Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 115: Xạ điêu-cách mọi người vẫn dùng để sống sót



Lúc hai nhóm người đang đánh nhau lập tức có một đống người binh lính lao vào bên trong.

“Ở đây có việc gì đang xảy ra vậy.” Quan binh liền mở miệng hỏi.

“Ân, không có việc gì cả chúng ta chỉ đang giao lưu võ nghệ chút thôi. Các quan gia đến đây có việc gì vậy.” Trình Dao Già liền bước lên phía trước khôn khéo nói. Giang hồ có luật truyện giang hồ do giang hồ giải quyết. Nếu để quan binh nhúng tay tiệm cầm đồ này còn có thể mở ra sao.

“Thật sao?” Quan binh nhìn xung quanh một chút rồi liếc đến Diệp Thần chỗ ngồi có chút ngưng trọng lại.

Diệp Thần bắt đầu cười khổ đừng nói tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ dừa nhé. Xem ra hôm nay không đánh nhau không được rồi a. Hắn chỉ đỏ đổi tiền cũng khó khăn vậy, quả thật người nổi tiếng đi đến đâu cũng được chào đón một cách đặc biệt rồi.

“Quan gia, ngươi đến đây có việc gấp sao.” Trình Dao Già tinh ý liền đứng đến che đi Diệp Thần mở miệng hỏi. Nàng cảm thấy cần phải che trở cho hắn bây giờ nếu không hắn sẽ gặp phải nguy hiểm vậy.

“Ân, Trình cô nương không có gì chẳng qua là ta đến truy bắt tội phạm truy nã thôi. Vừa có văn kiện chuyển đến đây. Ta đến cáo tri tiệm không nên có cái gì giao dịch với tên tội phạm này, nếu có thể cung cấp thông tin có thể nhận thưởng mười lượng vàng.” Quan binh đưa ra cho Trình cô nương một bản vẽ chân dung tội phạm nói.

Trình Dao Già tiếp nhận trân dung vẽ trong giấy liền có thể khẳng định người này chính là nam tử sau lưng mình.

“Không biết hắn phạm phải tội gì mà treo thưởng đắt vậy chứ.” Trình Dao Già liền dò hỏi.

“Hắn nghe nói tên Diệp Thần, tên này giết Âu Dương Khắc, thiếu chủ Bạch Đà Sơn trang. Chính là tội chết. Âu Dương Phong nghe nói đã dẫn binh vào Trung Nguyên tuyên bố phải giết chết hắn.” Quan binh không nặng không nhẹ nói.

Mọi người xung quanh nghe lập tức choáng. Âu Dương Khắc đã bị giết chết vậy cái tiểu dâm tặc này rốt cuộc là ai vậy.

“Tất nhiên rồi, tiệm làm ăn nhỏ chúng ta làm sao dám chống lại triều đình cơ chứ.” Trình Dao Già liền tươi cười nói tiễn đi các quan gia.

“Khoan đã, ta có một vấn đề muốn hỏi.” Diệp Thần điếc không sợ súng lên tiếng nói.

Trình Dao Già giật mình, tên này không sợ chết sao. Có chết cũng đừng có kéo theo nàng chết cùng chứ.

“Công tử ngươi có gì muốn hỏi cứ nói.” Quan Binh quay lại thấy Diệp Thần ăn mặc đắt tiền quần áo liền cung kính nói.

“Ta muốn biết cái người các ngươi đang truy nã nếu bắt được đáng giá bao nhiêu?” Diệp Thần phấn khích hỏi.

“Ân rất nhiều là 100 ngàn lượng vàng ròng.” Quan binh liền mở miệng nói. Con số này không phải người bình thường có thể với tới được.

“Ân quả nhiên đáng giá, ngươi có thể đi được rồi.” Diệp Thần liền cười vui vẻ nói.

“Công tử, chúng ta đã gặp nhau sao nhìn ngươi khá quen mắt à.” Quan binh liền mở miệng nói.

“Có phải nhìn giống tên tội phạm này hay không.” Diệp Thần liền cầm trong tay bức họa mình đưa lên nói.

“Ha ha quả nhiên rất giống.” Quan binh liền mở miệng nói. Thảo nào hắn nhìn thấy quen mắt như vậy chứ.

“Tất nhiên rồi, người ta đều nói mặt ta rất ưa nhìn nhiều người vẽ soái ca đều sẽ thành ta mà.” Diệp Thần liền vô tư nói.

“Ân, đúng chúng ta cáo từ trước.” Quan binh liền đưa người đi ra ngoài. Hiện tại tranh vẽ truy nã vốn không thể vẽ giống người thật được, có chút giống người khác cũng đương nhiên. Với lại, từ xưa đến nay nào có tội phạm truy nã nói chuyện như vậy với quan binh cơ chứ. Chuyện thật như đùa mà.

“Cáo từ. Có duyên gặp lại ta mời ngươi uống nước.” Diệp Thần liền phất tay tạm biệt trước bao con mắt ngẩn tò te trong tiệm. Cái này làm sao có thể làm quan binh đây, tội phạm trước mặt còn bắt tay chào hỏi, đã thế còn mời nhau uống nước mới ghê chứ.

Có lẽ đây là dấu hiệu của khủng hoảng tài chính thế giới. Hay sóng thần thiên tai đang tiến đền gần đây.

“Các ngươi đừng nhìn ta như vậy. Làm như mặt ta có giá lắm không bằng.” Diệp Thần liền ngượng ngùng nói. Nhìn không sao nhưng nhìn nhiều quá liền mòn mặt đấy nhé.

Mấy tên ăn mày cùng tứ nữ mắt có chút giật giật, mặt ngươi không có giá sao. Cái mặt ngươi thôi liền đập đến ngàn vạn lượng vàng so với thích khách đi hành thích hoàng thượng còn cao hơn nhiều lần mà còn nói không đáng giá. Chuyện đùa chắc, không để người khác sống sao à.

“Ân, lúc nãy là hiểu lầm thực không ngờ ngươi là đại hiệp đã giết dâm tặc Âu Dương Khắc thất lễ, thất lễ.” Trình Dao Già nói gì cũng tính là cái nữ cường nhân liền nhanh chóng ổn định lại tiến đến đóng lại cửa tiệm từ tốn nói.

“Không sao, ta nói hiện tại ngươi cũng đã biết ta đang bị truy nã đi. Có lẽ cuộc giao dịch này không làm được rồi. Cáo từ vậy.” Diệp Thần liền cầm lại tập ngân phiếu cất vào túi định quay người đi.

“Công tử ngươi có thể đợi đã. Ta cũng là người trong giang hồ, nào phải vì ngươi giết một tên gian tặc mà sợ hãi tránh né ngươi. Hiện nay cửa tiệm không có đủ lá vàng cho công tử ngươi có thể đổi lấy một phần ba để tiêu đi.” Trình cô nương liền ngăn hắn lại. Nàng không phải người không có nghĩa khí hay sợ việc phiền phức như vậy.

Huống chi Diệp Thần cũng đã đỡ nàng lúc nàng ngã. Mặc dù lúc sau không biết hắn giở trò gì chiếm nàng đại tiện nghi hay không nhưngnàng không sợ phiền phức là đủ.

“Trình cô nương, làm thế sẽ nguy hiểm cho ngươi.” Mấy người cái bang liền khuyên can. Dù sao Trình cô nương đã giúp đỡ bọn họn rất nhiều. Không thể để nàng gặp nguy hiểm được, mà Diệp Thần lại khác bọn họ đối với loại này hoa công tử không có chút hảo cảm nào cả.

“Các tiền bối không cần ngăn ta. Diệp công tử hiện tại đang nguy cấp tính gì hắn cũng là vì tiêu diệt tên đại dâm tặc mà bị dồn vào bước đường này chúng ta không thể vô tình được.” Trình Dao Già liền khẳng khái nói.

“Vậy thì đa tạ cô nương rồi. Nhưng Diệp Thần ta chưa đến mức phải nhượng người khác ân tình. Huống chi nếu làm vậy ta e cửa hàng này của cô không kinh doanh được nữa. Ta tốt nhất mau chóng rời đi nếu không thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm đấy. Làm phiền tránh đường.” Diệp Thần liền cười nhẹ nói. Cô gái này rất tốt bụng, nàng thật sự độc đáo nha.

Hoàng Dung đem cho hắn sự vui vẻ, hóm hỉnh. Niệm Từ thì cho hắn cảm thấy sự hiếu thảo cùng đảm đang của người vợ. Hoa Tranh thì bướng bỉnh, yêu kiều của công chúa. Mai Siêu Phong ngoài lạnh trong nóng. Đến cả Hàn Tiểu Oanh thì nữ hiệp cảm giác.

Còn cô gái trước mặt này thì lại là ôn nhu, hiền lành tựa làn thu thủy, tựa gió ấm ban mai vậy nhưng có lúc lại nghĩa khí, khẳng khái của một nữ cường nhân. Cái này khiến hắn bắt đầu có cảm giác muốn chiếm đóng nàng a. Xem ra duyên phận của hắn với nữ nhân quả thật quá nhiều rồi.

“Công tử ngươi yên tâm. Hiện tại ở đây không có người ngoài ta giúp ngươi quy đổi chút vàng. Sẽ không có ai phát hiện ra.” Trình Dao Già liền gật đầu nói. Nàng tuyệt đối tin tưởng sẽ không có ai để lộ chuyện này ra ngoài đâu.

“Thật sao. Ngươi phải biết thế giới này không đơn giản như ngươi vẫn hay tưởng tượng đâu.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Đầu hắn đáng giá chính là ngàn lượng vàng, các ngươi không động tâm nhưng không có nghĩa không muốn không phải sao.

“Công tử ngươi tin tưởng ta lập tức đi chuẩn bị cho ngươi vàng lá đem theo.” Trình Dao Già bước về phía hòm ngân quỹ nói.

“Không cần nữa, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị đồ đạc cần thiết theo ta chạy đi. Nếu không muốn chạy càng khó hơn.” Diệp Thần đưa tay kéo lấy tay của Trình Dao Già liền nói.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Trình cô nương mặt hơi đỏ rút tay lại thẹn thùng nói. Nàng âm khí quá thịnh không thể cùng đàn ông tiếp xúc quá thân mật được.

“Ngươi không cảm thấy có gì khác thường ở đây sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh mỉm cười nói.

Hắn đã để ý qua lúc vào đây có tổng mười tên ăn mày bây giờ chỉ có tám tên vậy hai tên kia đâu rồi. Không cần nói cũng biết chúng thèm tiền phát điên rồi. Chỉ cần báo tin cũng có mười lượng vàng. Bọn chúng còn cần làm ăn mày nữa hay sao à. Cưới cái lão bà mua ngôi nhà lớn, tiền đủ bọn họ mở tiệm làm ăn, không làm mới là lạ đấy.

Trình Dao Già nhìn xung quanh rất nhanh phát hiện vấn đề, mặt liền biến sắc. Cửa tiệm này là nơi nàng rành dụm gây dựng nên hiện tại chắc chắn mất rồi. Quan binh có bao giờ hỏi lý do đâu, bọn hắn chỉ cần một số người để trình lên gọi mỹ miều một tý là đồng đảng để nhận chút khen thưởng mà thôi.

“Chết tiệt hai tên cái bang kia chạy đâu rồi mau đi tìm bọn chúng nhanh lên. Đúng là bọn ăn cháo đá bát, mau đi bắt chúng về.” Tên cầm đầu nhóm cái bang liền nhanh chóng để ý hét lên nói. Ánh mắt hắn liền áy này nhìn Trình cô nương không biết phải làm sao.

Bông nhiên cửa tiệm liền có tiếng đạp cửa ngoài tiệm. Trình cô nương mặt có chút biến sắc lúng túng không biết làm thế nào cả. Diệp Thần thì vẫn mỉm cười đứng tại chỗ đó. Hắn tự tin mình có thể trốn thoát dễ dàng a.

“Mở cửa ra, mau mở cửa ra. Nếu không đừng tránh chúng ta xông vào bên trong.” Quan binh bên ngoài liền hét lên chuẩn bị đạp cửa xông vào bên trong.

“Trình cô nương ngươi mau theo chúng ta trốn đi một thời gian đi.” Cái bang nhóm người liền mở miệng khuyên can muốn kéo Trình Dao Già chạy đi cửa sau.

“Không cần đâu. Ta sẽ ở lại đây, ta tin quan binh sẽ không làm gì ta.” Trình cô nương liền cố chấp. Bỏ đi sao, cửa tiệm này là công sức của nàng đã bỏ ra bao năm, nói bỏ là bỏ được sao. Nàng không nỡ a.

“Ây, Trình cô nương ngươi biết quan binh sẽ không nói lý lẽ mà. Mau chạy đi giữ lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt.” Mấy tên cái bang liền khuyên can.

“Các vị tiền bối không cần nói nữa, ý ta đã quyết rồi.” Trình cô nương kiên quyết nói.

“Ầy, vậy chúng ta đi trước.” Mấy tên cái bang thấy sắp không còn thời gian liền nhanh chóng rút lui. Dù sao đối với bọn họ tính mạng của mình quan trọng hơn bất cứ ai.

“Các ngươi cũng mau đi thôi. Ra cổng thành thì gặp lại.” Diệp Thần liền ra lệnh cho tứ nữ.

Ngay lập tức họ liền biến mất không tăm tích.

Rầm... Quan binh rốt cuộc cũng xông vào bên trong bao vậy lấy hai người Diệp Thần cùng Trình Dao Già, đằng sau còn có hai cái tiểu ăn mày cúi đầu không dám ngửng nên nhìn Trình cô nương.

Trình Dao Già bị phản bội liền nhắm mặt lại đôi mắt có chút đỏ. Nàng đối với Cái Bang rất tín nhiệm quan hệ rất tốt, nhưng hiện tại thì sao chỉ vì chút tiền, liền lụy đến bọn họ tính mạng liền có thể ngay lập tức bỏ mặc mình sống chết rồi.

“Bắt lấy tên tội phạm bị truy nã lẫn đồng phạm của hắn cho ta.” Tên quan binh liền hét lên ra lệnh.

“Ngươi thấy sao, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối chỉ có tương đối là tuyệt đối mà thôi. Đừng tin tưởng ai kể cả bản thân của mình, đó là cách mọi người vẫn đang dùng để sống sót đấy.” Diệp Thần không quan tâm đến tình hình xung quanh nói.

“Vậy sao ngươi vẫn không chạy đi.” Trình Dao Già liền nói. Chẳng phải hắn có thể chạy sao tại sao không chạy à.

“Một người đàn ông sẽ không bao giờ vô tình làm tổn thương đến bất cứ ai đâu, đặc biệt là nữ nhân. Thế giới này là vườn hoa của ta, và ta không cho phép bất cứ bông hoa nào của mình phải khóc. Đó là lý do ta ở lại.” Diệp Thần đạp bay một tên lính khiến những người khác e ngại từ tốn nói.

“Vì ta ư, ta và ngươi cũng chỉ mới quen biết ngươi sẵn sàng vì ta mạo hiểm sao?” Trình Dao Già có chút cảm động, đối với nàng chỉ cần một người đàn ông sẵn sàng mạo hiểm tính mạng vì họ là đủ.

“Không hề đơn giản là vì bản thân ta thôi. Nếu ngươi bị bắt ta tìm ai giúp ta đổi tiền chứ. Với lại tình cảm không phải là thứ do thời gian quyết định.” Diệp Thần liền tiến đến nắm lấy tay nàng. Cha ông ta chẳng phải có câu nhất cự ly nhì tốc độ sao. Cơ thể nàng hắn sờ hết a, cự ly gần như vậy còn gì.

Đã thế còn chưa tính là chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời à. Ngực nàng hắn nhào năn như vậy đừng nói cả đời, cả kiếp còn thừa à.

“Ngươi làm gì vậy.” Trình Dao Già muốn rút tay lại liền bị hắn nắm chặt hơn.

“Không muốn bị bắt thì đừng buông tay. Đây là mệnh lệnh.” Diệp Thần liền nghiêm túc nói. Nhưng trong lòng thì vui vẻ cực kỳ, thật mềm mại à, thật là trắng nữa. Quả nhiên bảo dưỡng rất tốt à.

“Ngươi muốn là gì vậy?” Trình Dao Già liền há mồm nói. Tên này điên sao, quan binh quá nhiều đừng nói hắn ngay cả tiên thiên cao thủ cũng không thể chạy thoát được.

“Ngươi thật lắm chuyện. Biết bay sao?” Diệp Thần liền ôm lấy eo nàng nói.

“Ngươi làm gì mau buông ta ra.” Trình Dao Già liền mặt đỏ chót lên. Gần quá, khí tức đàn ông liền bay vào mũi nàng khiến nàng sắp ngất đi đến nơi à. Nàng chưa gặp ai khiến nàng phản ứng mãnh liệt như vậy a.

“Lên nào.” Diệp Thần không buông tay nhẹ nhàng đạp xuống đất đá lên vai một tên lính nhảy lên nóc nhà bay đi mất. Trình Dao Già liền sợ đến nhắm hết mắt lại. Tên này còn là người sao, khinh công sao có thể mạnh như vậy chứ. Ngay cả Tiên Thiên cao thủ cũng không thế lâu như vậy. Người nam nhân này thật sự quá thần bí.

“Còn nhìn gì nữa mau bắn tên. Không bắt được sống thì giết chết.” Tên chỉ huy liền hét vào mặt nhưng tên binh lính mắt nai ngơ ngác nhìn.

Lập tức một loạt tên được bắn đến.

“Diệp công tử cẩn thận đấy.” Trình Dao Già liền hoảng hốt kêu lên.

Diệp Thần cũng không quay lưng chỉ khẽ mỉm cười một chút, mặc kệ đàn tên đang bắn đến sau lưng. Trình Dao Già càng biến sắc. Xong lần này liền biến thành nhím rồi.