Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 170: Ta sẽ không nhìn lầm đi...



Thiên Huyền Vương thành.   

             - Bắc Vũ nhị đẳng Vương quốc Lưu sư, Trang sư cùng với Hàn Vũ Vương quốc Trịnh sư đã đến Vương thành, còn cùng nhau đi bái phỏng Dương Huyền?  

             - Không sai! Sau khi bái phỏng, nghe nói đã triệu tập Lăng Thiên Vũ, Đỗ Mạc Hiên mấy người tiến Vương cung suốt đêm. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đến hôm sau, ba vị danh sư lần thứ hai đích thân tới phủ đệ bái phỏng... Hơn nữa... Bọn họ liên tục bái phỏng năm ngày, thậm chí ngay cả một bóng người đều không thấy?  

             - Mịa nó, quá mạnh đi! Ngay cả danh sư cũng không gặp? Ta biết Lưu sư, là danh sư có địa vị khá cao trong nhất tinh. Người như thế mà cũng bị chặn ở ngoài cửa... Vị Dương sư này đến cùng đạt trình độ gì?  

             - Sợ rằng không chỉ đơn giản là nhị tinh danh sư đi!  

             …  

             Cái tên Dương Huyền chưa ai từng nghe qua, thậm chí giáo sư công hội cũng không tra ra được, thế cho nên không ít người mang thái độ bán tín bán nghi, cảm thấy hắn cũng không phải là chân chính danh sư.   

             Hiện tại không giống.   

             Lưu sư, Trịnh sư, Trang sư là ba vị chân chính danh sư, người người đều nghe danh. Dù là tại mấy đại vương quốc chung quanh cũng đều có tiếng tăm lừng lẫy. Vậy mà ba người dắt tay nhau đi bái phỏng, hơn nữa đã liên tiếp năm ngày, đến cửa cũng chưa được vào, có ngốc cũng biết người tên Dương Huyền này khẳng định không đơn giản.   

             - Là danh sư, lại không tra được... E rằng Dương Huyền danh tự này, cũng là giả...  

             - Danh sư yêu thích du lịch, tôi luyện, trải nghiệm sinh hoạt của người bình thường, từ đó khai thác tâm cảnh, tăng lên linh hồn. Liệu vị này có phải là cao cấp danh sư từ nơi nào đó du lịch đến chỗ chúng ta hay không?   

             - Ta cũng không biết... Nếu là như vậy thật thì Thiên Huyền Vương quốc chẳng phải muốn phát triển sao?  

             - Đúng đấy! Danh sư tượng trưng cho quốc lực. Nhất tinh danh sư trấn thủ có thể xin nhị đẳng Vương quốc, nhị tinh trấn thủ có thể xin nhất đẳng Vương quốc. Nếu như nắm giữ tam tinh danh sư, thậm chí có thể xin phong hào!  

             - Vương quốc một khi đạt đến phong hào, liền có tư cách thành lập truyền tống trận, mua bán ra đủ loại vật tư, vạn quốc đến bái, khó có thể tưởng tượng được có bao nhiêu chỗ tốt...  

             …  

             Trong lúc nhất thời, đủ loại thuyết pháp đều có, vang vọng toàn bộ Vương thành.   

             - Bệ hạ, ba sư tuy không xác nhận, nhưng đều đang hoài nghi. Theo lão nô xem ra, vị Dương Huyền này khẳng định là người có đại bản lĩnh, bằng không, cũng không thể đơn giản chữa khỏi cho nhiều người như vậy. Dù cho không phải danh sư, e rằng cũng là một vị y đạo đại sư, lão tổ có lẽ... Có thể cứu.  

             Vương cung, một lão thái giám phân tích tin tức đạt được mấy ngày nay.   

             - Ừm… Phái người bảo vệ chặt chẽ, một khi Dương Huyền trở về, lập tức bẩm báo với ta. Ta muốn đích thân nhìn xem. - Ánh mắt Thẩm Truy bệ hạ nghiêm nghị.   

             - Vâng! - Lão thái giám liền vội vàng gật đầu.   

             …  

             - Đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Vương Siêu, một khi vị Dương sư này vừa ý chúng ta, trở thành học đồ, sau đó trở thành danh sư là chuyện ngay trong tầm tay!  

             Hồng Thiên học viện, trong một lớp học rộng rãi, Lục Tầm hưng phấn nhìn thanh niên trước mắt.   

             - Đúng đấy! Bất luận thế nào cũng phải đi vào bái kiến, tranh thủ ở trước mắt Dương sư lưu lại ấn tượng tốt! - Vương Siêu cũng gật gù, hai mắt tỏa sáng:   

             - Dù cho không thể thành học đồ, đạt được một hai câu chỉ điểm cũng nhất định có thể lập tức đột phá.  

             - Ừm! - Lục Tầm gật đầu.   

             - Đúng rồi, Trương Huyền bên kia làm sao bây giờ? - Vương Siêu nhìn sang.   

             - Hắn? - Lục Tầm lão sư chuyển ánh mắt nhìn về phía trước, mang theo khí tức cao cao tại thượng, hai tay chắp sau lưng:   

             - Hắn chỉ là hòn đá kê chân trên con đường trở thành danh sư của ta mà thôi, không tính là gì! Ngươi yên tâm đi, ta tuyển chọn học viên đối chiến đều đang bí mật tu luyện. Không đến mấy ngày nữa đều có thể đột phá đại cảnh giới, nhất định sẽ giành được thắng lợi to lớn nhất trong lần sư giả bình trắc này, nhờ đó dẫn tới sự chú ý của rất nhiều danh sư!  

             - Vậy thì tốt! Ta chúc mừng ngươi trước... - Vương Siêu hưng phấn ôm quyền.   

             …  

             Cảnh tượng tương tự phát sinh tại khắp nơi trong Vương thành. Danh sư xuất hiện, khiến mọi thế lực đều rung chuyển, tất cả nhìn chằm chằm vị trí phủ đệ của Trương Huyền. Trong nháy mắt, tiểu viện không đáng chú ý này phảng phất như biến thành trung tâm toàn bộ Vương thành...   

             Dẫn động phong vân.   

             Giờ khắc này Trương Huyền đã đi tới trước mặt một loạt giá sách ở nơi tận cùng Vương quốc tàng thư khố.   


             Năm ngày không ngừng không ngủ, liên tục lật sách khiến hắn mệt bở hơi tai, đừng nói tu luyện, đến tâm tình đều không có.   

             - Còn một hàng cuối cùng...  

             Biết cơ hội tới Vương quốc tàng thư khố không dễ dàng, vì vậy hắn dự định trước tiên sao chép hết những cuốn sách này vào trong Thiên Đạo thư viện rồi tính sau. Mặc dù vẫn chưa thể hình thành Thiên Đạo thư tịch tương ứng, dù vậy, hắn cũng mệt đến ngất ngư, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.  

             Nhìn thấy chỉ còn dư lại hàng cuối cùng, hắn nhất thời hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng, nước mắt ào ào.   

             Cực khổ rồi nhiều ngày như vậy, rốt cục nhìn thấy phần cuối.   

             - Hả? Đây là thư tịch liên quan tới độc...  

             Đây là một loạt sách liên quan tới thế nào dùng độc, chế độc, phân biệt độc đại loại như vậy. Đây đều chỉ là cơ sở mà thôi, không tính là cao minh.   

             - Lật xem!  

             Ngón tay xẹt qua, một trận rào rào vang rền, từng quyển từng quyển thư tịch ấn vào trong óc hắn.   

             Trong rất nhiều nghề nghiệp, có một loại gọi là độc sư. Dựa theo uy lực, nghề nghiệp này, tuyệt đối có thể xếp tới bên trên cửu lưu. Chỉ có điều giống như sát thủ, nghề nghiệp này chỉ có thể ẩn giấu ở u ám nơi, người không nhận ra, rất nhiều người không muốn tuyển chọn, cuối cùng bị trở thành hạ cửu lưu.   

             Trương Huyền tự nhiên không muốn học tập độc sư, nhưng mà nhìn một chút cũng không sao, có thể để phòng ngừa bị người hãm hại.   

             Lòng hại người không thể có, nhưng nên có tâm phòng bị người.   

             Sau một canh giờ, tất cả sách liên quan tới độc đều được xem xong.   

             - Trở về đầu tiên phải ngủ một giấc...  

             Ấn tất cả thư tịch trong tàng thư khố vào đầu óc, Trương Huyền lúc này mới cảm thấy mệt mỏi ngợp trời đè xuống, cả người như là bị đào trống không, chỉ muốn tìm một chỗ trực tiếp nằm xuống ngủ.   

             Tuy rằng hắn đã đạt đến Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, so người bình thường mạnh hơn nhiều. Nhưng liên tục năm ngày năm đêm, không ngừng không ngủ, lại thêm tinh thần vận chuyển cao độ, dù là mạnh hơn nữa cũng không kiên trì được.   

             Tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng đáng giá.   


             Thiên Huyền Vương quốc thành lập không dưới ngàn năm, tàng thư cất trữ trong đó mặc dù chất lượng đều không cao, không tính là bí tịch gì, nhưng đổi lại chưa đựng rất nhiều nghề nghiệp, hơn nữa số lượng lớn.   

             Tình huống như thế, đối với những người khác sẽ rất khó phân phân biệt thật giả, xem càng nhiều càng thêm hồ đồ, tham nhiều còn có thể dẫn đến tinh thần thác loạn. Nhưng đối với Trương Huyền nắm giữ Thiên Đạo thư viện mà nói, căn bản không coi là sự tình gì lớn.   

             Chỉ cần hắn muốn, có thể bất cứ lúc nào hình thành Thiên Đạo thư tịch, tổng hợp tất cả tri thức chính xác nhất bên trong đó, biến thành thứ thuộc về chính mình.   

             Đi ra khỏi Vương cung, nhìn mặt trời một chút, lúc này hắn mới phản ứng được bản thân đã ở tại tàng thư khố ròng rã năm ngày.   

             - Vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Thời gian mua Phá Âm đan cùng Cự Tê thú huyết dịch đã qua gần mười ngày, đồ vật có lẽ đến nơi rồi...  

             Đang đi trên đường, hắn chợt nhớ tới một chuyện, bản thân không thể trực tiếp đi ngủ được. Quãng thời gian này, lúc nào hắn cũng vội vàng kiếm tiền, đọc sách, vì vậy kỳ hạn mười ngày đã đến gần. Dược liệu lần trước nhờ Âu Dương hội trưởng mua cũng nên đến nơi.   

             - Trước tiên về phủ đệ một chuyến đi! Chỉ mong mấy ngày nay có người đến tìm, như vậy tiền liền có thể kiếm thêm tiền...  

             Suy nghĩ một chút, khoản tiền cần thiết còn thiếu hai trăm vạn, vì vậy hắn không do dự, tìm một chỗ không người đổi y phục, ngụy trang thành “Dương Huyền”. Lúc này hắn mới đi về phía phủ đệ.   

             …  

             Trương Liêu, Trươn Mặc nổi tiếng khắp Thiên Huyền Vương quốc là phi tặc, chuyên môn trộm của nhà giàu, cướp của người giàu giúp đỡ người nghèo khó, được xem là nghĩa trộm. (tên trộm có nghĩa khí)  

             Bởi vì thân pháp linh hoạt, thủ đoạn sạch sẽ, nhiều năm qua họ chưa bao giờ thất thủ. Thiên Huyền Vương quốc từng ra giá cao treo giải thưởng bắt lấy hai người, nhưng buồn cười chính là, đến tướng mạo của bọn họ ra sao cũng không biết.   

             - Phía trước chính là phủ đệ của Đỗ Kiều. Cái tên này làm giàu bất nhân, làm nhiều việc ác. Tuy rằng gặp phải đạo phỉ, chuyện làm ăn bị đứt gãy, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn. Đi trộm nhà này một bút liền đủ chống đỡ không ít tháng ngày... - Trương Liêu cười hì hì, nhanh chân tiến về phía trước.   

             Hai người bọn họ bởi vì bị đuổi bắt gắt gao nên đã rời đi Thiên Huyền Vương thành nửa năm. Vừa về liền đem chủ ý đánh tới trên người thương nhân Đỗ Kiều.   

             - Ừm, nhưng mà cần phỉa chuẩn bị chu đáo một chút, xác nhận hộ vệ cùng thói quen rồi hẵng ra tay. – Trương Mặc gật gù.   

             Hai người làm trộm, cũng không phải là nhìn thấy ai cũng trộm. Bình thường cần quan sát rất lâu, xác định rõ phòng ngự bố cục, tìm đúng nhược điểm, lúc này mới một lần ra tay là đắc thủ.   

             Chính vì như thế, làm trộm không dưới năm mươi lần nhưng chưa bao giờ thất thủ.   

             - Tòa phủ đệ này ta đã tới một lần... A?  

             Trương Liêu nhanh chân chạy về phía trước, chuyển qua một lối đi, đang muốn chạy tới phía trước phủ đệ định trộm để cẩn thận quan sát, lập tức sợ hết hồn.   

             Sắc mặt Trương Mặc trắng nhợt, nhìn cảnh tượng phía trước, con mắt trừng lớn.   

             Chỉ thấy trước cửa tòa phủ đệ này, dòng người xếp hàng dài, phải có đến mấy trăm người đứng ở phía trước. Nếu như chỉ là nhiều người ngược lại cũng thôi, mấu chốt nhất chính là... Cửa lớn của phủ đệ đóng chặt, như thể căn bản không có dự định mở ra.   

             - Mau nhìn, kia là... không phải Bát Tí Thần Long, Lưu Nguyên Khải sao?  

             Đột nhiên Trương Liêu nhận ra một người, sắc mặt trắng nhợt.   

             - Là hắn... Bát Tí Thần Long Lưu Nguyên Khải, nhân vật nổi tiếng tuyệt thế bên trong giới tán tu, Thông Huyền cảnh hậu kỳ vô thượng cường giả, bởi vì một lần vây bắt man thú bị thương, biến mất trong tầm mắt mọi người. Sao hắn lại chạy đến nơi này rồi? Hơn nữa, đứng ở trước cửa làm gì? – Trương Mặc cũng chấn động toàn thân.   

             - Kia là... Long Nham Thiết Thủ Phong Tuấn? Đệ nhất cao thủ Hàn Tuyết thành, một đôi tay cứng như thiết khai bia liệt thạch, là siêu cường tồn tại. Hắn tiến vào Vương cung, Thẩm Truy bệ hạ đều phải lấy lễ ngang hàng đối đãi, tu vi càng là Thông Huyền cảnh trung kỳ. Tại sao cũng ở nơi đây... Xếp hàng?  

             - Trác Ưng Thần Nhãn Đoàn Cửu Giang? Chông sắt Long Hiên Hải? Bạch diện thư sinh, Hồ Hiếu Bạch...  

             Vốn tưởng rằng những người xếp hàng bên ngoài chỉ là mấy người bình thường. Không ngờ cẩn thận nhìn lại, toàn thân Trương Liêu run lên, suýt chút nữa bị hù chết tại chỗ...   

             Những người này đều là cao thủ nổi danh Thiên Huyền Vương quốc, kém cỏi nhất cũng đều đạt đến Thông Huyền cảnh sơ kỳ.   

             Bọn họ mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng thật sự gặp phải những người này, sợ rằng chạy đều chạy không thoát, sẽ bị đánh chết tại chỗ.   

             Chỉ là...   

             Trời xanh ơi, đại địa hỡi, ai có thể nói cho ta, là đám người kia điên rồi, hay là chính ta điên rồi?   

             Đây không phải phủ đệ của Đỗ Kiều sao?   

             Một thương nhân nho nhỏ sao có thể có lực uy hiếp lớn như vậy?   

             Để một đám người cam tâm tình nguyện đứng ở ngoài cửa, không dám mở miệng nhiều lời?