Trong rừng cây, Tống Quân Tình một nói chính là ba canh giờ.
Theo như lời của nàng Lục Nam cũng đại khái biết được chuyện này, hóa ra Tống Quân Tình là Cảnh Ly châu Tống hoàng triều tứ công chúa, bị Cảnh Ly tông một tên thiên kiêu chọn trúng trở thành đan lô cho hắn tu luyện, nàng không nhận mệnh nên đã trốn khỏi hoàng cung nhưng vẫn bị Tống hoàng triều truy bắt, cuối cùng thì gặp được Lục Nam.
“Thật đáng thương”
Một bên nghe chuyện Kiếm Sinh không nhịn được mà cảm khái một câu, cuộc sống này thật lắm người mệnh khổ, lúc trước hắn cảm thấy bản thân lúc nhỏ khổ lắm rồi thật không ngờ cùng Tống Quân Tinh so ra hắn còn tốt hơn nhiều, ít nhất hắn còn gặp được sư tôn còn Tống Quân tình thì bị gia tộc vứt bỏ, truy sát.
Lạc Hà Đức thì là đối với Càn Ly tông thực lực vô cùng rung động, ba vị võ tông cường giả, phải biết cả Đông Vân vực cùng không có một cái võ tông cường giả a.
Đến cả đối phương một cái tọa hạ thế lực cũng có tới bảy vị võ hoàng cường giả, cỗ thể lực này nếu đặt tại Đông Vân vực chính là đánh đâu thắng đó a.
“Sưu”
Trong lúc đám người suy nghĩ lung tung, Diệp Thiên Hoành đã trở về.
“Thành chủ đã sử lý xong”
Diệp Thiên Hoành đối Lục Nam nói, sau đó liền lấy ra mười cái trữ vậy giới chỉ cung kính đưa đến trước mặt Lục Nam.
Lục Nam chỉ tùy ý quét một cái sau đó bảo Diệp Thiên Hoành thu cất.
“Từ nay ngươi sẽ trở thành đồ đệ của ta tỳ nữ ngươi phải nhất nhất nghe theo hắn sắp sếp hiểu chưa?”
Lục Nam chỉ tuy ý nói nhưng ai cùng có thể nhìn ra trong lời nói ẩn chứa không thể chối từ chi ý.
“Tiền bối chỉ sợ chuyện này không tốt lắm đâu”
Tống Quân Tinh thân trọng nói, nàng rõ hơn ai hết Càn Ly tông, Tống hoàng triều thực lực đáng sợ, nàng không muốn ân nhân của mình gặp rắc rối.
“Ta nói được là được, một cái Càn Ly tông ta Ngạo Thiên thành cũng không để vào mắt”
Lục Nam vừa cười vừa nói, không nói Tống hoàng triều có thể điều tra ra bọn hắn hay không cho dù điều tra ra thì làm sao, Ngạo Thiên thành bây giờ tuy thực lực không đủ nhưng đợi một thời gian nữa vậy chưa biết.
Lục Nam tin tưởng với thực lực của bản thân có thể để Ngạo Thiên thành trong một thời gian ngắn trở thành không thua gì Tống hoàng thành thế lực còn về Càn Ly tông như vậy thế lực còn phải chờ thời gian, không có cách, để bồi dưỡng ra một vị võ tông cường giả cần vận dụng tài nguyên vượt quá bồi dưỡng trăm vị võ hoàng, với Ngạo Thiên thành tài nguyên hiện này căn bản không thể cung cấp được.
“Được rồi, nghỉ ngơi một chút sau đó tiến tục xuất phát”
Lục Nam không cho Tống Quân Tình cơ hồi từ chối liền phân phó một câu.
Tông Quân Tình vốn muốn nói gì nhưng Lục Nam lời nói đánh gãy nàng, Tống Quân Tinh không biết nên nói cái gì cuối cùng nàng chỉ có thể hướng Lục Nam quỳ xuống sau đó dậm đầu ba cái.
“Quân Tình đa tạ tiền bối”
Nàng biết Lục Nam thu nhận mình sẽ bốc lên đến như thế nào phong hiểm, thật lâu đây là lần đầu tiên nàng cam nhận được thế gian lòng người ấm nóng.
Đối với Tống Quân Tình lời nói Lục Nam cũng không phản ứng, hắn chỉ lẳng lặng ngồi tại gốc cây nhắm mắt tĩnh tọa, còn lại ba người trừ Kiếm Sinh hơi liếc nàng một cái thì không ai quan tâm.
Tống Quân Tình gặp mọi người không phản ứng, nàng chỉ đành cười khổ một cái sau đó tìm một thân cây ngồi xuống chữa thương.
Lục Nam năm người nghĩ ngươi điều tức ròng rã ba canh giờ, ba canh giờ này Diệp Thiên Hoành đã được Lạc Hà Đức cáo tri về Tống Quân Tình thân phận cùng thế lực đã truy sát nàng, đối với cái này Diệp Thiên Hoành cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, hắn cũng chưa từng đi ra Đông Vân vực cũng chưa biết các thế lực cùng địa vực khác.
Diệp Thiên Hoành lúc này cũng không hiểu thành chủ đại nhân vì sao dám thu nhận Tống Quân Tình nhưng dù sao cũng đã thu hắn cũng không tiện nói cái gì.
Cùng lúc đó tại xa xôi Cảnh Ly châu, Tống hoàng triều, trong cung điện, một cái trung niên nhân người mặt long bào đang ngồi tại bảo tọa bên trên sử lý triều chính, phía dưới hắn vô số văn võ bá quan đang đứng chờ lấy, người này là Tống hoàng triều hoàng chủ cũng là cha của Tống Quân Tinh, Tống Viên, võ hoàng lục trọng đại viên mãn cường giả.
“Bế hạ không xong rồi, Dương Vũ hầu bản mệnh hồn đăng đã dập tắt rồi, không những thế tất cả những người đi cùng Dương Văn hầu cũng đều chết rồi.”
Một tên công công hột hoảng chạy vào trong đại điện nói.
“Hử”
Trên chủ tọa trung niên kinh ngạc nhìn công công kia một cái.
“Hoàng thượng nửa canh giờ trước Dương Vũ hầu bản mệnh hồn đăng đã dập tắt rồi”
Công Công kia quỳ xuống nói.
“Chuyện này rối cuộc là sao?”
“Hoàng thượng chuyện này phải điều tra rõ ràng”
“Đúng đúng”
...
Chúng văn võ bá quan nghe được Dương Vũ hầu bản mệnh hồn đăng dập tắt nhao nhao lên tiếng, bọn hắn đều biết Dương Vũ hầu thực lực, võ vương đại viên mãn, một chân đặt đến võ hoàng cảnh.
Đối phương càng là làm việc vô cùng cẩn thận, cân nhắc chu toàn, quan trọng nhất là bọn hắn đều biết Dương Vũ hầu đang chấp hành nhiệm vị gì, bắt tứ công chúa Tống Quân Tình trở về.
Dương Vũ hầu bản mệnh hồn đăng dập tắt đồng nghĩa với việc nhiệm vụ lần này chắc chắn đã thất bại, rốt cuộc là thế lực nào dám đối nghịch với bọn hắn Tống hoàng triều, chuyện này phải điều tra thật kỹ.
“Được rồi yên lặng hết đi”
Trên bảo tọa Tống Viên quát lên một tiếng, chúng bá quan không ai dám nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng cúi đầu, đại điện nhất thời trở nên yên tĩnh.
“Dương Văn hầu cái chết cần được điều tra rõ ràng, quốc sư ngươi thay ta đi một chuyến đem chuyện này điều tra đi.”
Tống Viên nói.
“Vâng”
Trong đám bá quan một vị tiên phong đạo cốt lão giả cúi người xưng phải, người này là Tống hoàng triều quốc sư, võ hoàng tam trong đỉnh phong tu vi cường giả.
“Dương Vũ hầu hi sinh vi nước, truyền lệnh của ta ban thưởng hậu hình cho gia đình hắn cùng gia đình của những thủ hạ kia”
Tống Viên tiếp tục nói.
“Vâng”
Chúng bá quan trăm miệng một lời hô.
“Được rồi bãi triều đi”
Tống Viên phất tay một cái sau đó đứng dậy rời đi.
“Cung thỉnh hoàng thượng, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Chúng bá quan trăm miệng một lời hô sau đó lui xuống.
Mười này sau, Phong Hạp cốc.
Phong Hạp cốc chu vi khoảng ngàn dặm, nơi đây không có cây cối, toàn bộ đều là đá lớn, trên không trung có lác đác vài con yêu cầm đang bay lượn, những yêu cầm này tu vi thấp nhất cũng đã có võ linh cảnh, thậm chí có vài con cao giai võ vương cấp bậc yêu cầm.
Lục Nam đám người không ngừng đánh giá to lớn Phong Hạp cốc, nơi đây phá lệ yên tĩnh thi thoảng chỉ có tiếng gió thổi, hoặc tiếng yêu cầm trên không phát ra.
“Đây là Phong Hạp cốc sao? Nhìn cũng không có cái gì nguy hiểm a”
Lạc Hà Đức đánh giá Phong Hạp cốc một cái sau đó nói, Phong Hạp cốc yên tĩnh như vậy cũng không có cái gì nguy hiểm như lời đồn a.
“Phong Hạp cốc nhìn như yên lặng nhưng nếu tiến vào các ngươi sẽ bất ngờ tạo phải phong bảo, bình thường phong bạo chỉ có thể làm võ linh cảnh bị thương nhưng cường đại phong bạo thì có thể làm bị thương thậm chí giết chết võ hoàng cường giả. Không những thế tiền Phong Hạp cốc còn phải đối mặt với cao cấp yêu cầm.”
Diệp Thiên Hoành từ tốn nói, hắn trước kia đã từng tới Phong Hạp cốc một lần nên đối với nơi đây vẫn là có chút hiểu biết.
“A”
Lạc Hà Đức a một tiếng, hắn thật không ngờ nhìn yên tĩnh Phong Hạp cốc lại ẩn cướng nguy hiểm lớn như vậy.
“Các ngươi đợi ở ngoài này, ta vào trong”
Lục Nam đối đám người phân phó một tiếng sau đó hóa thành một đạo độn quang bay vào Phong Hạp cốc.
Phong Hạp cốc bên trong vô số phiến đá nhấp nhô, những phiến đá này đều bị phong bạo mài mòn, hình thành vô số hình thù kỳ quái, trong này cũng có không ít yêu cầm yêu thú nhưng đều bị Lục Nam uy áp dọa chạy, bọn hắn cao nhất cũng chỉ có võ vương tu vi làm sao có thể chống lại Lục Nam uy áp.
Lục Nam vừa tại phi hành vừa thả ra tinh thần lực không ngừng dò xét Phong Hạp cốc xung quanh.
“Ù ù ù”
Đột nhiên tiêng ù ù vang liên, Lục Nam cũng theo đó cẩn thận lên, chốc lát sau một trận phong bạo tràn đến.
Lục Nam vộ sử dụng tinh thần lực cùng linh lực tạo thành bình chướng bảo vệ bản thân.
Phong bạo đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ mấy khắc sau phong bạo liền kết thúc, lần phong bạo này uy lực cho dù võ vương cũng mà tiếp nhận, cũng may Lục Nam tinh thần lực cường đại nếu không chỉ sợ khó mà chống đỡ.