Thiên Đế Vô Thượng

Chương 113: Rời đi hoàng thành (cầu linh thạch)



Trọng ngục bên trên, Kiếm Sinh cùng Lạc Hà Đức đang còn cờ đợi Diệp Thiên Hoành, cứ một lát bọn hắn lại nhìn về hoàng cung chiến trường, nơi đó không ngừng phát ra kinh khủng linh lực ba động, đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy loại cấp bậc cường giả giao tranh.

Nhìn trong hoàng cung chiến sự, Lạc Hà Đức cùng Kiếm Sinh cũng thật sâu cảm nhận được võ hoàng cường giả cường đại cường đại đến bọn hắn tuy có võ linh cấp bậc tu vi nhưng vẫn như cũ cảm thấy nhỏ yếu không chịu nổi.

Đang hai người cố gắng quan sát chiên trường, Diệp Thiên Hoành dẫn theo Xà Lạn đi ra khỏi trọng ngục.

“Diệp lão”

Lạc Hà Đức cùng Kiếm Sinh lên tiếng chào, hai người nhìn về phía Xà Lạn, đây chính là Diệp lão đạo lữ sao, nhìn cũng có chút “xinh đẹp” a.

Xà Lạn nhiều năm qua bị nhốt trong trọng ngục đừng nói có quần áo sạch, ngay cả tắm cũng không thể, nàng không được sạch sẽ cũng là bình thường.

Diệp Thiên Hoành chú ý tới điểm này, hắn nhanh chóng lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một cái áo bào sau đó khoác lên người Xà Lạn, đem thân thể nàng che phủ.

Kiếm Sinh cùng Lạc Hà Đức cũng nhận thấy bản thân bản thân thất thổ nhao nhao thu hồi ánh mắt.

“Đây là Xà Lạn”

Diệp Thiên Hoành giới thiều Xà Lạn.

“Xà Lạn cô nương”

Lạc Hà Đức cùng Kiếm Sinh nhao nhao hướng Xà Lạn chào hỏi.

“Xin chào”

Xà Lạn cũng chào đáp lại, nàng nhìn về phía hoàng cung chiến trường, nơi đó Xà hoàng đang điều khiển cốt xà cùng Phi Thiên hoàng ba người người giao tranh.

Xà Lạn lông mày không khỏi níu lại, nàng có thể nhìn ra Xà Mạn La đang tại trung tâm vòng chiến đột phá võ hoàng tuy Xà hoàng đã hết sức để ngăn cản không cho linh lực phát tiết ảnh hưởng đến Xà Mạn La nhưng không thể mỗi thời mỗi khắc để ý đến chuyện này.

Xà Lạn lòng như lửa đốt, nàng thật lo lắng Xà Mạn La sảy ra chuyện, tuy năm đó nàng bị Xà Mạn La bắt về nhưng là tình thế bất khả kháng không nói năm đó ai đúng ai sai, mấy năm qua Xà Mạn La luôn chiếu cố nàng, bảo vệ tính mạng của nàng cũng khiến nàng không thể đứng nhìn.

“Thiên Hoành ta phải đi giúp hoảng tỉ”

Xà Lạn đột nhiên lên tiếng, nhưng khi nàng chuẩn bị tiến về phía chiến trường thì bị Diệp Thiên Hoành ngăn lại.

“Lạn nhi chúng ta cần rời khỏi đây ngay, võ hoàng cường giả chiến đấu không phải người có thể nhúng tay”

Diệp Thiên Hoành nói, hắn cũng cảm nhận được Xà Lạn tinh thân lực rất mạnh nhưng cũng không đạt đến võ hoàng cấp bậc, không đạt đến võ hoàng dám tham gia võ hoàng cấp bậc chiến đấu không thể nghi ngờ là đi chịu chết.

“Thiên Hoành ta phải giúp hoảng tỉ một tay nếu không chỉ sợ tỉ ấy sẽ không qua khỏi”

Xà Lạn nói, bây giờ Xà Mạn La đang ở vào tình huống rất nguy hiểm, chỉ cần bị chiến đấu ảnh hưởng nàng nhẹ thì không thể vào võ hoàng, bản thân trọng thương, nặng thì trực tiếp bị dị hỏa đột cháy, hồn cầu hình diệt.

“Hừ, nàng chết thì liên quan gì đến chúng ta, ngươi đừng quên là năm đó nàng đã bắt ngươi trở về đây”

Diệp Thiên Hoành nói, hắn thật không Xà Lạn vì sao muốn giúp Xà Mạn La, năm đó nếu không phải Xà Mạn La xuất thủ bọn hắn cũng không bị chia rẽ, Xà Lạn cũng không bị cầm tù trong trọng ngục nhiều năm như vậy.

“Thiên Hoành, chuyện năm đó không thể nói ai đúng ai sai, chỉ là lập trường của hai bên khác biệt mà thôi, mấy năm qua nếu không phải hoàng tỉ ra sức bảo vệ ta, ta chỉ sợ đã sớm bị phụ hoàng giết rồi”

Xà Lạn nói, chuyện năm đó nàng không trách Xà Mạn La, dù sao đây cũng là Thiên Xà quốc hoàng thất, đổi lại là bản thân, chắc nàng cũng làm như vậy, không những thế mấy năm qua nếu không có Xà Mạn La bảo vệ nàng đã sớm bị Xà hoàng giết rồi.

Diệp Thiên Hoành yên lặng lắng nghe, hắn cẩn thận suy nghĩ chuyện năm đó, trong lòng cũng không khỏi cảm khái, dù sao Thiên Xà quốc hoàng thất có tổ huấn chỉ cho một người sống sót kế vị, chuyện năm đó đúng là không thể trách Xà Mạn La được, mấy năm qua Xà Mạn La luôn âm thầm bảo vệ Xà Lạn, nếu nói ra bọn hắn phải mang ơn Xà Mạn La mới đúng.

“Chuyện này đúng thất không thể trách ai đúng ai sai nhưng chiến sự ở đó không phải chúng ta có thể nhúng tay được, bây giờ chúng ta chỉ có thể trước tránh đi nơi này mà thôi”

Diệp Thiên Hoành nói, cho dù chuyện này không nói ai đúng ai sai nhưng chiến sự ở kia không phải Xà Lạn có thể nhúng chàm.

Những cường giả ở kia ai cũng là võ hoàng cấp bậc cường giả, cho dù Diệp Thiên Hoành tiến đến cũng vô cùng nguy hiểm chớ nói chi là Xà Lạn.

“Thiên Hoành không thể giúp hoàng tỉ một lần sao, dù sao bao năm qua cũng là nàng bảo hộ cho ta”

Xà Lạn nói, mấy năm qua Xà Mạn La luôn hết sức bảo hộ nàng, bảo nàng không quan tâm đối phương an nguy nàng không làm được.

Diệp Thiên Hoành nhìn Xà Lạn một chút, cuối cùng hắn nói.

“Thôi được rồi, Lạn nhi, ngươi đưa Lạc Hà Đức cùng Kiếm Sinh tiểu công tử ra ngoài thành chờ ta, còn địa điểm chờ đợi Lạc Hà Đức sẽ nói với ngươi, chuyện này để ta đến làm đi, ta là võ hoàng tham gia chiến sự cũng an toàn hơn một chút”

Diệp Thiên Hoành cuối cùng lựa chọn làm theo Xà Lạn, dù sao nàng cũng đã bị cầm tù nhiều năm như vậy, bây giờ có một nguyện vọng hắn cũng không muốn cứ như vậy khước từ, với lại Xà Mạn La đích thức đối với bọn hắn có ân, về tình về lý hắn phải xuất thủ giúp đỡ đối phương, còn việc ra tay sẽ khiến thành chủ trách phạt vậy là chuyện sau này, Diệp Thiên Hoành tạm thời không muốn nghĩ đến.

“Được”

Xà Lạn đáp ứng một tiếng, nàng kéo theo Lạc Hà Đức cùng Kiếm Sinh hai người rời khỏi hoàng thành, hướng hung thú sâm lâm mà đi.

Diệp Thiên Hoành nhìn thấy ba người đã rời đi an toàn lúc này mới phi thân hướng chiến trường bay đi.

Thiên Xà quốc hoàng cung.

Xà hoàng đang điều khiển cốt xà cùng Phi Thiên hoàng, Lương hoàng, Xà Nguyên không ngừng va chạm, Phi Thiên hoàng ba người chia ba phương vị không ngừng công kích cốt xà, cốt xà cũng không lép vế, nó tốc độ vô cùng nhanh không ngừng đem Xà Nguyên công kích, Xà hoàng cũng biết bản thân không thể một lúc công kích ba người bởi vậy hắn lựa chọn trước tấn công Xà Nguyên, đem đối phương trước loại khỏi vòng chiến.

Xà Nguyên không ngừng bị cốt xà công kích, hắn thân thể tàn tạ không chịu nổi, trên thân không ngừng xuất hiện vết thương huyết dịch từng dòng chảy ra nhuộm đỏ thân thể hắn.

“Oanh”

Cốt xà đuôi rắn đánh vào trên thân Xà Nguyên khiến hắn bị đánh may mấy trăm mét nhưng khi hắn định tiếp tục truy sát Xà Nguyên, Phi Thiên hoàng đã xuất hiện bên trên hắn.

“Xà hoàng chạy đi đâu”

Phi Thiên hoàng một chưởng vổ vào cốt xà trên thân, một chưởng này phát tiết hắn phân nửa tu vi.

“Rắc rắc rắc”

Cốt xà trên thân xuất hiện vết nứt nhưng không bị phát vỡ, Phi Thiên hoàng níu mày một cái, hắn đang định dùng thêm chút sức cốt xà cái đuôi đã hướng người hắn đánh tới, Phi Thiên hoàng không thể không từ bỏ công kích tránh thoát mà ra.

Cốt xà gầm lên một tiếng, hắn bất chấp Phi Thiên hoàng, Lương hoàng công kích, nó há miệng lao về phí Xà Nguyên, Xà Nguyên mới bị thương, bây giờ lại bị cốt xà công kích mà đến hắn trong mắt đều là tuyệt vọng nhưng rất nhanh sự tuyệt vọng bị thay thế bằng sự quyết liệt.

“Xà hoàng, cho dù ta có chết cùng cho ngươi trôn cùng”

Xà Nguyên giận dữ hét một tiếng, hắn thân thể không ngừng căng lên.

“Oanh” một tiếng, Xà Nguyên thân thể nổ tung, hắn lựa chọn tự bạo.