Từ Quang thành.
Sau khi đồng ý quyết định với Võ Du bán thánh cùng thảo phạt Ngạo Thiên thành chủ đám người ai về nhà nấy.
Trên đường trở về Thiết Kiếm môn biệt viện, Thác Dương tôn giả không nói lấy một lời hắn trong lòng suy nghĩ ngàn vạn.
Bản thân hắn tuyệt đối không muốn cùng tấn công Lục Nam, dù sao hai người cũng là sinh tử chi giao Lục Nam còn nhiều lần cứu hắn.
Nhưng là hắn thân là Thiết Kiếm môn môn chủ, làm việc gì cũng phải trước cân nhắc đến Thiết Kiếm môn lời ích cùng an nguy, hắn không thể không đồng ý với Võ Du bán thánh.
Bên cạnh Vân Tôn đại tôn hiển nhiên cũng nhìn ra Thác Dương tôn giả trong lòng khó chịu nhưng hắn căn bản không biết khuyên như thế nào.
Bản thân hắn thật ra cũng không tán thánh việc trấn áp Ngạo Thiên thành chủ nhưng Thiên Huyền tông thế lớn bọn hắn không thể không cúi đầu.
Hết cách Vân Tôn chỉ đành thời dài một hơi, hắn vổ vai Thác Dương tôn giả sau đó trở về bản thân gian phòng.
Thác Dương tôn giả chỉ còn lại một mình, hắn trong lòng suy nghĩ ngàn vạn hết thời dài rồi lại lắc đầu, cuối cùng Thác Dương tôn giả trong mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt.
...
Ba ngày thời gian nháy mắt đã qua.
Từ Quang thành ban đêm.
Hôm nay Từ Quang thành phá lệ yên tĩnh, yên tĩnh đến làm người ta sợ hãi.
Ngạo Thiên thành biệt viện.
Ngạo Thiên thành biệt viện vẫn như bình thường, bên ngoài cửa có bốn vị võ hoàng thay nhau tuần tra, cái này chỉ là lấy lệ bởi đây là Từ Quang thành, thử hỏi ai dám tại nơi đây tất công bọn hắn cơ chứ.
Nhưng bọn hắn không biết trong bóng tối một cỗ khủng khiếp nguy cơ đang từ từ phủ xuống.
Trên không mười mấy bóng người đang từ từ hướng Ngạo Thiên thành biệt viện tới gần.
“Oanh”
Đột nhiên một cỗ cường đại uy áp hạ xuống khiến đang canh gác bốn vị võ hoàng nháy mắt sụp đổ, bọn hắn nằm trên đất khóe miệng không ngừng ho ra máu.
“Kẻ nào dám tấn công Ngạo Thiên thành”
Kiếm Sinh bị cỗ uy áp này kinh động, hắn giọng nói vang vọng hư không, Ngạo Thiên thành thủ hộ đại trận nhanh chóng được kích hoạt bao lại toàn bộ biệt viện.
“Động thủ kết trận”
Cầm đầu người áo đen hạ lệnh một tiếng, bảy người áo đen đứng ở bảy phương vị khác nhau, bọn hắn đồng thời kết xuất thủ ấn một cái trận pháp dần hình thành trên không trung.
Trận pháp càng ngày càng lớn cuối cùng bao lại biệt viện thủ hộ đại trận, theo thủ đại trận bị bao lại, đại trận dần dần bị ma diệt uy lực không ngừng giảm xuống.
“Đồng thời công kích phá ta trận pháp”
Tên kia thủ lĩnh phân phó một tiếng, sau đó dẫn đầu công kích trận pháp, còn lại người cũng nhao nhao phát động công kích tấn công.
“Oanh oanh oanh”
Vô số tiếng oanh minh vang lên, trận pháp không ngừng bị công kích tuy rằng tất cả công kích đều bị trận pháp chặn lại nhưng trận pháp quang huy cũng nhanh chóng ảm đạm xuống.
“Hừ, các ngươi vẫn là không chịu được xuất thủ a”
Đang lúc đám người công kích trận pháp đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang vọng hư không, một đạo cường hoành kiếm khí từ trong biệt viện bắn ra xuyên qua trận pháp thẳng hướng một người áo đen đánh tới.
Tên cầm đầu thấy một màn này, hắn vối đưa tay ngăn cản đạo kiếm khí kia nhưng nó tốc độ thật sư quá nhanh nháy mắt đã đến người áo đen trước mắt.
“A”
Nương theo một tiếng la lớn vang lên, người áo đen trực bị kiếm khí xuyên thủng thân thể, hắn sinh cơ không ngừng trôi mất thân thể dần rơi xuống bên dưới.
“Chết tiệt”
Tên kia thủ lĩnh không nhịn được chửi bậy một tiếng, theo sau hắn trực tiếp đưa tay vỗ xuống, một cái cự đại thủ ấn không căn cứ hiển hiện đánh xuống bên dưới trận pháp.
Từ dưới biệt viện, một cái cự đại kiếm mang xuất hiện thẳng hướng thủ ấn mà đi.
“Ầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai đại chiêu thức lẫn nhau giằng co trên không trung cuối cùng lần nhau triệt tiêu.
Từ trong biệt viện, Lục Nam từng bước một đi ra hắn trên tay cầm theo chiến kiếm, cơ thể khoác lấy một bộ áo bào trắng khí tức xuất trần khiến tại trường mọi người đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
“Ta còn tưởng kẻ nào đui mù tấn công chúng ta đây, hóa ra là Võ Du bán thánh a”
Lục Nam nhìn đối diện người cầm đầu cười nói, trong lòng của hắn sớm đã đoạn trước một màn này bởi vậy không quá rung động.
Đối diện hắn Võ Du bán thánh cũng lộ ra thần sắc bình tĩnh.
“Ngạo Thiên thành chủ ngươi tu luyện ta thuật, làm nhiều việc ác hôm nay tự phế tu vi đưa tay chịu trói niệm tình người nhiều lần lập công ta sẽ tha cho ngươi một mạng”
Võ Du bán thánh hời hợt nói, hắn lần này đem theo mười tám người, ngời Vân Tôn đám người bên ngoài còn có mười vị võ tôn cường giả, tất cả đều võ tôn thất trọng trở lên tu vi, đội hình như vậy Lục Nam muốn thoát cũng khó khăn.
“Ha, muốn giết ta thì gán tội kiểu gì chẳng được, ngươi muốn chiếm khôi lỗi thú của ta làm của riêng đi”
Lục Nam điềm nhiên nói, hắn đã sớm đoạn được một màn này sẽ sảy ra, dù sao đây cũng là một tôn chuẩn thập giai khôi lỗi thú có thể phát huy ra bán thánh đại viên mãn lực lượng đối phương làm sao không cần đây.
Đối diện Võ Du bán thánh khuôn mặt phá lệ âm trầm, hắn đã đoán ra Lục Nam phần nào đoán được chuyện này nhưng hắn thật không ngờ đối phương lại trực tiếp đem chuyện này nói ra như vậy.
“Hư, Lục Nam ngươi đúng thật là thông minh, nhưng hôm nay cho dù ngươi thông minh đến đâu đi chăng nữa cũng tuyệt đối phải chết không nghi ngờ, không chỉ là ngươi những người trong biệt viện này đều phải chết”
Võ Du bán thánh giọng nói vang vọng hư không, hắn căn bản không có ý muốn tha cho ai hết, hôm nay trong biệt viện tất cả mọi người đều phải chết.
Võ Du bán thánh đưa tay lên chuẩn bị lần nữa động thủ nhưng hắn còn chưa kịp xuất chiêu, bên dưới biệt viện đột nhiên truyền đến từng hồi từng hồi ba động.
“Truyền tống trận”
Võ Du bán thánh kinh ngạc thốt lên, đúng vậy bên dưới ba động là do truyền tống trận vận chuyển tạo thành.
“Haha, cuối cùng ngươi cũng nhận ra chỉ là đã muộn rồi”
Lục Nam cười ha hả nói.
Hắn đã sớm cho xây dựng truyền tống trận này để đề phòng Từ Quang thành thất thủ Ngạo Thiên thành quân sĩ có thể nhanh chóng rời khỏi chỉ là hắn thật không ngờ lần đầu tiên kích phát truyền tống trận này là vì chạy trốn người của mình.
“Nhanh ngăn cản truyền tống trận lại”
Võ Du bán thánh vội vã hạ lệnh, đồng thời hắn cùng đánh ra một quyền muốn phá hủy truyền tống trận nhưng Lục Nam làm sao có thể cho hắn như ý.
Cơ hồ ngay khi Võ Du bán thánh xuất chiêu, Lục Nam cũng xuất kiếm một cái cự đại kiếm mang xuất hiện ngăn chặm Võ Du bán thánh công kích.
Trong nháy mắt đó truyền tống trận rốt cuộc vận chuyển hoàn tất, Kiếm Sinh mang theo Ngạo Thiên thành nhân sĩ đi vào trong truyền tống trận.
Đợi mọi người đã đi xong Lục Nam liền quay người vung một kiếm, truyền tống trận bị hắn trực tiếp phá hủy.
“Ngạo Thiên thành chủ ngươi điên rồi”
Võ Du bán thánh hiển nhiên không thể ngờ được Lục Nam vậy mà phá hủy truyền tống trận, này bằng với việc hắn tự chặt đứt bán thân đường lui.
Nhưng bọn hắn cũng vô pháp tìm được Kiếm Sinh đám người, dù sao không ai biết được truyền tống trận này rốt cuộc sẽ truyền tống đến đâu.
Đối diện Lục Nam không hề cảm thấy kinh hoảng, hắn biết những người này mục tiêu chủ yếu chính là hắn, những người kia làm sao có thể cho hắn tùy ý rời đi được, hắn phát hủy truyền tống trận chính là cho Kiếm Sinh bọc hậu.
“Nhiều lời vô ích, muốn chiến tựu chiến”
Lục Nam trên thân khí thế cuồn cuộc, dị hỏa bộc phát quanh người hắn hình thành một mảnh hỏa diểm hồ lơ lửng tại hắn dưới chân, hắn biết trận chiến này căn bản không thể tránh chỉ có thể liều chết giết ra khỏi trùng vây.