Biến cố đột nhiên khiến đám người không kịp phản ứng, đợi đám người nhận thức được chuyện gì sảy ra cự thủ đã đánh xuống.
Đứng trước cự thủ đem đến uy áp trong thành đám người chạy cũng không thể chạy, cư thủ còn chưa đánh xuống đã có vô số người không gánh nổi nằm bệt ra đất, khóe miệng không ngừng tuôn máu tươi.
Vị kia thành chủ bộc phát toàn bộ sức mạnh cố gắng công kích cự thủ hòng tranh lấy một chút hy vọng sống nhưng hắn một cái võ hoàng đại viên làm sao có thể chống lại võ tôn cường giả cơ chứ.
Vị kia thành chủ công kích chỉ như muỗi chích mà thôi, căn bản không ảnh hưởng gì đến đối phương, cư thủ vẫn đập xuống, dưới áp lực khủng khiếp đó vô số kiến trúc bị phá nát, người chết cũng ngày càng nhiều.
“Vì sao chứ”
Thành chủ kia vẫn không can tâm, hắn trừng mắt nhìn lấy đang lao đến cự thủ trong lòng vô cùng nghi hoặc vì sao Thiên Huyền tông cường giả lại tiêu diệt thành nhỏ của hắn cơ chứ.
“Sâu kiến không xứng đáng biết”
Lão giả chỉ nhàn nhát nói một câu sau đó hắn càng phát lực cự thủ rơi xuống tốc độ càng nhanh.
Nhưng khi mọi người đều tuyệt vọng trước cái chết, cự thủ đột nhiên dừng lại trên không trung, dưới thành trì một đạo cột sáng xuất hiện đánh tay cự thủ.
Quá trình này diễn ra quá nhanh, đợi đến khi cự thủ bị đánh tan đám người mới kịp phản ứng, bọn hắn đều có cảm giác còn sống sót qua tai nạn.
Áp lực biệt mất, vị kia thành chủ trực tiếp rơi xuống đất, khuôn mặt hắn trắng bệch hô hập dồn dập, chưa lúc nào hắn lại gần tử vong đến thế.
Lão giả nhìn thấy cự thủ bị đánh tan, hắn không những không tức giận mà trái ngược khóe miệng hắn lại vểnh lên một đường độ cong.
“Quả nhiên là ngươi ở đây”
Lão giả nhìn chăm chăm vào cột sáng phương hướng nói.
“Các ngươi muốn bắt chúng ta, chúng ta có thể hiểu nhưng vì sao lại đồ cả thành như vậy chứ”
Đột nhiên một giọng nam tử vang lên, đám người theo giọng nói nhìn lại chỉ thấy một cái trẻ tuổi tuấn lãng nam tử chân đạp hư không điềm đạm đi đến.
“Ha, chỉ là một đám sâu kiến mà thôi có gì đáng quan tâm cơ chứ, ngược lại là các ngươi mới khiến bọn ta hứng thú có đúng không Mộc Khoa thánh sơn thủ tịch Mộc Trác công tử”
Lão giả kia cười ha hả nói, đây chính là người bọn hắn cần tìm Mộc Khoa thánh sơn thủ tịch đệ tử Mộc Trác.
“Hừ, đã biết ta là Mộc Khoa thánh sơn thủ tịch các ngươi còn dám đến đây, ngươi nghĩ vơi hai người các ngươi tu vi có thể bắt được ta hay sao?”
Mộc Trác hư lạnh một tiếng nói, hắn thân là Mộc Khoa thánh sơn thủ tịch một thân tu vi tất nhiên không kém đã đạt đến võ tôn thất trọng cảnh giới, hai lão giả này một người là võ tôn tam trọng, một người là võ tôn tứ trọng cảnh, trong mắt hắn hai lão giả này căn bản không lật được cái gì bọt nước.
“Ha thật sao?”
Đột nhiên một giọng nói từ trong chiến thuyền phát ra theo đó hai cái tóc hoa râm lão giả xuất hiện tại trong hư không, bọn hắn xuất hiện quá đột nhiên thậm chí nhiều người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì sảy ra đã thấy hai lão giả đứng ở đó rồi.
“Mộc Hoàng, Mộc Hợp hai vị trưởng lão, các ngươi vậy mà đến tận đây?”
Mộc Trác nhìn lấy vừa mới xuất hiện hai cái lão giả, tròng mắt không khỏi co rút lại.
Hai người này là Mộc Khoa thánh sơn trưởng lão, cải hai đều có đại tôn sơ kỳ tu vi.
Phía sau hai cái lão giả nhìn thấy một màn này thì cười lạnh không thôi.
Một năm trước, Mộc Khoa thánh sơn trưởng lão đến Thiên Huyền tông bái phỏng Võ Du bán thánh, bọn hắn muốn nhờ Thiên Huyền tông trợ giúp truy tra Mộc Trác nơi trốn.
Đối với cái này Thiên Huyền tông tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, bọn hắn muốn dùng chuyện này ôm lấy cái đùi lớn này.
Mộc Khoa thánh sơn là chân chính thế lực khổng lồ, bên trong tồn tại chân chính thánh cảnh cường giả.
Nếu bọn hắn có thể trở thành Mộc Khoa thánh sơn phụ thuộc thế lực vậy những nguy cơ kia đều không đáng để lo.
Bởi vậy Thiên Huyền tông liền phát ra vô số nhân thủ cùng nhân mạch truy tra Mộc Trác điểm hạ lạc, sau bao nhiêu cố gắng bọn hắn cuối cùng cũng tìm được.
“Mộc Trác, ngươi bây giờ khoanh tay chịu trói vẫn là để chúng ta ra tay trấn áp”
Mộc Hợp trưởng lão trầm giọng nói.
“Haha, hai vị trưởng lão, các ngươi còn không hiểu tâm ý của Mộc Trác sao, hôm nay cho dù có chết tại đây ta cũng sẽ không về cùng các ngươi đâu”
Mộc Trác cười điên cuồng, sau đó hắn trực tiếp thiêu đột sinh mệnh lực đổi lại cường đại thực lực chuẩn bị cùng hai vị trưởng lão chiến đấu.
“Hừ, không biết hối cải, vậy chúng ta chỉ có thể trấn áp ngươi ở đây thôi”
Mộc Hợp trưởng lão hừ lạnh nói, hai lão nhao nhao bộc phát khí thế không ngừng ép tới Mộc Trác.
“Phu nhân ta ngăn cản hai người bọn hắn, ngươi nhanh chóng đem hài tử đi ngay”
Mộc Trác quát lớn một tiếng sau đó triển lao về phía hai vị trưởng lão, phía sau hắn một đạo độn quang hướng chân trời bay đi.
“Chạy đi đâu”
Mộc Hoàng trưởng lão quát lớn một tiêng sau đó hóa thành một đạo độn quang đuổi theo, Mộc Trác muốn ngăn cản nhưng bị Mộc Hợp trưởng lão chặn lại hết cách hắn chỉ có thể cùng Mộc Hợp trưởng lão đánh nhau.
...
Quy Nguyên sâm lâm, hai đạo độn quang không ngừng trong rừng cây bay đi.
Một vị áo xanh nữ tử đang bế một cái bốn tuổi hài đồng chạy xuyên qua những tán cây, phía sau hắn Mộc Hoành trưởng lão đang điên cuồng đuổi theo.
Cứ việc nữ tử áo xanh không ngừng thay đổi phương vị nhưng Mộc Hoành trưởng lão vẫn không ngừng thu hẹp khoảng cách, hai bên chênh lệch cảnh giới quá lớn.
“Hừ, Lam Vi chạy đi đâu”
Mộc Hoàng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hắn đưa tay huy chưởng đánh về phía váy xanh tử tử.
Vay xanh nữ tử tránh cũng không thể tránh, nàng chỉ có thể cắn răng đưa hài tử ra sau lưng sau đó quay người huy chưởng cùng chưởng ấn kia va chạm.
“Oanh”
Một tiếng oanh minh vang lên, vay xanh nữ tử bị đánh bay ra xa, nàng đem hài từ bao bọc trước ngực sau đó hướng một phương hướng khác chạy trốn.
Mộc Hoàng trưởng lão đưa tay nhất chỉ, một cái chỉ pháp bắn ra nó theo một cái kỳ dị quỷ tích bắn tới nhưng mục tiêu không phải váy xanh nữ tử mà là nàng trong ngực hài tử.
Hết cách váy xanh nữ tử cố gắng đưa hài tử ra sau lưng, nàng chỉ có thể lấy thân mình bạo hộ cho hài tử.
“Hưu, phụt”
Hài tử được bảo về nhưng nàng lại bị chỉ lực đánh xuyên lồng ngực, máu tươi không ngừng từ vết thương chảy ra.
Váy xanh nữ tử lảo đảo một cái, nàng cắn chặt răng cưỡng ép để thân thể thăng bằng sau đó hướng một sơn động lao tới, Mộc Hoánh trưởng lão cùng truy sát phía sau.
Vào đến cửa sơn động váy xanh nữ tử sức lực cũng cạn kiết, nàng muốn tiếp tục chạy nhưng hai chân căn bản không nghe lời, nàng lảo đảo ngã xuống đất, hài tử vẫn được nàng bảo bọc trong ngực.
“Sưu”
Mộc Hoàng trưởng lão xuất hiện trước cửa động.
“Trưởng lão, mọi... tội nghiệt ta sẽ chịu... mong ngài đừng... làm hại đến hài tử của ta cùng Trác ca, hài tử vô tội”
Váy xanh nử tử giọng nói đứt quảng nói, đến chết nàng cũng muốn bảo về cốt nhục của mình.
“Hừ, vô tội? Chỉ cần là do ngươi cùng Mộc Trác sinh ra, nó chính là ra Mộc Khoa thánh địa sỉ nhục, hai người các ngươi không cần sống trên đời này nữa”
Mộc Hoàng trưởng lão hừ lạnh nói, tiếp theo hắn huy chưởng đánh về phía váy xanh nử tử.
Váy xanh nữ tử nhìn lấy chưởng ấn không ngừng tới gần, trong lòng nàng tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng cùng Mộc Trác yêu nhau nhiều năm nhưng nàng thân phận thấp hèn bởi vậy hai người mới không công bố ra ngoài.
Nào ngờ Mộc Khoa thánh sơn lại muốn Mộc Trác kết hôn với một vị thánh nữ, Mộc Trác tất nhiên không đồng ý, hắn cũng đem chuyện hai người công khai đi ra.
Không cần nói cùng biết Mộc Khoa thánh chủ tức giận đến nhường nào, đối phương trực tiếp đem hai người nhột lại.
May mà Mộc Trác còn có vài vị huynh đệ chí thân, có bọn hắn giúp sức hai người thuận lợi trốn ra nhưng hai người thật không ngờ Mộc Khoa thánh địa lại đuổi đến tận đây.
“Hài tử mẫu thân có lỗi với ngươi”
Váy xanh nữ tử ôm thật chặt hài tử trong lòng thầm chủ, nàng biết mình trốn không thoát.
Nàng nhắm mắt ôm thật chặt hài tử chuẩn bị nghênh đón tử vong nhưng rất lâu nàng vấn không cảm thấy gì.
Hiếu kỳ váy xanh nữ tử mở mắt chỉ thấy Mộc Hoàng trưởng lão thân thể nằm trên đất, cái đầu lăn sang một bên đôi mắt của hắn vẫn trừng lớn như không thể tin chuyện vừa sảy ra.