Thiên Đế Vô Thượng

Chương 284: Mộc Thiên, trở về (Cầu cất trữ cầu nguyệt phiếu)



Trong hàng động.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Lam Vi nhất thời ngớ người, nàng mới nhắm mắt một lát a, đại tôn cấp trưởng lão cứ như vậy chết rồi.

“Hừ, muốn yên tĩnh chữa thương cũng không yên”

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên khiến trái tim của Lam Vi không khỏi nhảy dựng lên, trong hang động này vậy mà còn có người, đây là địch hay là thù?

“Cộc cộc cộc”

Tiếp bước chân từ trong hang động truyền đến không ngừng đi ra ngoài cửa hang, Lam Vi nín thở nàng ôm thật chặt con minh muốn dùng chút sức lực cuối cùng này bảo về nó.

“Cộc cộc cộc”

Tiếng bước chân ngày càng gần, trong bóng tối bắt đầu hiện ra một thân ảnh, Lam Vi nhìn thấy thân ảnh này thì không khỏi xửng sờ.

Nàng đã suy nghĩ người trong hang động phải là một cái lưng hùm vai gấu đại hán, hoặc một cái tóc tai bù xù lão giả nhưng không nàng đã nhầm.

Người đến là một cái cao ráo tuấn tú thanh niên, người thanh niên này toàn thân mặc bộ đồ màu trắng, khí chất của hắn xuất trần tựa như trích tiên hạ phàm vậy.

“Ngạo...Ngạo Thiên thành chủ”

Lam Vi nhìn lấy người áo trắng kia, trong lòng không khỏi hoảng hột, đúng vậy người này chính là Ngạo Thiên thành chủ Lục Nam.

Hắn lựa chọn sơn động này chữa thương, một lần bế quan liền là mười năm, nếu không phải Mộc Hoàng trưởng lão làm kinh động đến hắn, hắn sẽ bế quan càng lâu.

Lúc đầu Lục Nam tưởng lầm kẻ này là người của Tây Vực liên minh đến đây truy sát minh nên mới động thủ, thật không ngờ hắn lầm, kẻ đến căn bản không phải là người của Tây Vực liên minh, mà là một thế lực hoàn toàn khác.

“Hây, hình như ta giết lộn rồi a”

Lục Nam nhìn lấy thi thể phụ sứ, hắn biết đây không phải người của Tây Vực liên minh.

Lục Nam liếc nhìn Lam Vi hai mẹ một cái sau đó liền không quan tâm nữa, hắn đến bên cạnh thi thể bắt đầu lục lọi đối phương nhẫn trữ vật.

Làm xong những chuyện này Lục Nam bắt đầu đi ra ngoài, hắn cần trở về Ngạo Thiên thành một chuyến.

“Tiền... tiến bối xin dừng bước”

Ngay lúc Lục Nam đi ra đến cửa hang, Lam Vi đột nhiên dung sức gọi hắn lại, hiếu kỳ Lục Nam quay mặt lại nhìn đang nằm trên mặt đất Lam Vi.

“Tiền... tiền bối, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tiểu nữ biết ta không có quyền hi vọng nhờ ngài giúp.... đỡ nhưng xin ngài hãy...hãy... cưu mang hài tử này, nó còn nhỏ nó vô tội, trong trữ vật... giới chỉ của ta có hai khỏa thánh quả xem như tâm ý, mong ngài hãy cứu lấy nó”

Lam Vi giọng nói đứt quãng nói.

Nàng cùng Lục Nam mới gặp lần đầu, lúc nãy đối phương xuất thủ cứu nàng một mạng, theo lý nàng phải cảm tạ đối phương mới đúng nhưng bây giờ nàng còn nhờ đối phương cứu con trai mình.

Tuy vậy nàng không còn lựa chọn nào khác, nàng biết bản thân sắp chết rồi, nếu để con của nàng ở đây nó chắc chắn sẽ chết, nàng làm sao sẽ để con mình chết đây, cuối cùng nàng chỉ có thể cầm Lục Nam như cây cỏ cứu mạng mong muốn đối phương cứu con trai mình.

Lục Nam nhìn Lam Vi một cái sau đó lại nhìn đứa bé trong ngực nàng.

Đứa bé này khoảng ba bốn tuổi, khuôn mặt của nó béo tròn nhìn rất dễ thương, điều quỷ dị chính là đứa bé này không hề khóc.

Đúng vậy, từ lúc đến giờ, cho dù lúc sắp chết hay bây giờ nhìn thấy mẫu thân của mình đang thoi thóp nó cũng không hề khóc.

Nhưng Lục Nam có thể nhìn ra trong mắt của cậu bé toát lên vẻ sợ hãi chỉ là nó cố gắng khắc chế không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Điều này khiến Lục Nam rất hiếu kỳ, đứa trẻ này phải trải qua những gì mới có thể làm được đến nước này.

Lục Nam vẫn không nói chuyện, chỉ là hắn cũng không đi điều này biến tướng chứng tỏ hắn đã đồng ý.

Lam Vi cũng nhận ra được điều này, nàng khẽ đưa tay vuột ve hài tử khuôn mặt sau đó mỉm cười nhắm mắt.

“Tiền bối cầu xin ngài cưu mang hài tử này, cầu xin ngài”

Lam Vi nói một câu cuối cùng sau đó nhắm mắt xuôi tay, hài tử đã tìm được nơi nương tựa, nàng chết cũng được rồi.

“Hức hức”

Hài tử nhìn thấy mẫu thân chết trước mắt mình, hắn cuối cũng không chịu đựng được nữa nước mắt trong khóe mi không ngừng chảy xuống.

Hắn cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, nhìn thấy mẫu thân chết trước mặt mình, nó làm sao có thể kiềm chế được cơ chứ.

Lục Nam nhìn lấy tất cả ở trong mắt, hắn không biết nói gì chỉ có thể thở dài một hơi.

Lục Nam đi đến bên cạnh đứa bé, hắn đưa tay định an ủi đứa bé nhưng nó nhanh chóng tránh thoát Lục Nam cánh tay, có thể do bản năng cũng có thể do đưa bé đang sợ hãi, Lục Nam cũng không biết được.

Lục Nam nhìn lấy đứa trẻ đáng thương này, hắn bất giác nghĩ đến bản thân trước kia.

Lúc nhỏ hắn không có cha mẹ, phải sống tại rừng rậm sống cùng thú giữ phải dành giật mọi thứ để sống cũng may được sư tôn tìm thấy nếu không hắn cũng không dám nghĩ.

Có thể là vậy, Lục Nam trong lòng đối với đứa bé này xuất hiện đồng cảm.

“Được rồi, ngươi tên là gì?”

Lục Nam thu tay lại, hắn thuận tiện hỏi.

“Mộc Thiên”

Đứa bé dùng đôi mắt nhỏ bé nhìn lấy Lục Nam sau đó trả lời.

“Sau này ngươi sẽ trở thành đồ đệ thứ ba của ta, chúng ta lát nữa trở về Ngạo Thiên thành a”

Lục Nam thở dài một tiếng nói, hắn quyết định thu tiểu tử này làm đệ tử.

“Ngài có thể cứu phụ thân của ta sao?”

Mộc Thiên không đáp ứng Lục Nam ngay mà hỏi lại, hắn biệt phụ thân đang đánh nhau với một người khác.

Lục Nam nhìn Mộc Thiên một lát sau đó trầm ngâm gật đầu, hắn chôn cất Lam Vi sau đó đem Mộc Thiên đi ra ngoài.

...

Trong thành trì.

Mộc Hợp một tay nắm lấy cổ Mộc Trác, tay còn lại nâng lấy vở vụn hồn thạch, hồn thạch này là Mộc Hoàng hồn thạch.

Hồn thạch đã phá toái điều này chứng tỏ Mộc Hoàng đã ngộ hại, đối với cái này Mộc Hợp vô cùng nghi hoặc.

Mộc Hoàng có tu vi đại tôn sơ kỳ, tại Tây Vực liên minh này đối phương tuy không nói đệ nhất cường giả nhưng cũng có thể tại đây đi ngang, trừ khi gặp được bán thánh cường giả nếu không hắn không thể bị giết nhanh đến như vậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì sảy ra”

Mộc Hợp híp mắt nhìn về phía Quy Nguyên sâm lâm phương hướng, đó là nơi Mộc Hoàng bị giết.

Hắn muốn đi kiểm tra một phen nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, bên trong kia có thứ có thể giết chết Mộc Hoàng vậy cũng có thể giết chết hắn.

Nghĩ đến đây Mộc Hợp triệt để từ bỏ, hắn trở lại bên trong chiến thuyền, cũng không lâu lắm chiến thuyền khởi động bắt đầu di chuyển đi xa.

...

Hai ngày sau Lục Nam dẫn theo Mộc Thiên trở về thành trì, vừa nhìn thấy thành trì hắn đã níu chắt lông mày.

Thành trì này đã triệt để trở thành phế tích, kiến trúc đều bị phá hủy, vô số thi thể nằm la liệt dưới đất, nhìn chỗ này ai có thể nghĩ đến đây từng là một thành trì yên bình cơ chứ.

“Xem ra chúng ta đã đến muộn rồi”

Lục Nam nhìn Mộc Thiên nói, nhìn tình hình đến xem chiến đấu đã sớm kết thúc rồi.

Mộc Thiên nhìn thấy một màn này, khuôn mặt hắn có đôi chút thất lạc, đôi tay không tự chủ được nắm chặt lấy.

Lục Nam nhìn hết những thứ này trong mắt, hắn cũng không tiến lên an ủi chỉ lẳng lặng đứng nhìn ở đó.

“Được rồi, chúng ta trở về Ngạo Thiên thành thôi”

Lục Nam nói một tiếng, sau đó hai người biến mất tại chỗ.

Nửa năm sau, hai người xuất hiện tại Ngạo Thiên thành.

Bởi vì phòng ngừa Tây Vực liên minh công đánh, Ngạo Thiên thành vẫn luôn mở ra Nguyên Từ Thứ Nguyên trận, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một mái vòm trầm đục không lồ.

Mộc Thiên hiếu kỳ đánh giá Ngạo Thiên thành trận pháp, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy.

“Được rồi đến nhà rồi”

Lục Nam điềm nhiên nói một tiếng, sau đó hắn vận sức hét lớn

“Ta trở về”