Thiên Đế Vô Thượng

Chương 64: Lục Nam luyện đan, Lưu Vân vượt qua tâm ma quan



Diệp Tinh thương hội mật thất.

Lục Nam lúc này đang luyện đan.

Hắn thủ pháp không ngừng biến đổi, từng cây từng cây linh dược theo thứ tự bay vào bên trong đan đỉnh, rất nhanh hắn đã tinh luyện thành công ba mươi sáu loại phụ trợ linh dược.

Tiếp theo chính là tinh luyện chủ dược.

Dung chú đan có ba mươi sáu loại phụ trợ linh dược cùng bảy mươi tư loại chủ dược, trong đó có bốn loại không thể thiếu chủ dược đó là tuyết tham hoa, bách vân thảo, tịnh tâm liên, cùng thú vương yêu thạch.

Bốn loại dược liệu đều rất hiếm có, không nói ba cái trước, chỉ riêng vương thú yêu thạch mà thôi đã quá khó tìm cùng trân quý, Diệp Tinh thương hội cũng chỉ có một viên này mà thôi.

Lục Nam không ngừng đem từng loại chủ dược cho tinh luyện, tiếp theo hắn bỏ tuyết tham hoa cùng tịnh tâm liên cùng một chỗ bỏ vào.

Lục Nam pháp quyết nhất chuyển, trong đan lô hỏa diễm nhất thời cháy càng mạnh hơn, hai loại dược liệu cũng rất nhanh được tinh luyện hoàn hảo.

Tiếp theo Lục Nam liền bỏ bách vân thảo vào.

Cuối cùng hắn mới đem vương thú yêu thạch bỏ vào luyện đan lô, yêu thạch này đã được Diệp Thiên Hoành sử lý qua, linh hồn lạc ấn bên trong cũng bị thanh trừ sạch sẽ, bởi vậy Lục Nam rất nhanh liền đem nó tinh luyện thành tinh hoa.

Hai ngày sau Lục Nam rốt cuộc tinh luyện hoàn toàn tất cả các dược liệu, tiếp theo là đem tất cả cho dung hợp, đây cũng là luyện chế dung chú đan khâu khó khăn nhất.

Dung chú đan bên trong dược liệu có rất nhiều loại tương sinh tương khắc với nhau bởi vậy luyện chế dung chú đan đến khâu dung hợp, luyện đan sư phải cực kỳ tỉ mĩ không được hấp tấp nếu không rất dễ dẫn đến nổ lô, một lò vương đan nổ lô uy lực chỉ sợ sẽ đen mật thất này cho phá nát.

Lục Nam tập trung tất cả tâm thần cùng tinh thần lực đặt ở dung hợp tinh hoa bên trên, quá trình này diễn ra rất chậm, theo sự điều khiển của Lục Nam những dược liệu kinh hoa kia cuối cùng cũng dần dần dung hợp với nhau.

Lại nói Lưu Vân.

Lúc này hắn đã chìm đắm trong ảo cảnh, bên trong đó hắn đang không ngừng bị kẻ thù truy đuổi, phụ thân, đại ca, các vị trưởng lão lần lượt vì bảo vệ hắn mà mất mạng.

Lưu Vân không ngừng chạy trốn, hắn cũng đã thử phản kháng nhưng tất cả chỉ là vô ích.

“Oanh”

Lưu Vân bị đánh bay vào một thân cây, hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhìn đến đám người mặc áo đen trong mắt lúc này chỉ còn là bất lực.

Ngay khi Lưu Vân chuẩn bị buông xuôi, đột nhiên một đạo kiếm mang xuất hiện chém về phía Lưu Vân kẻ thù, bọn hắn bị đạo kiếm quang kia diệt sát hầu như không còn.

“Kẻ nào dám ra tay với đệ tử của ta”

Đột nhiên một giọng nói vang lên, một bóng người áo trắng quen thuộc chắn trước mặt hắn, người này không phải ai khác chính là sư phụ hắn Lục Nam.

Lục Nam xuất hiện lại lần nữa đem cho hắn hi vọng, sư tôn chính là luôn bao bọc, bảo vệ hắn.

Chỉ là Lục Nam vừa chuẩn bị ra tay, đột nhiên trên hư không xuất hiện hai người áo đen, hai bọn hắn cái gì cũng không nói liền lao về phía Lục Nam.

Lục Nam cũng không yếu thế, hắn hét dài một tiếng sau đó cùng hai người kia va chạm.

Chỉ là hai người mặc áo đen kia tu vi cao hơn Lục Nam rất nhiều, rất nhanh Lục Nam liền bị chém giết ngã xuống đất.

“Sư tôn”

Lưu Vân hét lên một tiếng sau đó lao về phía Lục Nam chỉ là hắn vừa đi được vài bước một thanh kiếm đã đâm thẳng vào ngực hắn, Lưu Vân nhìn kĩ đối phương người đó chính là Hồng Nguyệt, trên tay ả còn xách theo một chiệc đầu lâu đó chí là Kiếm Sinh đầu lâu.

“Lưu Vân ngươi còn dám giữ hy vọng thắng ta, ngươi nhìn lại ngươi đi trước sau vẫn chỉ là một kẻ thất bại mà thôi, ngươi cũng nên từ bỏ đi thôi”

Hông Nguyệt cười ma mị nói, sau đó nàng mũi kiêm không ngừng đem Lưu Vân lồng ngực đâm xuyên qua, Lưu Vân ý thức ngày càng mơ hồ.

Ngay khi ý thức chuẩn bị biến mất Lưu Vân đột nhiên lao thẳng về phía trước, hắn không quan tâm Hồng Nguyệt thanh kiếm đã đâm xuyên qua lông ngực mình đau đớn, Lưu Vân nháy mắt đến Hồng Nguyệt trước mặt, hắn một quyền đánh ra thẳng hướng Hồng Nguyệt mặt, Hồng Nguyệt bị đánh văng ra xa ngất đi.

Lưu Vân đém thanh kiếm kia rút ra sau đó ném sang một bên, hắn ngồi sếp bằng xuống đất sau đó bắng đầu lẩm bẩm một loại pháp quyết, đây là Lục Nam dạy cho hắn “tĩnh tâm chú”.

Lưu Vân không ngừng đọc “tĩnh tâm chú”, bản thân tâm thần được buông lỏng, trong giây phút cuối cùng Lưu Vân đã hiểu ra đây thực ra là bản thân hắn tâm ma mà thôi, hắn cần vượt qua tâm ma quan này như vậy hắn mới có thể đạt được càng cao cảnh giới.

“Tiểu tử hôm nay ngươi sẽ chết”

Hai người mặc áo đen hô lớn một tiếng sau đó đông thời xuất thủ đánh về phía Lưu Vân.

Lưu Vân tâm không loạn, hắn liên tục đọc “tĩnh tâm chú”, xung quanh hắn nhất thời xuất hiện một vòng phật quang, hai bóng người đánh lên phật quang như đánh vào chân không, căn bản không có chấn động gì.

Lưu Vân “tĩnh tâm chú” liên tục không ngừng vang lên, vòng phật quang cũng theo đó mở rông, hai bóng người áo đen cũng nhanh chong lui về sau.

“Lưu Vân ngươi không thoát được đâu”

“Buông bỏ đi, tên phế vật như ngươi không thể làm được gì đâu”

...

Lưu Vân bên tai không ngừng có giọng nói ma mị vang lên nhằm đánh nát đạo tâm của hắn nhưng Lưu Vân tâm thần vẫn tĩnh lặng như mặt hồ vậy, hắn căn bản không đem những lời nói đó đặt tại tâm thần.

Lưu Vân “tĩnh tâm chú” không ngừng vang lên, phật quang cũng mở rộng khắp nới không những thế tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, chỉ một lát đã bắt kịp đang không ngừng lui lại hai bóng người áo đen.

“không”

Hai bóng người áo đen hét lên, bọn hắn không ngừng tăng nhanh tốc độ nhưng cuối cùng vẫn bị phật quang cho bao phủ.

“A”

Hai người mặc áo đen kịch liệt lăn lộnlộn như đang chịu cực hình vậy, bọn hắn không ngừng nói chuyện công kích Lưu Vân nhưng căn bản không được.

Phật quang đối với bọn hắn chính là trí mạng công kích, mấy canh giờ sau hai hắc y nhân triệt để im bặt.

Lưu Vân quanh thân khung cảnh cũng thay đổi, hắn mở mắt ra bản thân đã xuất hiện tại tu luyện thất, Diệp Thiên Hoành đang lo lắng đứng một bên.

“Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng tỉnh”

Diệp Thiên Hoành căng cứng khuôn mặt cuối cùng cũng nới lỏng, hắn thật sợ Lưu Vân bị tâm ma phá hư đạo tâm, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện hiếm gì.

“Diệp lão ta bị tâm ma vây khốn đã bao lâu rồi?”

Lưu Vân lên tiếng hỏi, giọng nói của hắn lúc này mang theo một phần tang thương, tâm ma lịch luyện giúp hắn nhìn thấu được nhiều thứ, đây cũng là tâm ma quan mặt tốt, vượt tâm ma quan có thể giúp tu sĩ đạo tâm cùng ý chí trở nên kiên định hơn.

“Ngươi độ tâm ma quan đã hai tháng rồi”

Diệp Thiên Hoành nói, hắn vẫn còn kinh ngạc Lưu Vân vượt tâm ma quan tốc độ, bình thường tu sĩ vượt tâm ma quan mất một hai năm là chuyện bình thường Lưu Vân chỉ dùng hai tháng liền có thể vượt qua tâm ma quan đây là Diệp Thiên Hoành thấy người thứ nhất.

“Hai tháng sao?”

Lưu Vân thủ thỉ, lại qua hai tháng như vậy chỉ còn hai tháng nữa hắn cùng Hồng Nguyệt sẽ quyết chiến.

Lắc lắc đầu bỏ qua những thứ này, Lưu Vân thoáng cảm nhận bản thân tu vi cùng thực lực, thoáng cảm nhận hắn liền kinh ngạc đến ngay người.

Hai tháng, Lưu Vân đã hấp thu toàn bộ luyện ngục tử hỏa phân hỏa, hắn tu vi cũng tịnh tiến rất nhanh, đạt đến tiên thiên đại võ sư tứ trọng sơ kỳ cấp bậc.

“Được rồi, ngươi đã vượt quan tâm ma quan, bây giờ người muốn kết thúc bế quan hay muốn tiếp tục”

Diệp Thiên Hoành lên tiếng hỏi.

“Ra ngoài một chút đi”

Lưu Vân trả lời, hắn chỉ mới bế quan hai ba tháng mà thôi, nhưng vượt tâm ma quan Lưu Vân cảm thấy bản thân đã vượt qua vô số tuế nguyệt.

“Ừm, vậy cũng được”

Diệp Thiên Hoành gật đầu đáp ứng, Lưu Vân vượt qua tâm ma quan chính xác cần nghỉ ngơi một thời gian, bây giờ cưỡng ép tu luyện đối với hắn không phải chuyện tốt, hai người chao đổi một chút sau đó đi ra mật thất.

Hai người vừa ra khỏi mật thất đã thấy Diệp Yên Nhiên đợi ở đây.

“Lão tổ ngươi cuối cùng cũng xuất quan, Trần gia gia chủ đến đây, hắn muốn gặp ngài, ta đã nói ngài đang bế quan nhưng Trần gia chủ nhất quyết muốn ở lại chờ đợi, hắn đã đợi ở đây hai tháng rồi”

Diệp Yên Nhiên đối Diệp Thiên Hoành nói, nàng thật không hiểu vì sao Trần gia chủ lại kiên quyết muốn gặp lão tổ như vậy.

“Trần Nhật Nam đến đây? Ta với hắn cũng không thân thiết đến như vậy a? Sao hắn lại đến tìm ta vậy chứ?”

Diệp Thiên Hoành cũng rất hiếu kỳ hắn cùng Trần Nhật Nam cũng không thân thiết gì a, đối phương tự nhiên chạy đến tìm hắn làm gì chứ?

“Chuyện này có thể ta biết, Trần gia gia chủ có thể là biết sư tôn ta”

Một bên Lưu Vân đột nhiên lên tiếng, hắn từng nghe qua Lục Nam cùng Trần Long đối thoại, hắn nghĩ rất có thể sư tôn cùng Trần gia có quen biết.

“Cùng Lục công tử quen biết sao?”

Diệp Thiên Hoành hơi bất ngờ Trần Nhật Nam cùng Lục Nam có quen biết, nhưng nghĩ hắn cảm thấy có khả năng.

Làm Trần Nhật Nam đích thân đến đây hơn nữa còn tình nguyện đợi ở đây hai tháng cũng chỉ có cách này mới giải thích thông, dù sao việc Trần Nhật Nam bị thương năng tu vi giảm sút, sắp chế cùng không phải là bí mật gì.

Đi cầu một vị đan hoàng cứu mạng cũng là chuyện bình thường.

“Đi chúng ta đi gặp hắn thử xem”

Diệp Thiên Hoành nói, sau đó hắn cùng Lưu Vân đi hướng phòng tiếp khách, Diệp Yên Nhiên thì đi thông báo cho Trần Nhật Nam.