Thiên Địa Đại Đạo

Chương 171: Tuyệt vọng



“Lão tiền bối. Sắp chết đến nơi rồi sao ngươi còn trêu đùa ta như thế a.” Trác Phàm hối hả né tránh một lôi trảo từ Tử Lôi Long sau đó chửi trong lòng.

Bây giờ trên người Trác Phàm đã xuất hiện vài đạo vết thương, máu chảy ra bên ngoài còn lấp lóe lôi mang. Sử dụng quá nhiều nguyên thần lực để thi triển Thuấn Di né tránh làm đầu óc hắn bắt đầu có chút choáng váng, cảnh vật trước mắt cũng dần mờ đi không thấy rõ.

Trác Phàm cắn đầu lưỡi cố gắng để cho mình tỉnh táo. Hiện tại Tử Lôi Long thần hồn của Hoàng Thiên Bá quá mạnh mẽ, mỗi trảo nó đánh ra đều mang theo lôi điện tê liệt. Cộng thêm lôi nguyên tố xung quanh dẫn động, đòn chưa tới mà lôi điện đã tới làm Trác Phàm chống đỡ càng thêm khó khăn.

Hiện tại Hấp Tinh Đại Hóa Quyết đã được Trác Phàm thúc động hết công suất nhưng tứ trọng tử lôi vẫn không thể coi thường vả lại tu vi của hắn còn chưa đủ để liên tục hấp thu từng ấy tử lôi.

Nhìn Hoàng Thiên Bá điên cuồng xuất chiêu làm bầu trời biến hóa dị tượng làm những người khác bất giác liên tưởng đến Lôi Thần. Có điều con mắt hai màu đỏ đen kèm theo tơ máu đang tràng ngập sát cơ kia thì lại giống ma thần hơn.

Trong khi đó Trác Phàm lại liên tục né tránh không một chút lực hoàn thủ. Tình hình hiện tại của hắn giống như cá nằm trên thớt mặc cho Tử Lôi Long liên trảo tấn công.

Tính đến bây giờ, Hoàng Thiên Bá đã thúc động thần hồn tấn công đến hơn ba mươi chiêu nhưng nhìn bộ dạng kia lại không hề có chút mệt mỏi mà còn ngày càng điên cuồng hơn. Nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng trở nên nồng đậm.

Trái lại, Trác Phàm lại như đang vật lộn với tử thần né trái né phải. Dần dần kiệt sức, nguyên thần không đủ, hắn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lấy cứng chọi cứng.

Kỳ Lân Tý bắt đầu co lại thành trảo, Trác Phàm hung hăn trợn mắt nhìn đầu Tử Lôi Long đang tiếp cận xuất chiêu. Vẻ mặt của hắn tràn đầy sự tức giận, tất cả những ức chế nãy giờ đều được đem vào trong một chiêu này.

Kim Viêm Tam Phân Ma Long Quyết thức thứ hai Ma Long Trảo

Luồng năng lượng màu vàng kim đánh ra mang theo vô tận lực lượng trong đó. Hỏa diễm quá mạnh làm cho tầm nhìn của mọi người dần trở nên vặn vẹo không rõ. Ba đạo hỏa đao cứ như thế đánh lên lôi trảo của Tử Lôi Long thần hồn.

Một tiếng nổ vang dội vang lên, Trác Phàm hai chân đạp không lui về phía sau cố gắng hít thở vài hơi điều tức. Ánh mắt ngưng trọng nhìn lên con rồng cao mấy chục trượng trước mặt.

Hoàng Thiên Bá sắc mặt biến đổi cũng bị dư chấn đánh lui trở về. Uy lực từ võ kỹ của Trác Phàm có lẽ đã vượt qua hàng ngũ huyền giai võ kỹ cho nên mới có thể cản được một trảo của Tử Lôi Long.

Không giống như thiên giai võ kỹ tăng theo thực lực người luyện, những loại võ kỹ ở tầng giai thấp hơn đều phải đủ điều kiện về nguyên lực, nguyên thần mới có thể đánh ra. Tam Phân Ma Long Quyết vốn là huyền giai cao cấp võ kỹ lại có thêm Kim Viêm hỗ trợ làm uy lực trên diện rộng tăng lên đã đạt tới tầng thứ địa giai. Tuy nhiên xuất ra một chiêu này cũng đã ngốn một lượng lớn nguyên lực của Trác Phàm. Nếu như không phải hắn có thần hồn bên trong thì chưa chắc có thể vận dụng mạnh mẽ đến như thế.

“Thật không ngờ ngươi còn có loại võ kỹ cấp bậc này. Càng như vậy ta càng muốn giết ngươi.” Hoàng Thiên Bá ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía đối phương.

Một chiêu vừa rồi của Trác Phàm đã làm trảo của Tử Lôi Long có một ít vết cháy xém. Bởi vì Trác Phàm cũng có thần hồn nên võ kỹ đánh ra cũng có tác dụng lên thần hồn đối phương cộng thêm Kim Viêm có cháy mãi không tàn cho nên vết bỏng đang dần dần lan rộng ra.

“Muốn giết lão tử? Ngươi còn chưa có xứng!”

Tâm trạng Trác Phàm đang vô cùng bực bội cho nên không hề còn phong thái như lúc trước. Biểu hiện chính là cách nói chuyện của hắn đang thay đổi dần theo thời gian.

“Đừng tưởng làm thần hồn của ta bị thương đôi chút liền có ý nghĩ phản kháng. Ngươi liệu có thể dùng được mấy lần như thế nữa?”

Hoàng Thiên Bá không hề tức giận, ngược lại hắn còn nở một nụ cười âm lãnh nói. Trác Phàm bây giờ đã như chim trong lồng mặc cho hắn chà đạp. Chỉ còn chút thời gian nữa hắn liền có thể có được toàn bộ võ kỹ cùng bí pháp của Trác Phàm. Cục diện hiện tại, chiến thắng đã gần như nằm chắc trong tay.

Trác Phàm cũng hiểu rõ nếu như bây giờ không có cách phản kháng hắn liền sẽ 3Mtzh bị đối phương xử lí. Nhưng mà làm gì có biện pháp nào? Trong thân thể của hắn bây giờ ngập tràn lôi điện, từng cái như là cây kim đâm vào máu thịt cộng thêm đầu óc mơ hồ vì sử dụng nguyên thần lực quá độ làm hắn không thể suy nghĩ được gì hơn.

Đúng lúc này, Tử Lôi Long lần nữa tấn công, đuôi rông quét ngang một cái. Phạm vi tấn công quá rộng làm Trác Phàm đang sức cùng lực kiệt không cách nào né tránh.

“Phốc!”

Trác Phàm bị đánh bay ra trăm trượng thổ huyết. Một bên xương sườn của hắn đã bị gãy trọn, xương vai cũng bị lệch đi, khắp người đầy máu, cơ thể mơ hồ còn lóe lên tử quang. Rõ ràng là lôi điện đã xâm nhập vào cơ thể.

Đám người ở bên trong đế đô ai nấy đều khó coi. Trác Phàm bây giờ đã như ngọn đèn trước gió làm gì còn chiến lực để đánh trả. Một khi hắn bại trận thì hoàng thành sẽ bị đối phương bao vây đánh phá. Cho dù có thủ hộ trận nhưng thời gian kéo dài sẽ không duy trì được quá lâu.

Hoàng Thiên Bá khắp cả người cũng run rẩy đau nhức, kinh hãi liếc mắt nhìn Kim Viêm đang bốc cháy trên đuôi của Tử Lôi Long. Mấy cái vảy đã tróc ra, hỏa diễm không ngừng tàn phá. Hắn phải nhanh chóng xử lí Trác Phàm để còn có thời gian trị thương.

Trên bầu trời đen tràn ngập tia lửa, lôi long ngẩng đầu gâm lên một tiếng, khắp nơi lôi nguyên tố đang dần tụ hợp lại thành một cái lôi cầu to lớn. Tử Lôi Long của Hoàng Thiên Bá đem ngậm vào miệng, cả cơ thể của nó lập tức sáng lên rực rỡ chói mắt.

Huyền giai cao cấp võ kỹ Tử Lôi Quang Bạo

Tử Lôi Long há miệng rống to, một tia tử lôi mang theo vô tận uy lực phóng thích. Tốc độ của nó vô cùng nhanh chớp mắt đã tới trước mặt của Trác Phàm.

“Trác Phàm. Ngươi là một thiên tài nhưng đáng tiếc chỉ có kể kết thúc ở đây thôi.”

Hoàng Thiên Bá thở dài, lời nói có vẻ nuối tiếc nhưng khuôn mặt hắn lại không như vậy. Nụ cười mang rợ ràng ngập sát khí nhìn về phía Trác Phàm như thể chứng kiến thời khắc ra đi cuối cùng của một thiên tài.

Trác Phàm tất nhiên không chịu đầu hàng, tốc độ tia điện đánh tới quá nhanh hắn không kịp chống đỡ đành phải liều một phen. Ánh mắt hiện lên một tầng ánh sáng rực rỡ, khắp người huyết khí nổi lên, cơ hồ toàn bộ nguyên lực đều vận chuyển.

Nhưng mà Phá Không thần uy sắp sửa đánh ra thì đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ, máu tươi từ đôi mắt chảy xuống như hai dòng huyết lệ. Nguyên thần cùng nguyên lực của hắn không còn đủ để xuất ra đòn cuối cùng này nữa rồi.

Ở phương xa, tất cả mọi người đều thấy được tràn cảnh này xảy ra. Chỉ vài hơi thở nữa thôi, Trác Phàm sẽ không còn toàn thây ở đó. Uy lực của tứ trọng tử lôi quá mạnh mẽ, hắn trong tình trạng bây giờ không cách nào bảo toàn được tính mạng nữa.

Đường Yên Nhi đôi mắt đỏ ngầu, hai hàng lệ lăn dài trên má đào có chút trắng bệch. Nàng bất lực quỳ xuống đất, nước mắt lả chả rơi xuống cánh tay mảnh mai cố gắng chống đỡ cơ thể mềm yếu lúc này. Nàng âm thầm cầu nguyện cho ai đó hãy xuất hiện cứu lấy Trác Phàm. Nhưng mà làm gì có ai đủ sức chống đỡ một đòn kinh người thế kia? Cho dù Hắc Bạch Dạ Xoa làm được thì khoảng cách cũng là quá xa.

Thái Thanh Vân ở bên cạnh cũng là cắn răng, trên trán gân xanh nổi lên, nắm đấm đã siết chặt đến mức máu tươi chảy ra. Ánh mắt của hắn ghim chặt lên thân ảnh thanh niên đang đứng ở nơi xa. Cũng như những người khác, tình huống trước mắt Trác Phàm đã không còn cách nào xoay chuyển.

Thái Thanh Vân luôn tin tưởng vào thực lực của bằng hữu mình nhưng thật sự kẻ địch quá mạnh mẽ. Cho dù Trác Phàm là người luôn sáng tạo ra kỳ tích thì bây giờ cũng là vô dụng. Vẫn câu nói năm xưa, đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi việc làm ra chỉ như diễn tuồng mà thôi.

Hắc Bạch Dạ Xoa thở dài. Việc này cũng tốt thôi, bọn họ sẽ không còn ngày đêm lo sợ bị huyết tằm hành hạ nữa. Có điều hai người cũng rất có nghĩa khí, tuy tình thế trước mắt chủ nhân bọn họ chắc chắn đã vong nhưng không ai có ý định rời đi, đã nhận ủy thác thì phải làm đến cùng. Dù sao Trác Phàm cũng đã tha mạng cho huynh đệ họ lại còn tặng cho đan dược cải thiện căn cơ.

Đôi mắt Trác Phàm tuyệt vọng nhìn lôi điện đi đến, lại một lần nữa đối diện với tử cảnh. Hiện tại Trác Phàm ngay cả di chuyển còn cảm thấy khó khăn nói chi là dùng thuấn di chạy trốn. Một chiêu thất bại vừa rồi đã dùng hết số nguyên lực ít ỏi còn lại trong cơ thể.

Cái chết đang ở trước mắt, trong khoảnh khắc thời gian như đang chậm lại, Trác Phàm thậm chí còn thấy rõ lôi điện đang bay tới. Không phải là thời gian thật sự biến đổi chỉ là hắn đang tận dụng những giây phút cuối cùng để hoài niệm mà thôi.

Hình ảnh Bạch Vân Vân đang dần hiện ra trước mắt. Một khi Trác Phàm vẫn lạc ở nơi đây đồng nghĩa với việc nữ nhân của hắn cũng sẽ không tỉnh lại. Nhưng mà biết sao bây giờ, không còn lực hoàn thủ, tên của Trác Phàm đã gần như chắc chắn nằm trong sổ sinh tử của Diêm Vương.

Trong khi Hoàng Thiên Bá đang cười điên cuồng, tia tử lôi từ đòn tấn công của Tử Lôi Long vẫn đang đến gần.

“Vân Vân, xin lỗi, ta đã không thể cứu nàng tỉnh lại. Hi vọng kiếp sau chúng ta sẽ mãi hạnh phúc cùng nhau.”

Trác Phàm đem sự nuối tiếc của mình nói ra. Hắn ngửa mặt lên trời nở một nụ cười hiền lành. Một nụ cười mà đã bao nhiêu năm nay chưa hề thể hiện ra.

Giọt nước mắt nặng dần lăn xuống, Trác Phàm đã triệt để từ bỏ hi vọng được sống sót.

Đúng lúc này, Lôi Linh Thánh Giới trong tay của Trác Phàm đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ. Cơ thể của hắn đột nhiên nóng rực lên, huyết dịch bất chợt hoạt động trôi chảy.

“Đây là…”

Trác Phàm ngạc nhiên lên tiếng, nhưng thời gian như vậy là quá nhiều để lôi điện đánh tới. Nó xiên qua cơ thể hắn đập mạnh xuống nền đất tạo thành một cái hố sâu trăm trượng, bụi đất nổi lên mù mịt.

(Tác: Main chết rồi nên hết truyện nhé!)

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ