Trên bầu trời chỉ còn lại tiếng cười rùng rợn của Hoàng Thiên Bá. Lôi điện từ Tử Lôi Long đánh ra vẫn còn ở đó không hề có dấu hiệu giảm đi. Dường như hắn ta muốn triệt để đánh tan tất cả nhục thể của Trác Phàm.
Đối với tu giả, những bí pháp, võ kỹ đều sẽ được chứa trong chỉ giới đặc biệt bền chắc cho nên Hoàng Thiên Bá không lo ngại việc những món đồ này sẽ theo Trác Phàm hóa thành tro bụi chút nào. Mà ngược lại, một khi kẻ địch tiêu biến hắn liền dễ dàng tìm ra chúng hơn.
Gia Cát Tinh ở bên dưới nhìn thấy cũng thở dài: “Tiếc thay cho một thiên tài trí dũng song toàn.”
Hắc U Minh thấy Trác Phàm bị trúng đòn này liền đoán chắc chắn đối phương đã không cách nào sống sót cho nên đã bình tĩnh đôi chút. Ánh mắt đảo qua Gia Cát Tinh đang ở đằng đó nghe thấy lời này liền khinh thường trong lòng.
“Đúng là mèo khóc chuột. Lúc trước luôn muốn bày mưu tính kế giết chết Trác Phàm đến bây giờ lại làm bộ dạng nuối tiếc.”
Dường như hiểu được suy nghĩ của Hắc U Minh, Gia Cát Tinh nở nụ cười thâm ý nói: “Trác Phàm đúng thật là một thiên tài tu luyện, với thiên phú của hắn e rằng có thể sánh ngang với đại công tử. Có đều trí tuệ hơn người chính là lí do khiến hắn phải bỏ mạng. Hắc U Minh, ngươi cũng biết đạo lí một núi không thể có hai hổ rồi đó. Nếu như Gia Cát Tinh ta đã sinh ra thì không cho phép ai khác giống ta tồn tại.”
Hắc U Minh rùng mình. Lời nói của Gia Cát Tinh nhìn thì là đang giải thích tại sao Trác Phàm chết nhưng thực chất là đang hâm dọa hắn nên biết thân biết phận.
“Đại quản gia nói rất đúng, với trí tuệ của ngài Hắc U Minh ta học một đời còn theo không kịp.”
Gia Cát Tinh nghe Hắc U Minh thể hiện rõ quang điểm của mình liền hài lòng gật đầu tiếp tục quan sát cảnh tượng kỳ vĩ diễn ra ở trên bầu trời.
Đến khi tia sáng tử lôi dần mờ nhạc, Hoàng Thiên Bá mới từ từ tiếng tới gần mục đích muốn tìm lấy trữ vật của đối phương. Thế nhưng mà lúc hắn định di chuyển thì đôi mắt hai màu đỏ đen đột nhiên co rụt wt5Na lại.
Ở nơi đó, Trác Phàm một thân đầy máu do bị thương từ trước đang nhìn Hoàng Thiên Bá. Một vầng hào quang màu đỏ nhạt đang bao phủ khắp thân thể của hắn làm cho những tia điện ở xung quanh không chút nào tiếp cận mảy may.
Một con mãng xà bảy màu đang quấn quanh cổ của Trác Phàm, con ngươi đen láy hằn học nhìn về phía Tử Lôi Long trên bầu trời. Bên cạnh hắn còn có một đóa hoa lơ lửng đang phát sáng.
“Chuyện này là thế nào? Không lẽ một đòn kia đã đánh trượt?” Hoàng Thiên Bá biến sắc không thể tin tưởng nói.
Trác Phàm cũng một đầu mơ hồ nhìn hào quang phát ra từ đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Nhờ có nó bảo vệ mà hắn mới có thể vượt qua kiếp nạn này một lần.
Quay lại thời điểm lôi quang đánh tới, Trác Phàm đột nhiên cảm nhận trong chỉ giới kịch liệt rung động sau đó phát ra ánh sáng. Một cái màn chắn nhàn nhạt ngay lúc đòn tấn công của Tử Lôi Long đến nơi kịp thời bao phủ lấy khắp thân thể của hắn.
Trác Phàm kinh ngạc khi mình không hề bị tổn thương gì bèn đem thần thức vào bên trong lôi linh thánh giới xem xét. Hắn vô cùng ngạc nhiên phát hiện Tương Tư Đoạn Trường Hồng vậy mà thông qua màn chắn của chỉ giới trực tiếp phát ra năng lượng hộ thuẫn.
Trác Phàm từng nghe Đại Lực Kỳ Lân nói một khi đóa vương hoa này nhận thấy chủ nhân đang gặp nguy hiểm chí mạng liền sẽ chủ động bảo vệ. Lúc đầu hắn còn không tin nhưng bây giờ thì đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Không những vậy, Thất Thải Thôn Thiên Mãng bên trong cũng phát ra những tiếng xì xì, bộ dáng vô cùng giận dữ. Thông qua tinh thần, Trác Phàm liền hiểu được ý muốn của nó. Nhưng mà kẻ địch mạnh như vậy, nó còn chưa có đạt đến năng lực của thánh thú, chỉ mới ngang ngửa ngũ cấp linh thú mà thôi làm sao có thể chống lại Hoàng Thiên Bá kia.
Có điều nhìn Thải Lân quả quyết như vậy, Trác Phàm cũng không còn cách nào khác. Dù sao để nó ra ngoài cũng tốt, một khi hắn chết đi nó vẫn có thể chạy trốn còn hơn là bị nhốt trong lôi linh thánh giới. Đợi cho tia điện tan dần hắn liền phóng thích nó cho nên mới xảy ra cảnh tượng trước mắt như lúc này.
Thải Lân nhìn đến con Tử Lôi Long liền nổi lên sát cơ âm trầm. Thân thể bỗng chốc phóng to trở thành một con cự mãng chiều cao mười trượng có hơn. Cái lưỡi phóng ra rút vào kèm theo tiếng xì xì vô cùng âm hiểm.
Hoàng Thiên Bá không có chú ý đến Thất Thải Thôn Thiên Mãng đang lớn lên. Dù sao Thải Lân trong mắt hắn tuy chưa thấy qua nhưng khí tức cũng chỉ ngang ngũ cấp linh thú mà thôi. Cái hắn tham lam muốn có chính là đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng đằng kia.
Đây là bảo vật thập nhị cấp linh thảo trong truyền thuyết, chính là thứ mà Hoàng Thiên Bá khi xưa mong muốn có được để đạt đến Hoàng Long Chân Khí đệ thập trọng viêm mãn. Tuy nói bây giờ hắn đã dùng Bồ Đề Tu Căn thay thế nhưng thêm một món linh dược đỉnh cấp như vậy vẫn là tốt chứ không xấu. Biết đâu sau khi phục dụng nó thì lại có khả năng tiếp tục đột phá.
“Trác Phàm, bản Phủ chủ không biết làm sao ngươi có được đóa hoa kia nhưng mà nó chắc chắn phải thuộc về ta.”
Không đợi Trác Phàm trả lời, Hoàng Thiên Bá liền động. Lôi giáp phát sáng rực rỡ nhanh chóng tăng tốc tiếp cận, lợi dụng xung quanh đang có lôi nguyên tố càng làm cho hắn di chuyển càng nhanh hơn.
Nháy mắt tiếp cận Trác Phàm, Hoàng Thiên Bá vung quyền đánh ra. Hắn biết hiện tại Trác Phàm đã bị trọng thương không còn sức chống trả cho nên không cần phải đề phòng gì cả.
Ấy vậy mà ngay khi Hoàng Thiên Bá nghĩ rằng mình đã đắc thủ thì lôi giáp đột ngột biến mất. Lôi nguyên tố ở xung quanh không còn nghe theo hắn thao túng làm tốc độ chậm lại rõ rệt.
Tiết theo đó là một cái đuôi bảy màu to lớn quét ngang. Y hệt như Trác Phàm lúc trước, Hoàng Thiên Bá bất ngờ không kịp chống trả bay ngược ra phía sau. Hàng vạn điều khó hiểu đang chạy trong đầu của hắn.
Thải Lân thu đuôi của mình lại thành một vòng tròn, ánh mắt rời khỏi Hoàng Thiên Bá bên dưới nhìn về phía Tử Lôi Long. Một vầng hao quang màu tím từ thân thể cự mãng phát ra, lôi điện xung quanh bắt đầu tụ tập lại nhìn giống như một con lôi xà to lớn.
“Không thể nào? Nó thật sự là ngũ cấp linh thú hay sao?”
Hoàng Thiên Bá thất thanh la lớn. Hắn vội vàng kết ấn cố thôi động Tử Lôi Long giành lại quyền kiểm soát lôi lĩnh vực ở khu vực xung quanh. Thế nhưng mà Thất Thải Thôn Thiên Mãng là thánh thú chuyên khống chế nguyên tố làm sao một cái thần hồn bình thường có thể tranh giành lại. Đừng nói là tứ trọng tử lôi, cho dù cấp độ cao hơn cũng chưa chắc làm được gì nó.
Lôi điện trên thân thể thần hồn của Hoàng Thiên Bá lúc này đã mờ nhạt hẳn đi. Thậm chí mọi người xung quanh còn có thể nhìn thấy hoa văn vảy rồng mà trước đó đã được lôi điện chói mắt che đi.
Tử Lôi Long mất đi lôi điện lực chiến liền giảm đi không khác nào cá mắc cạn mặc cho cự mãng khắp người toàn là tia sét đi tới tấn công.
Bản thân Tử Lôi Long không sợ lôi điện vậy mà lúc này chạm phải đòn công kích của Thất Thải Thôn Thiên Mãng lập tức tê liệt kêu lên đau đớn. Hoàng Thiên Bá ở phía xa cũng đồng dạng phun ra một ngụm máu tươi lập tức thu lại thần hồn.
Thế nhưng Thải Lân làm sao để cho Hoàng Thiên Bá toại nguyện, nó nhanh chóng tiếp cận Tử Lôi Long dùng thân thể mềm dẻo quấn chặt con rồng rồi dùng lực xiết chặt.
“Rống!”
Tử Lôi Long không cách nào chống trả chỉ có thể kêu lên vang trời.
Ở nơi xa, những kẻ quan chiến đều một đầu mơ hồ. Trước đó Hoàng Thiên Bá còn chiếm thượng phong cuồng sát như ma thần. Vậy mà từ khi xuất hiện cự mãng kia lại đột nhiên yếu đi trông thấy. Mà lại cái đánh bại hắn chỉ là một con ngũ cấp linh thú mà thôi.
Hắc Bạch Dạ Xoa cứ ngỡ buông tay cũng đem ánh mắt sáng rực nhìn về nơi đó. Bọn họ chưa từng thấy con vật nào có vẻ ngoài lộng lẫy như vậy.
“Quả nhiên công tử còn có hậu chiêu. Vậy mà trước đó không dùng ra sớm báo hại lão hủ tuyệt vọng một phen a.” Hắc Dạ Xoa nở nụ cười nói.
“Thôi đi, mặt na của huynh vỡ hết rồi. Tém cái nụ cười dọa người ấy lại đi. Lại nói Trác Phàm thật biết cách làm mọi chuyện trở nên kịch tính a. Con linh thú kia đúng thật là biến thái y hệt chủ nhân của nó.”
Những người khác nghe hai người nhận xét như vậy cũng là thở phào một tiếng.
Mộc Vân Chiến nhìn cự mãng bảy màu ở ngoài xa bất giác có chút động dung. Ông là người Khuyển Nhung lấy ngự thú làm năng lực đương nhiên nhận ra Thải Lân có điều không tầm thường. Thậm chí ông còn đang có tư tưởng giết người đoạt bảo.
Tuy nhiên đó là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, Mộc Vân Chiến là người cương trực đương nhiên sẽ không làm ra cái hành động như thế. Chưa kể Hắc Bạch Dạ Xoa còn ở đây thủ hộ thì ông làm được cái gì.
“Phốc!”
Hoàng Thiên Bá lần nữa thổ huyết. Thần hồn của hắn lúc này đang bị Thải Lân giữ chặt cho nên mỗi lần nó dùng lực xiết chặt hắn liền chịu chút ít thương tổn. Có điều trên phương diện khống chế nguyên tố, Thất Thải Thôn Thiên Mãng đúng là vô địch nhưng bây giờ nó chỉ ngang ngũ cấp linh thú mà thôi cho nên lực siết không mạnh lắm.
Hoàng Thiên Bá nhìn ra điều này liền lập tức vận dụng nguyên lực, lôi điện không có hắn đành phải dùng đến Hoàng Long Chân Khí. Cơ thể phát sáng lên, nguyên lực lưu thông mạnh mẽ mấy phần, hắn dùng toàn lực ra lệnh cho Tử Lôi Long giãy dụa.
Thải Lân lại cố gắng dùng sức, bốn cái răng nanh cắn chặt vào cơ thể của Tử Lôi Long. Nhưng mà sức giãy dụa của con rồng kia quá mạnh mẽ nó đành phải buông tha.
Hoàng Thiên Bá thu lại thần hồn lại phun ra một ngụm máu tươi. Hiện tại Tử Lôi Long của hắn chỉ trong vài hơi thở đã bị thương vô cùng nghiêm trọng e rằng trong sắp tới không thể xuất ra đánh nhau được nữa.
Thân hình to lớn của Thải Lân chợt động, bay đến bên cạnh của Hoàng Thiên Bá quất đuôi đánh tới làm hắn như viên đạn pháo bay xuống nền đất rộng hình thành một cái hố đường kính mấy chục trượng.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ