Thiên Địa Đại Đạo

Chương 173: Kết thúc đại chiến



Thân thể Hoàng Thiên Bá bây giờ đã trở thành một đống máu thịt lẫn lộn nhưng rất nhanh bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang khôi phục trở lại. Khuôn mặt của hắn lúc này chưa đầy sự điên cuồng, ánh mắt nhìn lên thân ảnh nam tử trên không cười nói.

“Ha ha Trác Phàn. Vô ích thôi. Cho dù ngươi có con linh thú kỳ dị kia đi nữa cũng không thể giết gRT40 được bản phủ chủ đâu.”

Trác Phàm cũng đưa mắt nhìn theo khẽ nheo mày. Tuy nói bây giờ Hoàng Thiên Bá đã bị trọng thương nhưng cơ thể hắn vẫn là bất tử. Chỉ cần giấu thần hồn sâu bên trong liền sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Trong lúc nhất thời Trác Phàm không có cách nào đối phó.

Lơ đãng liếc sang bốn cái đại trận ở đến đô, ánh mắt Trác Phàm đột nhiên sáng lên. Hắn quay lại nhìn về phía thân ảnh vô lực nằm bên dưới đống đổ nát nói: “Hoàng Thiên Bá, ta quả thật là không có cách nào hạ gục được ngươi nhưng mà bọn họ thì có.”

Miệng của Trác Phàm khẽ nhép, Hắc Bạch Dạ Xoa đang thủ hộ đại trận đột nhiên dừng lại, khuôn mặt còn lộ vẻ vui mừng lập tức bay ra bên ngoài đến bên cạnh Trác Phàm ôm quyền.

Trác Phàm chỉ tay về phía Hoàng Thiên Bá nói: “Thần hồn của hắn giao cho hai ngươi.”

Hắc Bạch Dạ Xoa nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt thèm thuồng mà hướng về phía Hoàng Thiên Bá. Thân ảnh hai người dần dần hạ xuống nhanh chóng tiếp cận sau đó đưa tay phong ấn nguyên lực của con mồi

Gia Các Tinh thấy có điều không lành vội vàng quát lớn: “Toàn quân nghe lệnh nhanh chóng cứ trợ phủ chủ.”

Đám binh lính vội vàng hô to, nhanh chóng tiến quân đánh đến. Thế nhưng mà vừa mới đi không được bao lâu, một tràn tử lôi từ trên cao đánh xuống. Đã có vài tên không may bị sét đánh cháy đen.

Thải Lân từ trên trời hạ xuống, ánh mắt âm lãnh nhìn từng tên lính đang có ý định tiến lên. Một khi có kẻ nào vừa động làm nó lập tức xuất thủ. Bất giác không có bất kì một tên binh sĩ nào dám vọng động.

Trác Phàm đem Tương Tư Đoạn Trường Hồng cất đi, từ trên không trung hạ xuống đứng trên đầu Thải Lân, ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Tinh nói: “Đã nghe danh đại quản gia của Đế Vương Phủ thông minh tuyệt đỉnh, Trác Phàm ngưỡng mộ đã lâu. Có điều cục diện bây giờ ngài nên đầu hàng mới tính là thức thời.”

“Trác Phàm, ngươi đừng tưởng là mình đã chiến thắng. Phủ chủ có Kim Cang Bất Hoại Thể cho dù đánh giết thế nào cũng không chết…”

“Aaaa!”

Thế nhưng mà ông ta còn chưa dứt tiếng đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hoàng Thiên Bá liền vội vàng nhìn xem.

Cảnh tượng trước mắt chính là Hoàng Thiên Bá bị hai cái u linh bay lượn xung quanh đang dần dần thôn phệ nguyên lực của hắn. Một làn khói màu đen theo đó bắt đầu hình thành rồi bao lấy toàn bộ cơ thể của hắn bên trong.

Lĩnh vực thần hồn của Thao Thiết U Linh chính là khắc tinh cho các loại thần hồn. Hoàng Thiên Bá bây giờ đã bị trọng thương, cơ thể hao tổn lại thêm tu vi bị phong ấn tất nhiên không có lực hoàn thủ đành phải nằm yên chờ chết để cho Hắc Bạch Dạ Xoa từng chút một cắn nuốt thần hồn.

Trác Phàm hiện tại đã bị trọng thương lại thêm vừa nãy thôn phệ cả đống năng lượng tử lôi cho nên bây giờ không cách nào cắn nuốt thêm được nữa cho nên đành nhường chất đại bổ này cho hai người kia. Ánh mắt của hắn chứa đầy sự trào phúng nhìn Gia Cát Tinh đang mặt mày trắng bệch nói.

“Gia Cát quản gia, lúc nãy ngươi nói phủ chủ của ngươi thế nào cơ?”

Vẻ mặt của Gia Cát Tinh lại càng khó coi hơn không chịu thua đáp: “Hiện tại quân linh của các ngươi không còn lại bao nhiêu đừng nghĩ có thể chiến thắng chúng ta.”

Ông tin rằng Trác Phàm chiếm lấy đế đô cũng đã mất đi kha khá, lượng binh sĩ lúc trước xuất ra đại chiến đã là tất cả rồi.

Ấy vậy mà từ trong đế đô đột nhiên vang lên tiếng hô lớn. Thiên binh vạn mã ào ạt lao ra bên ngoài, số lượng phải nói là so với lúc đầu nhiều hơn mấy phần.

“Điều này sao có thể?” Gia Cát Tinh thất thanh la lên. Ông biết mình đã triệt để thất bại.

“Không có gì là không thể. Đặc biệt là ở trước mặt của ta.” Trác Phàm mỉm cười nói.

Số lượng người đông đảo như vậy chính là cộng lại từ hơn ba vạn đại quân thủ thành của liên minh Minh Nguyệt Lâu cộng thêm binh sĩ lúc trước Trác Phàm giữ lại để canh gác đám người của Khuyển Nhung. Hiện tại toàn bộ chiến lực đã công khai, Trác Phàm không tin rằng Mộc Vân Chiến có gan từ chiếm thành. Đừng quên linh thú của bọn chúng đã bán mạng chạy trốn.

Gia Cát Tinh biết cục diện trước mắt ông đã thua, hai tay nắm chặt lại, cơ hồ gân xanh trên trán đã nổi lên rõ ràng. Nhưng làm một người cao ngạo ông không cho phép mình nói ra điều đó nên chỉ cắn răng đúng đó.

Trác Phàm thấy vậy lắc đầu không thôi. Quả nhiên kẻ mưu trí đứng trên cao đã lâu khi bị kéo xuống liền không cách nào thích ứng được.

Đạo lý trèo cao té đau hắn cũng biết cho nên chưa bao giờ dám khinh địch, ấy vậy mà vừa rồi cũng xém chút nữa mất mạng. Nghĩ đến đây trong lòng Trác Phàm bất giác chửi thầm Đại Lực Kỳ Lân.

Nhìn thấy đoàn quân số lượng kinh người đánh tới, đám binh sĩ của Đế Vương Phủ liền đại loạn bỏ chạy tứ phía. Thế nhưng dưới sự vây quét của Dương Thương cùng Thiết Trường Cung liền lập tức bắt lại.

Lúc này Thải Lân cũng đã thu nhỏ lại thành một con tiểu xà bảy màu bò trên vai của Trác Phàm. So với bộ dạng hung dữ trước đó thì bây giờ nó lại vô cùng dễ thương và ngoan ngoãn làm hắn nhịn không được xoa xoa đầu vài cái.

Đến khi tất cả đã bị khống chế, Dương Thương mới một mặt hưng phấn chạy đến chỗ Trác Phàm hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ?”

Trác Phàm quay sang nhìn Dương Thương cười khổ đáp: “Xương sườn bị gãy một nửa vai cũng bị trật rồi. E rằng phải tĩnh dưỡng cả tháng mới khỏi được.”

Dương Thương nghe vậy gật đầu không nói nữa, ánh mắt chuyển sang kết giới đen sì đang bao phủ lấy Hoàng Thiên Bá bên trong.

Một lúc sau, Thao Thiết U Linh lĩnh vực dần hạ xuống, Hắc Bạch Dạ Xoa có chút tiếc nuối nhìn xác của Hoàng Thiên Bá nằm ở nơi đó rồi đến cạnh Trác Phàm ôm quyền nói: “Công tử, thần hồn của hắn đã bị chúng ta thôn phệ sạch sẽ. Có điều cơ thể hắn dường như có long hồn uy áp chúng ta không thể làm gì.”

Dương Thương thấy vậy liền mở miệng: “Có lẽ là do Hoàng Long Chân Khí của hắn đấy. Chúng được luyện từ Địa Mạch Long Hồn nên uy áp cũng là đương nhiên.”

Trác Phàm cũng gật đầu: “Không đáng ngại, bây giờ thần hồn đã chết, Hoàng Thiên Bá cũng không thể trùng sinh lần nữa. Cứ để mặc cho hắn ở đó đi.”

Thu lấy Thất Thải Thôn Thiên Mãng vào trong lôi linh thánh giới, Trác Phàm được Hắc Bạch Dạ Xoa cẩn thận mang trở về.

Bầu trời dần sáng trở lại, ánh mặt trời cũng đã ló rạng như báo hiệu trận đại chiến đã kết thúc.

Mười ngày mười đêm là thời gian diễn ra trận chiến giữa Đế Vương Phủ cùng quân đội hoàng thất. Khu vực xung quanh đế đô bị tàn phá nghiêm trọng xác phơi đầy đường, máu chảy thành sông.

Và như thế, trong lịch sử của Thiên Vũ đế quốc đây là trận nội chiến lớn nhất trong nghìn năm trở lại. Sự kiện diễn ra trong phạm vi cả nước bắt đầu từ lúc Liên Minh Minh Nguyệt Lâu tiến đánh Vạn Xà Cốc, tổng tất cả thời gian là hơn nửa năm.

Một ngày sau khi toàn bộ quân linh hoàng thất đã lui vào trong đế đô, khung cảnh hoang tàn vẫn không có khá hơn chút nào. Ở cách xa nơi đó, Hắc U Minh vẫn còn bàng hoàng. Hắn cứ ngỡ rằng Trác Phàm đã vong nào ngờ không biết từ đâu xuất hiện một con cự mãng bảy màu lật ngược tình thế.

Thân là một kẻ mưu trí lại thêm tham sống sợ chết, Hắc U Minh vừa thấy tình hình không ổn lập tức tìm đường “chuồn êm”. Nhờ thế mà hắn mới không bị đám người Dương Thương bắt trở lại. Hiện tại hắn đã không còn nơi để đi chỉ có thể chui rúc trong bụi rậm tìm đường chạy trốn khỏi thiên vũ.

Còn ở trên chiến trường, một vài binh sĩ được giao nhiệm vụ chôn cất tử thi cho nên vẫn đang miệt mài đào đất. Mấy cái xác người được bọn họ đem bỏ vào trong cùng một cái hố to đùng rồi lấp lại. Cứ như thế đã qua ba ngày thời gian, gần như toàn bộ thi thể đã được an táng dưới ba tấc đất.

Cuối cùng chỉ còn lại có cái hố to tướng lúc trước Hoàng Thiên Bá bị Thải Lân đánh bay xuống. Mà nơi đó cũng chỉ vẻn vẹn có mỗi cái xác của hắn mà thôi.

Đám binh sĩ cũng không mất nhiều thời gian, nhanh chóng lấp đầy cái hố rồi vội vàng trở vào trong hoàng thành. Dù sao làm việc với đám xác chết nhiều như vậy bọn họ làm sao không có cảm giác lạnh gáy cho được.

Màn đêm dần buông xuống, tại cái hố nơi chôn cất thi thể của Hoàng Thiên Bá đột nhiên trồi ra một cái bàn tay. Tiếp theo sau chính là mặt đất mềm dần xuất hiện những vết nứt, cuối cùng là một thân ảnh to cao ngập tràn bụi bặm từ bên dưới mặt đất ngoi lên.

“Ha ha. Cuối cùng cũng không uổng công lão tử chờ đợi đoạt xá.”

“Hoàng Thiên Bá” sống dậy nhìn sơ qua tình trạng thân thể hoàn toàn lành lặn của mình cười lớn. Tiếp theo đó, hắn bắt đầu lê bước chân theo phương hướng của Hắc U Minh rời đi.

“Thiên Vũ đế quốc, Hoàng Thiên Nguyên ta nhất định sẽ trở lại.”

Kẻ này không ai khác chính là linh khôi Hoàng Thiên Nguyên. Lúc trước linh khôi tự bạo tấn công Trác Phàm hắn đã khôi phục phần lớn linh trí cho nên bác bỏ mệnh lệnh của Hoàng Thiên Bá tìm cho mình một nơi trốn trước.

Vốn dĩ mục đích ban đầu của Hoàng Thiên Nguyên chính là đoạt xá xác của Trác Phàm nào ngờ tình thế đột ngột thay đổi. Mà lại chiều hướng này đối với hắn cũng là tốt chứ không xấu. Dù sao cơ thể Hoàng Thiên Bá cũng là Kim Cang Bất Hoại Thể.

Tuy hiện tại Hoàng Thiên Nguyên đã sống lại nhưng thực lực của hắn trên phạm vi suy yếu. Phải tìm cách từ từ làm quen với cơ thể mới cùng với tu luyện trở lại mới có thể khôi phục tu vi ban đầu.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ