Thiên Địa Đại Đạo

Chương 186: Chọc Thiên Đế đừng chọc Trác Phàm



Trác Phàm nghe mấy lời kia ngẩn người một chút rồi lại cười ta nhìn hai tên đệ tử khuôn mặt lúc trắng lúc xanh ở đó. Mới đầu Dương Tiêu đến hắn còn đang định đem lí do biện minh cho tốt nào ngờ bây giờ mọi chuyện lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Đem ánh mắt chưa đầy hàn quang nhìn hai tên còn lại, Trác Phàm mở miệng nói: “Cũng thấy rồi đấy, hiện tại đệ tử trong tông không còn quy tắc lấy thấp đánh cao nữa. Cho nên có sống sót hay không là phụ thuộc vào sự thành thật của các ngươi mà thôi. Đáng tiếc cơ hội chỉ có một, tên nào muốn trả lời?”

Trong khi một gã còn đang do dự thì tên còn lại đã lập tức dơ tay. Chỉ thấy kẻ chậm hơn liền bốc lên một ngọn Kim Viêm hừng hực, trong nháy mắt liền hóa thành tro tàn tan vào hư không.

Phía bên dưới, Dương Thương nhìn thấy một màn này cũng phải biến sắc. Ngọn lửa kia làm cho ông cảm thấy sâu trong tâm hồn mình run rẩy khác thường. Thậm chí uy lực bây giờ đã còn hơn xa so với Trác Phàm của ba năm trước.

Chu Trọng thì càng không cần phải bàn. Hắn đã chứng kiến sự việc toàn bộ từ đầu đến cuối. Những tên kia toàn là cao thủ thần chiếu cảnh trong Thiên cơ phủ cũng có một chút tên tuổi vậy mà đứng trước Trác Phàm lại tựa như sâu kiến, hoàn toàn là nhấc tay bóp nát.

Trác Phàm không hề để ý vẻ mặt đặc sắc của đám người bên dưới, ánh mắt sắc bén như dao gặm nhìn thẳng vào tên đệ tử duy nhất con đứng ở đó nói: “Ai đứng ở sau giật dây các ngươi làm khó dễ bằng hữu của của?”

Tên kia cả người run lên một cái, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy qua xương sống. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, vừa nãy trong lời của Dương Tiêu hắn liền biết được nam tử trước mắt này chính là Trác Phàm cho nên sợ hãi đáp: “Là Trần Hạo Nam, hắn muốn ta hành hạ bằng hữu của ngươi…”

Lời còn chưa kịp dứt, Trác Phàm đã cách không xuất ra một quyền. Kỳ lân tý phát ra lực đạo vô cùng kinh khủng lập tức làm thân thể của tên kia hóa thành thịt vụn, huyết nhục văng tứ tung rơi xuống mặt đất.

Trác Phàm đã biết được kẻ chủ mưu đằng sau nên không cần phải giữ mạng kẻ kia làm gì. Hắn cũng lập tức thông suốt đủ chuyện.

“Có lẽ tên Trần Hạo Nam này đã biết được đệ đệ hắn là do ta giết a. Lúc trước thì có lẽ còn e sợ vài phần, còn bây giờ thì… Hừ hừ.”

Động tĩnh gây ra ở đây quá lớn làm những tên quản sự khác phát giác cũng nhanh chóng đến đây. Ngay cả đệ tử của Hoàng Cơ Phủ cũng đều tập trung quan sát. Ánh mắt mỗi người đều mang theo một vẻ kinh ngạc.

Bốn người kia ở Thiên cơ phủ chuyển đến thực lực cao cường, đám đệ tử ở đây cũng từng bị chèn ép qua nhưng không ai dám lên tiếng bởi vì thực lực còn yếu kém. Mà lại mục tiêu của bọn chúng cũng chỉ tập trung vào Chu Trọng mà thôi nên đành nhắm mắt làm như không thấy.

Đến bây giờ nhìn đám người kia một gã bị đốt thành tro bụi, người thì sét đánh chết kẻ thì bị Trác Phàm đánh nát thân thể. Duy chỉ có một mình Hào Cương còn sống như nhìn tình trạng lại thê thảm hơn không biết bao nhiêu lần. Ít ra ba người kia nháy mắt chết ngay không phải chịu nhiều đau đớn.

Trác Phàm cười lạnh trong lòng sau đó hạ xuống bên dưới. Ở nơi đó, Hào Cương còn đang điên cuồng la hét, ánh mắt đẫm lệ vì đau đớn xuất hiện tia máu khó khăn nhìn đến Trác Phàm nháy mấy cái.

“Muốn chết sao?” Trác Phàm hỏi.

Hào Cương hiện tại đã bị huyết tằm ăn đến khí quản, chưa kể cơn đau giày vò không nói nên lời nghe thấy tiếng của Trác Phàm liền kích động gật đầu.

Trác Phàm thở dài một tiếng nói: “Nếu có kiếp sau thì nên nhớ thà chọc Thiên đế chứ đừng chọc Trác Phàm ta.”

Vừa dứt tiếng, Kim Viêm lần nữa bốc cháy P8Dnu nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ những gì còn sót lại của Hào Cương. Trước khi chết, khuôn mặt của hắn dần nhẹ nhõm trở lại cứ như là được giải thoát vậy.

“Trần Hạo Nam sao? Lão tử sớm muộn gì cũng tìm đến ngươi.”

Chậm rãi thu sát khí vào trong cơ thể, Trác Phàm lại trở về với vẻ mặt bình thường vốn có, làm như những chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan. Cứ như từ nãy đến giờ người vừa giết bốn tên đệ tử kia hoàn toàn không phải là hắn vậy.

“Dương chấp sự, chúc mừng ngài khôi phục chức vụ của mình a.” Trác Phàm chậm rãi đi đến ôm quyền cười nói.

Dương Tiêu nghe vậy, khuôn mặt vốn mập mạp giờ lại nhíu mày đến không thấy đôi mắt giận dữ nói: “Khôi phục cái rắm a. Phải chi ngươi gửi ngọc giản bảo ta đến đón liền tốt. Giờ thì hay rồi, phải làm tiếp chức quản sự này.”

Trác Phàm nghe vậy cười thầm trong bụng. Hắn là tự trở về chứ Dương Tiêu có góp cái công sức nào ở trong đâu sao có thể nó phục chức là phục chức ngay được. Biết là thế nhưng bên vẻ ngoài Trác Phàm chợt nhăn lại làm bộ bất ngờ nói: “Chuyện là thế nào? Không phải ta đã trở về rồi hay sao?”

“Ài. Cái này nói ra dài dòng lắm. Mà ngươi bây giờ thực lực tăng tiến không ít a. Ngày đó chỉ mới thiên huyền nhị trọng, mới mấy năm đã đạt tới thần chiếu cảnh rồi.”

Dương Tiêu bây giờ mới để ý đến khí tức của Trác Phàm tỏa ra. Ngày hôm qua ông vì quá vui mừng sắp được phục chức cho nên mới không quan tâm nhiều đến như vậy. Đến hôm nay nhìn thấy Trác Phàm đại triển thần uy, nhấc tay liền xử lí bốn tên đệ tử thực lực không tầm thường mới liền để ý đến.

“Ta cũng không ngờ mình may mắn đến như vậy a. Tu vi cứ xuôi theo dòng nước một mạch tăng tiến thôi.”

Trác Phàm cũng không muốn kể nhiều về quá trình mình tăng cấp. Đến bây giờ nghĩ đến việc tứ chi bị đập gãy nát hắn còn bất giác lạnh cả ngươi.

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Trác Phàm quay sang Dương Tiêu nói: “Dương chấp sự, bao giờ thì đến ngày tuyển chọn tinh anh đệ tử a?”

“Đừng có gọi ta là Dương chấp sự.”

Dương Tiêu giận dữ quát. Hiện tại ông đã bị giáng chức còn quản sự cho nên người khác gọi chức vụ cũ giống như đang mỉa mai vậy. Có điều tức giận vậy thôi chứ đối với Trác Phàm ông cũng không có dám tỏ thái độ gì lớn. Ai bảo Trác Phàm đang được con gái tông chủ để ý làm chi.

Kiềm chế xúc động, Dương Tiêu nói tiếp: “Hiện tại đám tinh anh đệ tử đang đi lịch luyện ở bên ngoài, tuyển chọn tinh anh chắc phải một thời gian nữa mới mở ra.”

“Nói như vậy, hiện tại Trần Hạo Nam cũng không có ở Thiên Ma Tông này sao?”

“Ngươi muốn tìm Trần Hạo Nam để làm gì?”

Dương Tiêu mày hơi nheo lại hỏi. Trần Hạo Nam là đệ tử chân truyền của Nhị trưởng lão. Những năm qua hắn được sư phụ dồn hết tài nguyên để đào tạo cho nên tu vi có bước nhảy vọt, mới qua hơn ba năm đã đột phá tạm trọng tiến tới cảnh giới hóa hư tứ trọng cơ hồ đã bắt kịp Hoắc Vũ Cơ.

Dương Tiêu không biết Trác Phàm tìm tên Trần Hạo Nam để làm gì nhưng e rằng không phải là có thiện cảm kết giao nên lên tiếng dò hỏi.

Trác Phàm một mặt không sao cả nói: “Ta giết đê đệ của hắn. Hắn hại bằng hữu của ta. Ngài nói xem ta tìm hắn để làm gì?”

“Cái gì? Ngươi vậy mà đắc tội với Trần Hạo Nam. Trác Phàm, ngươi có biết rằng hắn ở trong đám tinh anh đệ tử thực lực cường đại chỉ ở dưới Hoắc Vũ Cơ hay không? Ngươi tuy bây giờ mạnh mẽ như vậy nhưng dù sao cũng chỉ là một tên thần chiếu cảnh còn chưa có thần hồn. Thực lực vẫn còn thua xa Trần Hạo Nam đấy có biết chưa? Tốt nhất trong thời gian này nên điệu thấp một chút, ta sẽ cố gắng bảo vệ cho ngươi.”

Dương Tiêu sao có thể ngờ được Trác Phàm vậy mà lớn mật dám chọc vô một kẻ âm hiểm như là Trần Hạo Nam. Phải biết là mặc dù ở Đại cơ phủ làm nhưng thực chất đám đệ tử ở bốn phủ còn lại đều có tay chân của Trần Hạo Nam, chỉ cần có kẻ nào đắc tội hoặc là hắn không ưa, ngày hôm sau đều bị xử lí gọn gàng.

Trác Phàm tuy được tông chủ chú ý nhưng nếu như không đủ thực lực mà bị ám toán thì cùng lắm đám đệ tử có liên quan đều bị giết sạch. Có điều Trần Hạo Nam cũng chẳng phải chịu tội gì.

Song Long Đại Tái sắp đến, thân là tông chủ được nhiên phải lấy đại sự làm trọng, Triệu Bán Sơn chắc chắn không dại gì mà giết chết một tên đệ tử có thiên phú như là Trần Hạo Nam bởi vì thứ tự các tông môn có ảnh hưởng lớn đến tài nguyên phân chia sau này.

Thế nhưng Trác Phàm lại là một mặt chẳng để tâm nói: “Đa tạ ngài quan tâm. Nhưng lúc trước ta không có ở đây, Trần Hạo Nam liền ức hiếp bằng hữu của ta. Bây giờ hắn không tại ta liền làm y hệt. Những kẻ có quan hệ với Trần Hạo Nam đều không cần phải sống thêm nữa.”

Trác Phàm vừa nói xong, một cỗ khí tức âm trầm toát ra, sát khi ngưng tụ cho dù là đám đệ tử ở cách đó rất xa cũng nhin không được nuốt một ngụm nước bọt.

Những năm qua Trác Phàm đã đi đây đi đó, không biết bao nhiêu mạng người đã ngã xuống dưới tay của hắn thì làm sao sát khí sẽ không nặng cho được?

So với đám đệ tử ở trong Thiên Ma Tông này, cho dù là ngày ngày trải qua cảnh chém giết nhưng làm sao nhiều bằng Trác Phàm xông pha từ nhỏ. Dần dần lớn lên, hắn còn nhận ra một điều, phàm là muốn an ổn thì phải dẹp hết các mối nguy hiểm ở xung quanh. Chỉ khi đôi tay này nhuốm đầy máu tươi thì huyết dịch của mình mới không phải chảy xuống.

Chính vì vậy, để yên ổn tồn tại trong tông môn này, Trác Phàm không thể làm gì khác ngoại trừ trở thành lão đại ở đây, chưởng khống tất cả giống như những gì hắn đã làm lúc trước ở Thiên Vũ đế quốc.

“Ngươi đúng thật là. Ài. Muốn làm gì thì làm.” Dương Tiêu thấy Trác Phàm như vậy cũng không còn gì để nói đành phải mặc kệ rời đi.

Hiện tại Trần Hạo Nam còn cần một thời gian lâu nữa mới lịch luyện xong. Đến khi trở về Dương Tiêu liền đem đứng ra bảo vệ Trác Phàm liền ổn, mà lại lúc đó Trác Phàm hẳn là còn mang hơn ông ta. Tiền đồ của Trác Phàm đang rộng mở, Dương Tiêu lại càng có lợi hơn.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))