Nhìn Dương Tiêu rời đi, Trác Phàm cũng không ngăn cản chỉ nhép nhép miệng sau đó liền đi trở về phòng ốc của mình. Đám đệ tử ở xung quanh nhao nhao né đường, không kẻ nào dám chặn lại bước chân của hắn.
Vừa nãy ai ai cũng thấy Trác Phàm ra tay giết người nhẹ nhõm thế nào, cho dù là Thần chiếu cao thủ cũng không đánh lại nói gì đến mấy tên thiên huyền cảnh bọn chúng. Nói thế nào thì Hoàng cơ phủ cũng chỉ là nơi tập trung của đám đệ tử mới vào tu vi thấp kém mà thôi.
Mặt khác, quy tắc lấy thấp đánh cao đã bị phá bỏ, hiện tại thực lực vi tôn đem lên hàng đầu bọn chúng không thể cứ lười biếng luyện tập cho nên ai nấy đều nhao nhao trở về bế quan không dám ra ngoài. Ai biết được lỡ người khác thấy mình chán ghét liền đem ra hạ sát thì sao.
Chu Trọng nhìn bóng dáng nam tử tóc trắng bước đến hồn vía vẫn còn chưa có tỉnh lại. Sự việc trước mắt diễn ra quá nhanh, nếu không phải cơn đau từ vết thương truyền đến thì hắn còn ngỡ là mình đang nằm mơ.
“Chu huynh. Mấy tên kia đều ta bị ta giết, nhưng e rằng không chỉ đơn giản có bốn người như vậy đúng không?”
Theo suy nghĩ của Trác Phàm, thời điểm hắn giết chết Trần Hạo Đông đã xử lí mọi chuyện khá ổn thỏa vậy mà Trần Hạo Nam vẫn có thể tìm ra. Như vậy có thể khẳng định ngoài tên Trần Hạo Nam chủ yếu ở trong Đại cơ phủ ra vẫn có tay chân phụ giúp mà lại có khi có cả quản sự ở trong đó.
Theo Trác Phàm được biết, Trần Hạo Nam là đệ tử nổi bậc của Nhị trưởng lão, danh vọng ở trong tông rất cao nên dễ lôi kéo được một kẻ muốn làm điểm tựa. Dù sao những đệ tử có thiên phú cao đều có khả năng rất lớn trở thành tông chủ. Hoắc Vũ Cơ tuy mạnh mẽ nhưng nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân. Trừ phi nàng ta có khả năng sát phạt quyết đoán may ra mới có cơ hội.
“Cái này ta cũng không rõ. Ngoại trừ bốn tên kia cũng có vài kẻ tham gia làm Chu Nguyên trọng thương có điều từ đó về sau liền không có hành động gì nữa.”
Trác Phàm gật đầu. Xem ra bốn tên kia hẳn là muốn lấy lòng tên Trần Hạo Nam kia cho nên mới làm đến trình độ này.
“Chu huynh, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi sau đó viết cho ta tên mấy kẻ đó có được hay không?”
“Ngươi còn muốn xử lí những tên đó nữa sao?” Chu Trọng giật mình hỏi.
“Chu huynh, ta IrTq3S biết ngươi sợ bọn chúng. Nhưng mà làm người muốn không bị khinh thường thì phải đứng ở trên hết thảy tất cả. Lúc đó bọn chúng mới thật sự ngước nhìn ngươi. Còn nếu cứ mãi như bây giờ chịu đựng đủ loại tuổi nhục thì con đường của ngươi chỉ dừng lại ở đây mà thôi.”
Chu Trọng ngẩng người, cơ thể run run xúc động. Đúng vậy, đạp lên đỉnh phong là ước muốn lâu nay của hắn. Vậy mà hiện tại phải từ Huyền cơ phủ trốn chui trốn lủi để bảo toàn mạng sống, như vậy khác nào một miếng bột bị người khác tùy ý giày vò cơ chứ.
Hung hăng gật đầu, Chu Trọng không nhiều lời nữa liền đi vào trong tiếp tục tĩnh dưỡng.
Ở bên cạnh Trác Phàm, Lục Phi Thanh nhìn thấy như vậy cũng khẽ vuốt chòm râu gật đầu nói: “Kẻ sống mà không có tham vọng tất không có thành tựu a.”
“Thật là vậy. Đúng rồi lục lão, lúc ta trở về đột nhiên có cảm giác thiếu thiếu cái gì a.”
Lục Phi Thanh nghe vậy hơi ngẩn người sau đó cười nói: “Có lẽ là thiếu một cái bóng người hay quậy phá đi.”
“Triệu Nguyên Chỉ?”
Trong lòng thầm kêu lên tên của nàng. Từ lúc hắn trở về ngay cả bóng dáng của nàng cũng không thấy, thảo nào lại thấy lạ kỳ như vậy. Nói gì thì nói, Chu Trọng ít nhiều cũng có giao hảo, nhìn tình huống thì có lẽ là Triệu Nguyên Chỉ không có Hoàng cơ phủ này.
Triệu Nguyên Chỉ là con gái của tông chủ, Trần Hạo Nam đương nhiên không dám cho người làm khó dễ nàng cho nên Trác Phàm cũng không hề lo lắng. Hắn trao đổi vài câu với Lục Phi Thanh sau đó liền trở về phòng của mình tiếp tục minh tưởng.
Ngay khi quy tắc bị phá bỏ, bốn phủ của Thiên Ma Tông đều có đại biến. Nguyên bản tông môn bình thường ít có đổ máu, bây giờ lại tràn đầy máu tanh. Tựa hồ mỗi ngày đều có không ít người ngã xuống, do vậy mà số lượng đệ tử bị giảm xuống đáng kể.
Đã có rất nhiều quản sự, trưởng lão chạy đến chỗ của Triệu Bán Sơn để đề lên ý kiến. Nhưng đáp lại bọn họ, vị tông chủ này chỉ nói một câu: “Đây là chủ ý của đại cung phụng.” Kể từ đó không ai dám nhấc lên chuyện này nữa.
Sau một thời gian, mọi người đều nhận ra một điều, những tên đệ tử còn sống tu vi đều có tiến triển vượt bậc thậm chí có kẻ còn vượt một hai trọng đánh nhau. Tuy nói số lượng giảm đi đáng kể nhưng chất lượng lại tăng lên rõ rệt.
Trác Phàm sau khi được Chu Trong viết cho danh sách liền trong đêm đi thanh toán đám người kia. Có Dương Tiêu ở sau hỗ trợ, danh sách của những kẻ có liên quan tới Trần Hạo Nam đều bị hắn dần dần gạch đi.
“Ài. Có một vị quản sự đằng sau giúp đỡ thật là tốt a.” Trác Phàm không ngừng cảm thán.
Từ khi Dương Tiêu làm quản sự, mọi chuyện ở bốn phủ trong tông môn đều được ông nắm rõ ràng. Không tốn bao nhiêu thời gian, băng đãng của Trần Hạo Nam đã hoàn toàn bị thanh tẩy.
Trác Phàm theo đó cũng dần dần trở nên nổi danh. Những tên khác nhìn vào chỉ biết hắn là một tên cuồng sát mà thôi. Phàm những kẻ nào nghe đến tên của hắn đều sợ hãi, đồng tử co rụt lại.
Những nơi Trác Phàm đi ngang qua, những tên khác nhìn thấy đều phải đi đường vòng hoặc không dám nhìn vào, lỡ đâu bị tên hung thần ác sát này để ý, mạng của bọn chúng liền mất.
Chu Trọng thương thế đến nay cũng đã sinh long hoạt hổ trở lại. Ai cũng biết hắn có quan hệ tốt với Trác Phàm cho nên không một kẻ nào đến gây chuyện nữa. Hắn cũng dần trở về lại Hoàng cơ phủ của mình.
Ngày hôm nay, Trác Phàm đang ngồi trở trong phòng tiến anh minh tưởng đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Chu Trọng đi vào vừa nhìn thấy hắn liền mỉm cười lên tiếng.
“Trác Phàm, ta nghe nói ngươi sắp sửa bế quan sao tu luyện sao?”
“Đúng vậy, gần đây đột nhiên có cảm giác muốn đột phá.” Trác Phàm gật đầu.
“Có thể hay không dẫn ta đi theo.”
Nhìn thấy Trác Phàm nghi hoặc, Chu Trọng hít sâu một hơi rồi nói: “Ta muốn trở nên thật cường đại cho nên theo ngươi tu luyện là cách tốt nhất. Thiên phú không thể làm cho ngươi mạnh mẽ đến như vậy. Trác Phàm, ngươi có thể giúp ta hay không?”
Trác Phàm chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt nghiêm nghị chưa từng có nói: “Ngươi có chịu đựng được gian khổ hay không?”
“Bao nhiêu cũng có thể.”
“Được. Như vậy hai ngày sau liền đi theo ta bế quan.”
Và như thế, những ngày sau đó, Chu Trọng theo Trác Phàm đến động phủ lúc trước tiến hành tu luyện.
Thời gian thấm thoát thoi đưa đã qua nửa năm trời, Thiên Ma Tông trải qua một hồi mưa gió máu tanh dần trở lại bình thường. Những tên đệ tử từ trước đó có mâu thuẫn đều đã giải quyết lẫn nhau. Tuy thế bọn chúng vẫn không ngừng tu luyện ngày càng cường đại.
Điều này làm cho những tên trưởng lão, chấp sự vô cùng mừng rỡ. Một khi thiên phú của đám đệ tử này được phát hiện bọn họ liền thu nhận là môn đồ. Thậm chí nhiều tên được cho là sẽ có thể tiến vào Đại cơ phủ trong đợt tuyển chọn tinh anh sắp đến.
Trác Phàm ở bên trong động phủ không sai biệt lắm đã đột phá đến thần chiếu nhị trọng. Tuy chỉ tăng có một trọng nhưng thần hồn lực bên trong cơ thể hắn đã tăng lên rất nhiều. Hắn dành thời gian còn lại để củng cố tu vi và thực hiện đặc huấn cho Chu Trọng.
Trác Phàm từ trong sơn động bay ra một bãi đất rộng lớn nồng nặc linh khí. Ở chính giữa là một cái thất cấp trận thức đang điên cuồng tấn công một thân ảnh ở bên trong.
Chu Trọng hiện tại đã thay đổi rất nhiều, nguyên bản một thân to lớn như hán tử bây giờ đã săn (chắc) lại không ít. Tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước. Nếu như người quen biết hắn đã lâu nhìn đến e rằng cũng phải mất rất lâu mới nhận ra.
Bên trong đại trận, Chu Trọng một thân quần áo rách rưới, tóc tai bù xù nhảy qua nhảy lại né tránh từng đạo lôi mang đánh xuống. Mặt đất dưới chân mỗi khi hắn chạm đất đều mềm nhũn như bùn nhão làm cho di chuyển vô cùng khó khăn.
Thế nhưng đối với Chu Trọng, những cái này đã quá đỗi quen thuộc. Ngay lúc chân còn cách mặt đất vài phân, hắn đột nhiên co chân lại rồi dùng sức đạp mạnh vào nhờ đó phản lực đủ để hắn né tránh một tia sét đánh tới. Chưa xong, vừa mới bay lên trên không trung, ba viên hỏa cầu cỡ bằng đầu người đã ở trước mặt.
Khi hỏa cầu đánh trúng vào ngực, thân thể Chu Trọng đột nhiên mờ ảo hóa thành tàn ảnh. Đến khi nhìn lại thì hắn đã cách đó khá xa, cơ ngực phập phồng.
Trác Phàm thấy một màn này khẽ gật đầu lập tức đưa tay kết ấn. Thất cấp đại trận hạ xuống, Chu Trọng vô lực nằm ngửa ra sau cố gắng hít thở vài hơi sâu. Tuy mệt là thế nhưng trên khuôn mặt của hắn lại không che dấu được nét cười.
“Mê Tung Quỷ Ảnh bộ thi triển rất thuần thục a.” Trác Phàm từ từ đi đến lên tiếng tán thưởng.
“Trác Phàm, những năm qua ngươi tu luyện bằng cách này đó sao? Đúng thật là quá biến thái a. Cho dù ta đến bây giờ đã sáu tháng liên tục luyện tập mà mỗi lần bước vào trong cũng đều có loại tim đập chân run a.” Chu Trọng nhìn Trác Phàm cảm thán một tiếng.
Ngay từ những ngày đầu, Trác Phàm đã đặc biệt bố trí một thất cấp trận để Chu Trọng tập phản xạ. Những lần giao thủ trước đó, hắn liền nhận ra tên to xác này chỉ có mỗi sức mạnh mà không có tốc độ, muốn cải thiện khả năng chiến đấu thì không thể thiếu một trong hai yếu tố này. Chính vì thế cho nên Trác Phàm cũng đã đặc biệt truyền dạy Mê Tung Quỷ Ảnh bộ cho Chu Trọng.
“Lúc đó ta còn chưa có đủ sức bày ra thất cấp trận thức thì lấy cái gì để luyện tập. Mà lại cái này cũng nguy hiểm lắm ta không thể mạo hiểm tính mạng được.”
“Vây đây là lần đầu ngươi áp dụng lên cho ta?”
Chu Trọng đen mặt thầm nghĩ có phải hay không hắn đã bị Trác Phàm đem làm vật thí nghiệm. Có điều kết quả đem lại thật sự rất xứng đáng.
Trác Phàm cười mà không cười nói: “Tốt lắm, ta vừa nhận được tin tức. Đám tinh anh đệ tử kia đã trở về. Ngày tuyển chọn tinh anh cũng sắp đến, ngươi cũng nhanh chóng bế quan đột phá sau đó cùng ta đi giành lấy danh ngạch.”
Chu Trọng nghe vậy có phần kích động, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ngươi thì không thành vấn đề như ta liệu có được hay không? Bọn họ đều là những tên thiên phú rất cao a. Ta hiện tại nhưng chỉ có thần chiếu lục trọng mà thôi a.”
“Cái này vẫn phải xem ở ngươi đột phá thế nào. Phục cái này đi.”
Trác Phàm lấy trong người ra một bình đan dược đưa cho chu Trọng nói.
Chu Trọng nghi ngờ nhận lấy sau đó mở nắp ra, mùi hương ngào ngạt liên tục phà vào mũi vô cùng sản khoái. Song đồng đột nhiên co rụt khi hắn nhìn đến thứ bên trong, khuôn mặt kích động lắp bắp nói: “T…Thập phẩm đan dược?”
Thời gian ba năm, tuy bị chèn ép nhưng Chu Trọng vẫn kiêng trì tu luyện đến thần chiếu lục trọng. Lại thêm nửa năm liên tục ở bên trong chịu áp lực cực lớn từ những đòn tấn công của đại trận, tu vi của hắn đã áp súc rất nhiều. Trác Phàm có lòng tin một khi Chu Trọng đột phá liền sẽ có tiến triển vượt bậc.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ