Trên đấu trường đài lúc này vì một đòn vừa rồi của Trác Phàm chấn nhiếp mà không ai dám manh động nữa. Đừng nói là mấy tên đệ tử ở các phủ đã biết qua hắn, cho dù đám người được gọi là tinh anh cũng nhịn không được hít một hơi sâu nhìn đến nam tử tóc bạc đằng đó.
Triệu Nguyên Chỉ thấy người trong mộng của mình oai phong lẫm liệt, chỉ dùng một ánh nhìn liền kinh sợ bốn phương cũng lộ ra ánh mắt si mê. Nam nhân nàng yêu thích vốn dĩ là phải đỉnh thiên lập địa có khí chất vương giả như vậy mới xứng đáng.
Trần Hạo Nam ở nơi xa càng là vô cùng tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt Triệu Nguyên Chỉ như vậy. Hắn đã nhắm vào chức tông chủ rất lâu và con gái của Triệu Bán Sơn chính là đường tắt nhanh nhất vậy mà bây giờ nàng ta đang nhìn một nam nhân khác.
“Hiện tại chưa phải lúc giết ngươi. Trác Phàm, cố gắng hưởng thụ cảm giác ấy trong thời gian nữa đi. Hừ hừ.”
Trần Hạo Nam lầm bầm trong miệng. Hắn là con người ngoan độc tâm cơ cỡ nào nào đương nhiên hiểu được hiện tại công khai ra tay với Trác Phàm đồng nghĩa với việc bị Triệu Nguyên Chỉ ganh ghét, thậm chí là xem như kẻ thù. Cho nên phải tìm cơ hội không ai hay biết hạ sát từ đó làm tâm của thiếu nữ nguội lạnh rồi hắn nhảy vào là hợp lí.
Thiên Ma Cấm Địa sắp đến hiển nhiên là một hoàn hảo để Trác Phàm chôn thây. Trần Hạo Nam vừa nghĩ thôi đã cười lạnh trong lòng không thôi tuy nhiên mặt ngoài vẫn biểu hiện một cách bình đạm.
Một tên đệ tử vừa thấy Trác Phàm liếc nhìn mình kèm theo một nụ cười nhàn nhạt liền hoảng sợ lập tức nhảy xuống bên dưới từ bỏ tranh tài.
Có người đi đầu cả bọn theo sau, một đám đông hơn chục tên đệ tử ào ạt nhảy xuống, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng. Tuy nhiên cũng có một vài người vẫn cắn răng không chịu đi xuống. Ngoài Chu Nhược Hy, La hợp còn có hai người nữa ở lại.
Lúc này trên đấu trường đài chỉ còn vẻn vẹn mười lăm người, so với hai mươi danh ngạch vẫn thấp hơn một phần tư.
Trác Phàm thu hồi tầm mắt, không có tiếp tục đi nhìn bọn họ. Vừa định rời thì đại trận thủ hộ hạ xuống, Triệu Bán Sơn đạp không bay đến. Theo sau ông là tên trưởng lão lúc nãy ra hiệu bắt đầu.
“Cha!”
“Bái kiến tông chủ.”
Triệu Nguyên Chỉ chạy đến nở nụ cười khả ái, những người khác bao gồm cả Trác Phàm đồng loạt khom người hành lễ không chậm trễ chút nào.
Gõ đầu đứa con gái của mình một cái, Triệu Bán Sơn liếc qua Trác Phàm lô ra vẻ tán thường rồi quay sang tên trưởng lão kia nói: “Kết thúc đi.”
Người kia gật đầu sau đó dõng dạt lên tiếng: “Danh sách tinh anh đã có, ngày tuyển chọn hôm nay kết thúc.”
Phía bên dưới, một tên đệ tử tu vi không tệ nghe vậy liền nhảy lên cười hắc hắc nói: “Trưởng lão, không phải nói rằng hai mươi người sao? Hiện tại ta ở trên đây liền tính một danh ngạch đi?”
Những tên khác nghe vậy cũng lộ ra hi vọng tùy thời liền lập tức phi lên. Thế nhưng vừa xong câu ấy, thân thể của tên kia lập tức bay ngược ra sau hóa thành một đống thịt vụn. Vị trưởng lão kia quét xuống toàn trường hừ lạnh nói: “Từ ý rời khỏi đấu trường đài nghĩa là từ bỏ danh ngạch. Các ngươi còn mặt mũi nào mà làm tinh anh đệ tử?”
Một tên khác thấy thế bất bình lẩm bẩm nói: “Còn không phải là do tên Trác Phàm kia đe dọa hay sao?”
Lời tuy nhỏ nhưng thính giác của vị trưởng lão kia cực kỳ nhạy bén. Ông nhìn về phía tên vừa nói quát lớn: “Chỉ bị đối phương một ánh nhìn liền sợ hãi bỏ chạy. Ngươi còn mặt mũi nói mình là đệ tử của Thiên Ma Tông thiên phú tuyệt luân?”
Một đạo thần hồn trùng kích bay ra, đồng tử của người kia nhất thời trợn ngược ngã xuống không còn một chút sinh cơ.
Vị trưởng lão kia nói tiếp: “Nhìn đến những người còn ở trên đi. Dù cho Trác Phàm có tỏa ra uy MLkl9 áp hâm dọa cũng không hề khuất phục. Các ngươi không làm được điểm này liền không xứng đáng.”
Những người khác bên dưới nhao nhao chửi thầm Trác Phàm trong bụng nhưng không ai dám thể hiện ra ngoài mặt, chỉ có vô tận ủy khuất mà lui trở về.
Lúc này Đại Trưởng Lão cũng từ trên kháng đài bày xuống xem xét tình hình của Hoắc Vũ Cơ cùng Chúc Dung thế nào. Cả hai đều là đệ tử của ông mà lại thiên phú thuộc loại đứng đầu sao có thể không lo lắng cho được.
Không lâu sau, Đại Trưởng Lão chậm rãi đứng dậy lắc đầu nói: “Chúc Dung không sao nhưng Vũ Cơ thì. Ài, một kích vừa rồi đã làm thần hồn của nàng bị tổn hại nghiêm trọng. Sợ rằng dù có bình phục cũng khó mà trùng kích cảnh giới cao hơn nữa.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Triệu Nguyên Chỉ kinh ngạc nói, hai tay không tự chủ nắm chặt lại.
“Không phải là không có cách. Trừ phi dùng đang dược ít nhất là thập phẩm trở lên.”
Nói đến đây, Đại trưởng lão ôm quyền với Triệu Bán Sơn một cái nói: “Tông chủ. Lão phu phải đến Song Long Tông một chuyến nhờ hai vị chí tôn phái ra luyện đan tông sư phát đang cứu lấy tiểu đồ. Mong ngài thành toàn.”
Thấy tông chủ gật đầu, Đại trưởng lão không chút chậm trễ liền phi thân rời đi. Chớp mắt đã cách đó ngàn trượng có hơn chỉ còn lại một cái chấm đen rồi biến mất khỏi chân trời.
Chu Trọng ở một bên ghé sát tai Trác Phàm nói nhỏ: “Nặng đến vậy sao? Thập phẩm đan dược lúc trước cho ta còn không? Cho nàng một viên a.”
Trác Phàm xùy cười nói lại: “Viên đan dược ta cho ngươi chỉ có tác dụng cường gân đoán tủy. Chữa trị thần hồn phải dùng loại khác. Bất quá ta vẫn cứu được nàng. Dù sao hai chúng ta cũng có một chút giao tình.”
Trác Phàm quay sang Triệu Bán Sơn ôm quyền nói nhỏ: “Tông chủ, có thể để ta chăm sóc sư tỷ được không? Ta có cách để chữa trị cho nàng.”
Hắn không nói lớn vì sợ có người nghe thấy âm thầm gây ra bất lợi. Bình thường mà nói Hoắc Vũ Cơ có thể là chị đại nhưng bây giờ tình huống lại hoàn toàn khác.
“Ngươi sao?” Triệu Bán Sơn bất khả tư nghị nhìn đến thiếu niên tóc bạc trước mắt có phần do dự, thấp giọng trầm ngâm.
Đúng lúc này, Triệu Nguyên Chỉ ở một bên nghe được liền nói: “Hoắc tỷ tỷ với ta quan hệ không tệ. Đem nàng đến chỗ ta. Trác Phàm, ngươi có ý định gì với tỷ ấy làm như ta không biết hay sao? Hừ hừ. Muốn thăm nàng liền đến chỗ ta mà thăm.”
Vừa nói xong nàng liền đem Hoắc Vũ Cơ một mạch bay đi.
“Cái này…!”
Trác Phàm có chút xấu hỗ nhìn về phía Triệu Bán Sơn hỏi ý kiến. Nói thế nào Triệu Nguyên Chỉ cũng là con gái của ông ta. Hắn đến khuê phòng của thiếu nhà người ta sao có thể không hỏi gia chủ cho được.
Triệu Bán Sơn cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Tâm lí của con gái mình ông ta sao có thể không biết. Chung quy lại cũng là một chữ “ghen” a. Rất nhanh sau đó Triệu Bán Sơn liền nghiêm túc đem lời lẽ chính nghĩa nói: “Nếu như ngươi có cách chữa cho Hoắc Vũ Cơ thì liền không vấn đề. Có điều trị xong liền không cần lại đến.”
“Ngài yên tâm. Ta tuyệt không có bất cứ ý đồ gì với Triệu cô nương cả.”
Trác Phàm không sai gật đầu khẳng định. Hắn vừa định rời đi thì Triệu Bán Sơn xách cổ trở lại âm trầm nói: “Thế nào Trác Phàm? Nữ nhi bảo bối của ta không xứng với ngươi hay sao? Có tin ta…”
Đang nói giữa chừng chợt nhận ra ánh mắt kì lạ của những người xung quanh. Triệu Bán Sơn ho khan vài cái nghiêm giọng lại nói: “Được rồi. Tất cả mọi người đều trở về đi. Những người có trong danh ngạch ba tháng nữa liền tụ đến đại cơ phủ.”
Nói xong, thân thể Triệu Bán Sơn lập tức biến mất không để lại dấu vết nào.
Vị trưởng lão kia mang theo Chúc Dung trở về. Những tên đệ tử khác vui có buồn có đều đồng loạt rời đi.
Trần Hạo Nam ánh mắt âm trầm vẫn không ngừng liếc qua nam tử tóc bạc đứng ở đó một lượt. Lúc nãy lời của tông chủ rõ ràng chính là đã có ý đem Trác Phàm xem như con rễ một dạng.
“Xem ra phải nhanh chóng giải quyết hắn ta mới được.”
Thái độ của Trần Hạo Nam dù rất kín kẽ như cũng đều bị Trác Phàm thu vào tầm mắt nên trong lòng cười lạnh không thôi. Hắn cũng muốn giết tên kia nhưng lúc này không phải lúc.
Trần Hạo Nam là đệ tử của nhị trưởng lão, Trác Phàm đương nhiên không thể ở trước mặt chém chết tên này được. Một khi như vậy khác nào gây họa với một cao thủ cường đại hơn.
Hiện tại hắn còn chưa thể gọi là mạnh sao có thể mạo hiểm tính mạng chơi đùa với lửa, cách tốt nhất là âm thầm ra tay với Trần Hạo Nam. Chính vì thế mà vô tình cả hai kẻ thù địch lẫn nhau có cùng ý tưởng ám hạ đối phương.
Ở phía xa kháng đài, Nhị trưởng lão một mặt âm trầm nhìn tới Trác Phàm, sát khí như ẩn như hiện khéo léo không một ai nhìn thấy phát ra. Ông ta đứng dậy quay về phòng của mình.
Trần Hạo Nam sớm đã có mặt ở tại đó, vừa thấy sư phụ trở về hắn liền đứng dậy cúi người bái.
Khoát khoát tay áo, Nhị trưởng lão nói: “Tên Trác Phàm này quả nhiên là kỳ tài, rất có thiên phú. Nếu như thu được dưới tay thì càng tốt. Đáng tiếc.”
Một luồng khí thế mãnh liệt phát ra làm Trần Hạo Nam hít thở không đều. Cảm giác cứ như một tòa núi cao vạn trượng đang đè nén, hắn bất giác lùi lại mấy bước.
“Thỉnh sư phụ bớt giận. Đúng là hiện tại Trác Phàm này rất có tiềm năng nhưng lại là kẻ địch. Trong lúc vào Thiên Ma Cấm Địa nhất định đệ tử sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ hắn trước khi hắn biến cường.”
Thu liễm khí tức, Nhị Trưởng Lão đôi mắt lóe lên tinh quang nói: “Địa long thần hồn tuy mạnh mẽ nhưng lúc trước Chúc Dung bị mất kiểm soát, uy lực phát ra không được một phần mười nhưng vẫn là vô cùng cường đại. Vậy mà hắn chỉ dùng có một tay chống đỡ nhẹ nhõm. Sợ rằng trong số thần chiếu cường giả không còn một ai là đối thủ của Trác Phàm này.”
Trần Hạo Nam lại không vấn đề cười lạnh nói: “Sư phụ, ngài quên đệ tử của ngài tu vi ở bực nào rồi sao?”
Nói tới đây hai thầy trò không tự chủ nở ra nụ cười thâm độc thầm hiểu ý nhau. Nhị trưởng lão nói: “Hoắc Vũ Cơ trước mắt đã bị trọng thương như vậy. Ba tháng tới cũng chưa chắc lành hẳn trừ phi có tiên đan diệu dược. Đợi đại trưởng lão đến song long tông trở về cũng phải mất nửa năm, lúc đó các ngươi đã ở trong Thiên Ma Cấm Địa rồi.”
“Đồ đệ hiểu ý người. Ở bên trong ta sẽ xử lí gọn gàng tất cả.”
Hai người lần nữa nhìn nhau cười ha hả mà không biết ở cách đó không xa một thân ảnh lão giả nhìn không rõ khuôn mặt cũng đang cười lạnh trong lòng mở giọng khàn khàn: “Muốn giết người ta đã chấm phải xem các ngươi có đủ bản lĩnh không đã. Ha ha!”