Thiên Địa Đại Đạo

Chương 194: Thập nhất phẩm đan dược



“Sư phụ, ngài nói là lần thí luyện kia Trần Hạo Nam đã động tay chân làm cho con linh thú kia trở nên điên cuồng. Cả hôm tuyển chọn tinh anh Hình Phong cố ý đánh lén Hoắc Vũ Cơ cũng là chủ ý của hắn?”

Bên trong đại điện, Triệu Bán Sơn khuôn mặt âm trầm nhìn lấy Đại cung phụng đang ngồi ở thượng vị hỏi lại. Ông làm sao có thể ngờ được sắp đến Song Long Đại Tái liền xảy ra vấn đề, mà lại mọi việc đều do tên Trần Hạo Nam kia bày ra.

Đại cung phụng chậm rãi gật đầu nói: “Không sai. Tên Nhị trưởng lão kia tâm cơ âm hiểm ngoan độc, mượn đao giết người làm việc đều không để lại giấu vết. Nếu không phải lão phu theo dõi đã lâu liền không hay sự tình này.”

“Như vậy để đệ tử đi xử lí hắn. Nếu như đã có ý đồ thì lần vào Thiên Ma Cấm Địa này tên Trần Hạo Nam kia nhất định lại lần nữa ám muội ra tay.”

Triệu Bán Sơn không nói hai lời lập tức đằng đằng sát khí đi ra khỏi cổng. Thế nhưng chưa kịp ra ngoài, hai cánh cửa to lớn lập tức đóng sập lại, ông ta khó hiểu quay lại nhìn sư phụ của mình.

Đại cung phụng chậm rãi nâng tách trà hớp một ngụm, khuôn mặt vĩnh viễn bị che dấu bởi chiếc áo choàng đen kín đầu. Đến khi đặt xuống, ông ta mới nói: “Tại sao phải tự tay giết bọn chúng. Chuyện này cứ để đám đệ tử tự xử lí là được rồi. Nếu như cả việc người ta ám sát mình còn không phòng bị thì còn tư cách gì làm tinh anh đệ tử?”

“Sư phụ, ý người là để Trác Phàm cùng Hoắc Vũ Cơ xử lí Trần Hạo Nam? Nhưng mà sao có thể được. Tuy Trác Phàm mạnh mẽ cản lại được một trảo của Địa Long Thần Hồn nhưng lúc đó nàng ta còn chưa có phát ra đến một phần mười sức mạnh, nhiêu đó thì chưa đủ để chống lại Trần Hạo Nam.”

“Vậy ngươi nghĩ rằng Trác Phàm đã dùng hết sức mạnh của mình sao? Đừng quá coi thường hắn. Không cần nói thêm gì nữa, việc này cứ quyết định như vậy đi.”

Triệu Bán Sơn biết tính khí của sư phụ mình một khi đã quyết định là không thể thay đổi liền gật đầu biểu thị đồng ý. Suy nghĩ một chút ông ta lại nói: “Sư phụ, lão tổ ấy thật sự không chịu ra ngoài sao?”

Đại cung phụng nghe nhắc đến người kia liền bất đắc dĩ thở dài: “Ai bảo ngài ấy có niềm đam mê mãnh liệt với trận pháp làm chi. Rõ ràng là một cái thắng cảnh lại cứ khăng khăng là trận thức liền ở lại bên trong nghiên cứu không ra.”

“Ài. Uổng cho một kỳ tài như vậy. Nếu như lão tổ chịu từ bỏ nghiên cứu trận pháp chăm lo tu luyện thì hiện tại đã đã không thua gì Song Long Chí Tôn.”

Nghe Triệu Bán Sơn cảm thán, Đại cung phụng cũng chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy. Sư phụ của ta, cũng là sư tôn của ngươi năm xưa tự ý lấy một lượng lớn thánh linh thạch lén mở cấm địa đi vào đó, cho dù là ta có khuyên can thế nào cũng không được. Đến nay đã được gần hai nghìn năm thời gian nếu không uổng phí thì đã tiếp cận thực lực của Song Long Chí Tôn rồi.”

Cứ như thế, hai thầy trò ở bên trong hàn huyền một phen sau đó đại cung phụng rời đi để lại Triệu Bán Sơn suy nghĩ đủ điều.

Ở một phương diện khác, bên trong động phủ Trác Phàm hai tay bốc lên hỏa diễm, Thanh Viêm không ngừng phun ra đốt lấy dược đỉnh. Từng cái từng cái linh thảo lần lượt được hắn cẩn thận bỏ vào bên trong luyện hóa.

Đã mười ngày trôi qua, Trác Phàm đó không ngừng thúc động Thanh Viêm luyện đang chữa thương cho Hoắc Vũ Cơ. Chính vì thế mà hiện tại tinh thần lực cùng nguyên lực của hắn đã hao tổn khá nhiều.

Từng khỏa mồ hôi lớn như hạt đậu đã xuất hiện trên trán thậm chí lăn xuống mi mắt nhưng Trác Phàm không dám lơ là. Song đồng vẫn cứ hướng về phía dược đỉnh đang bốc cháy ở đằng đó.

Đừng nghĩ rằng luyện đan đơn giản, lúc trước hắn luyện chẳng qua chỉ là thất cấp cùng bát cấp mà thôi. Lên đến thập cấp đan dược lại là một tầng cấp bậc khác. Mỗi một loại dược liệu bỏ vào đều phải tinh chuẩn cực kỳ, chế độ lửa để luyện hóa cũng khác nhau mà lại phải sử dụng cả ngìn loại dược liệu để chế tác cho nên yêu cầu tinh thần lực rất cao.

Gốc linh dược cuối cùng được bỏ vào, Trác Phàm ngưng trọng thúc động Thanh Viêm giữ cho hỏa diễm ở một nhiệt độ nhất định đồng thời phân tâm khống chế dược dịch bên trong dược đỉnh.

“Luyện hóa dược dịch đã xong. Tiếp theo là kết đan.”

Lẩm bẩm trong miệng, Trác Phàm cho tất cả dược liệu đã được luyện hóa bắt đầu dung nhập lại với nhau. Hắn không đặt chúng vào trong dược đỉnh mà bắt ra không trung. Trác Phàm nhớ lại năm đó Bạch Vân Thiên sử dụng bản nguyên chi hỏa để bọc lấy dược dịch bèn bắt chước thúc động Thanh Viêm cẩn thận làm tương tự như thế.

Từ khi có được huyết dịch của Thất Thải Thôn Thiên Mãng trong mình, Trác Phàm cảm thấy khả năng khống hỏa của mình liền tăng lên đáng kể. Hỏa diễm được hắn thuần thục điều khiển cực kỳ chính xác. Có lẽ đây chính là một loại thiên phú mà Thải Lân mang lại.

Chỉ sau nửa canh giờ, toàn bộ dược dịch vốn to bằng chén nước đã đông đặc chỉ bằng một đầu ngón tay út. Trác Phàm hít sâu một hơi lấy trong chỉ giới trăm viên thánh linh thạch tiến hành thiêu đốt. Chỉ trong nháy mắt, dưới ngọn thanh viêm phừng phực, màu tím của từng viên cầu to bằng quả trứng 3cUsZ lập tức ảm đạm dần dần biết thành màu đen.

Một luồng tử quan theo Thanh Viêm dẫn động chạy thẳng về phía viên đan dược đang nằm lơ lửng ở đó dung nhập vào. Dường như cảm nhận được linh khí nồng đậm từ đó, đan dược run run bắt đầu tỏa ra hào quang chói mắt. Thoáng một cái viên đan dược kia từ bên trong hỏa diễm bao bọc lập tức bay ra nhanh chóng chạy ra cửa của động phủ.

Trác Phàm luyện đan đã lâu, sao có thể không biết trước điều này, cánh tay cách không chụp một cái. Thế nhưng kinh ngạc chính là viên đan dược kia không hề bị chụp trúng mà né tránh vô hình trảo của hắn.

Hừ nhẹ một cái, Trác Phàm xách lên một viên linh thạch đã sẫm màu, đôt mắt hiện lên một tầng ánh sáng màu bạc, nguyên thần vận động một chút, lập tức viên đan dược đang chạy trốn kia đột nhiên xuất hiện trong tay của hắn.

Cảm nhận nhiệt độ nóng rát của thứ trong tay Trác Phàm nhịn không được cảm thán: “Dưỡng Hồn Đan không hổ là thập nhất phẩm đan dược. Lần này phải mất tới hơn mười ngày mới có thể thành công a.”

Đúng vậy, Trác Phàm luyện chế thập phẩm đan dược đã lâu có thể nói là lô hỏa thuần thanh cho nên muốn thử sức một chút với thập nhất phẩm đan dược. Chỉ tăng lên một tầng cơ mà độ khó tựa hồ không chỉ một chút. Hắn phải mất vài ba lần thất bại mới có thể hoàn toàn luyện ra.

Cũng may trước đây hắn đã từng thử luyện chế rất nhiều lần tuy không thành công nhưng lại có được kinh nghiệm không ít từ những thất bại đó nên bây giờ mới thuận lợi thành công.

Hiện tại với tài khí của Trác Phàm luyện bao nhiêu đan dược cũng không hết. Trừ phi có một vài loại linh dược hi hữu hắn mới không có đủ ví dụ nhưng linh thảo ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Ở đó mọi thứ đều là đồ quý hiếm, hắn cũng nhờ lần trước lấy Tương Tư Đoạn Trường Hồng liền thuận tay thu hoạch không ít.

Trên khắp Tây châu này, phía trên thập cấp luyện đan sư liền vô cùng hiếm hoi bởi lẽ muốn luyện chế thập nhất phẩm đan dược một lần phải mất không ít tài nguyên chưa kể thất bại thì toàn bộ dược liệu đều thành rác rưởi. Cho dù là Song Long Tông giàu có nứt thành đổ vách cũng không dám đào tạo quá hai người đủ thấy cỡ nào tốn kém.

Đấy chỉ là nói qua thập nhất phẩm đang dược thôi, đến thập nhị phẩm đan dược lại là phượng mao lân giác tài nguyên thôi vẫn chưa đủ càng phải có thiên phú tuyệt luân cùng thiên địa linh hỏa hỗ trợ. Chính vì vậy cả phàm giai này cơ hồ chỉ có hai đến ba vị thập nhị cấp luyện đan sư mà lại toàn bộ đều tập trung ở trung châu nơi thiên tài đông đúc.

Có Thanh Viêm chuyên để luyện đan trong tay cộng thêm tài nguyên dùng mãi không hết, Trác Phàm có mấy thành tự tin không bao lâu nữa hắn có thể luyện ra một viên thập nhị cấp đan dược. Có điều đó là chuyện của sau này, trước mắt vẫn là phải đem thứ vừa luyện ra đến cho Hoắc Vũ Cơ dùng.

Cẩn thận đem Dưỡng Hồn Đan bỏ vào trong một bình đan dược bằng ngọc bắt mắt. Trác Phàm bước đi ra bên ngoài động phủ, ánh mắt hắn liếc qua Chu Trọng đan ở bên trong một cái bát cấp trận thức thân hình đầy máu me khẽ gật đầu.

Từ sau đợt tuyển chọn tinh anh, Chu Trong cảm thấy cảnh giới vẫn còn chưa vững chắc muốn luyện tập thêm nữa cho nên Trác Phàm bố trí một cái bát cấp trận thức đem để hắn vào trong đấy tu luyện.

Lúc ban đầu vừa mới tiến vào, không quá nửa canh giờ, Chu Trọng liền bị đánh thổ huyết bay ra bên ngoài bất tỉnh nhân sự. Trác Phàm bày ra tuy là bát cấp trận nhưng uy lực chỉ ngang ngửa với lục cấp mà thôi. Trừ phi hắn chính thức áp trận mới có thể sử dụng mười phần uy năng.

Sau khi tỉnh dậy, Chu Trọng liền không hề từ bỏ lại cắn răng tiến vào lần nữa. Không bao lâu sau lại bị đánh bay ra, bất quá hắn không hề bỏ cuộc, trên khuôn mặt vẫn dâng tràng chiến ý cùng quyết tâm.

Đến nay đã hơn mười ngày trôi qua, Chu Trọng cơ bản đã kiêng trì được một canh giờ, so với lúc đầu hiệu quả đã tăng gấp đôi. Trác Phàm đã từng nói dục tốc bất đạt cho nên Chu Trọng cũng không có nóng lòng tu luyện, những lần gần đây hắn đều đợi cho cơ thể bình phục mới tiếp tục đi vào.

Với sự tập trung cao độ, Chu Trọng cũng không hề hay biết Trác Phàm đã luyện đan xong đang nhìn về phía mình mà chỉ nhanh nhạy sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ né tránh. Thi thoảng lại dùng đại quyền đánh phá một viên hỏa cầu.

Trác Phàm đằng xa lẩm bẩm tán thưởng một chút lại hướng thẳng Đại cơ phủ mà rời đi.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ