Thiên Địa Đại Đạo

Chương 201: Đảo giữa đại dương



Vừa bước vào cổng dịch chuyển, một luồng ánh sáng chói mắt lập tức đập vào mắt làm Trác Phàm không thể nào mở ra nổi chỉ có thể cảm nhận xung quanh bằng xúc giác và thính giác. Không gian xung quanh bắt đầu rung động kịch liệt không ổn định.

Tiếp theo đó, lực lượng cơ thể tưởng chừng vô cùng cường đại của Trác YMYm6 Phàm lại cảm thấy đau nhức, cứ như róc da xé thịt một dạng. Cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh tóa, hắn cắn răng chịu đựng hồi lâu, đến khi cơn chấn động qua đi hắn từ từ mở mắt đã thấy mình đang ở một cánh rừng hoang vu, khắp nơi đều là cây cối

Vội vàng dùng nguyên lực, Trác Phàm đem thần thức quét qua một vòng xung quanh nhưng lại chợt giật mình. Thì ra ở đây, nguyên thần dò xét bị áp chế xuống phạm vi quá nhỏ chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ mọi thứ trong phạm vi mười trượng mà thôi.

“Chẳng lẽ là có trận pháp hạn chế sao?”

Trác Phàm suy đoán một chút lập tức phi thân bay lên. Quả nhiên khi cách mặt đất mười trượng, hắn liền cảm giác như bị một cự lực đè xuống không cách nào cao hơn được nữa.

Những người khác cũng không có ở đây nên Trác Phàm đoán rằng trận pháp kia đã có vấn đề. Nếu như là truyền tống trận bình thường thì cùng lắm có cảm giác buồn nôn mà thôi, đằng này lại đau đớn đến như vậy thì chẳng cần phải bàn cãi gì nữa.

Nhưng Trác Phàm cũng không lo lắng cho nhóm Hoắc Vũ Cơ lắm. Bọn họ dù gì cũng là tinh anh đệ tử, sao có thể dùng lẽ thường để xem xét. Nhưng mà nếu hắn còn cảm thấy đau nhức một hồi thì hẳn là những người kia cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Trước hết khi đến một nơi xa lạ, Trác Phàm đầu tiên cần phải tìm hiểu địa hình một chút. Hắn cước bộ dần dần nhắm về phía mặt trời mọc mà đi.

Khoảng chừng hai canh giờ sau, trước mắt Trác Phàm hiện lên cảnh tượng hùng vĩ. Thì ra Thiên Ma Cấm Địa nằm ở giữa đại dương, như vậy thì đây chính là một hòn đảo lớn. Mà lại đến trung tâm, Trác Phàm thấy một gốc đại thụ ước chừng vạn năm, tán cây bao trùm chu vi lên đến trăm dặm. Ở chính giữa chính là một ngọn suối óng ánh dưới ánh mặt trời lạnh càng thêm rực rỡ.

Bằng Bạch Quang Thần Đồng, Trác Phàm có thể nhìn ra ở đó linh khí vô cùng dồi dào, ít nhất là phải gấp đôi nơi hắn đang đứng.

“Xem ra đám người kia cũng nhìn ra điểm này. Chỉ cần đi đến trung tâm liền có thể gặp được bọn họ.” Mâm mê cái cằm một chút, Trác Phàm lẩm bẩm suy đoán cuối cùng đi đến kết luận.

Ở một phương diện khác, Hoắc Vũ Cơ cùng Triệu Nguyên Chỉ may mắn thế nào lại xuất hiện ở cách nhau không xa liền vui mừng tụ lại bắt đầu đi tìm những người khác. Dĩ nhiên bọn họ cũng nhận ra sự hạn chế từ các thần thông của chính mình tương tư như Trác Phàm.

Lúc nãy dịch chuyển, Hoắc Vũ Cơ thân thể đau nhức một hồi, phải ngồi nửa ngày mới có thể khôi phục, còn Triệu Nguyên Chỉ thân là con gái của tông chủ đương nhiên linh bảo thủ hộ trên người là không thể thiếu. Nàng cũng lặng lẽ ở đó minh tưởng đợi cho tỷ tỷ của mình trị thương xong.

“Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?” Triệu Nguyên Chỉ lo lắng hỏi.

Hoắc Vũ Cơ hít một hơi, cảm nhận linh khí nồng đậm ở xung quanh rồi vận nguyên lực, Lam Hồ Điệp thần hồn lập tức bay ra, từng đám bụi tiên óng ánh bay về một hướng.

Thu lại thần hồn, Hoắc Vũ Cơ mỉm cười nói với Triệu Nguyên Chỉ: “Chúng ta đi hướng này.”

“A?”

Thấy vị tiểu thư này còn chưa rõ, Hoắc Vũ Cơ nói tiếp: “Thần hồn của tỷ rất mẫn cảm với những nơi thiên địa linh khí dồi dào. Muội đừng quên chúng ta đến đây mục đích là gì. Muốn tu luyện hiển nhiên phải tìm kiếm nơi tốt nhất rồi.”

“Thì ra là thế. Trác Phàm bên kia hẳn là cũng nghĩ như vậy. Đi theo hướng này liền gặp hắn ngay a.”

Gõ đầu nàng một cái, Hoắc Vũ Cơ cười mắng: “Trác Phàm Trác Phàm. Suốt ngày chỉ biết Trác Phàm mà thôi.”

“Tỷ tỷ.”

Triệu Nguyên Chỉ đỏ mặt bĩu môi lập tức bay về hướng đã chỉ đó. Hoắc Vũ Cơ thấy nàng như vậy lại lắc đầu đuổi theo.

“Cẩn thận!”

Đột nhiên, song đồng của Hoắc Vũ Cơ co lại vội vàng tăng tốc mấy phần kéo Triệu Nguyên Chỉ lui về.

Còn chưa kịp định thần, Triệu Nguyên Chỉ đã nhìn thấy từ dưới mặt đất mở ra một cái miệng to lớn. Nếu không nhờ Hoắc Vũ Cơ kịp thời kéo lại, sợ rằng nàng chết cũng không biết lý do tại sao.

Triệu Nguyên Chỉ bắn ra một hỏa cầu, cái miệng kia lập tức bị đốt cháy hóa thành tro bụi.

“Đấy là đồ vật gì?”

Hoắc Vũ Cơ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Muội có thấy điểm gì kỳ lạ hay không?”

“Kỳ lạ sao?”

“Đúng vậy. Nơi đây linh khí nhiều như thế lại không nhìn thấy bất kỳ loại yêu thú nào.”

“Ý của tỷ là?”

Hoắc Vũ Cơ gật đầu: “Đúng thế. Hẳn là cái đồ vật kia đã ăn sạch sẽ hoặc là đám linh thú đã bỏ trốn ở đâu đó. Cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận chú ý an toàn, có thể còn nhiều thứ như vậy đang ẩn mình mai phục.”

Bạch Quang Thần Đồng – Thần Nhãn

Song đồng lập lờ quang mang, Trác Phàm từng bước một chậm rãi di chuyển. Trên đường đi hắn gặp không ít đồ vật kỳ lạ tấn công như thể không muốn hắn tiến sâu vào.

Thần Nhãn vừa thi triển, cảnh vật xung quanh bắt đầu hiện rõ lên mồn một. Hắn kinh ngạc thấy ở khắp mọi nơi, linh khí không hề đồng đều. Tại chỗ xuất hiện quái vật kia là nơi nồng đậm nhất.

Mà lại, từ khi hắn vận nguyên lực, những vật kia vậy mà xuất hiện ngày càng nhiều. Chớp mắt một cái, phía trước đã có hơn mười đầu tương tự như vậy.

“Thì ra là thế.”

Trác Phàm hít sâu một hơi, nhanh chóng thu lại toàn bộ nguyên lực của mình. Bằng vào tinh thần lực duy trì thần nhãn hắn phát hiện mấy cái miệng kia thế mà lại biến mất không thấy.

Khóe miệng hiện lên một đường cong tự tin, Trác Phàm từ từ cước bộ mà đi.

“Quả nhiên dục tốc bất đạt. Nơi đây chính là vô số trận pháp bao phủ. Chỉ cần có kẻ vận nguyên lực liền bị tấn công.”

Bình thường, mỗi loại trận pháp đều có thể tự vận hành nhưng với điều kiện phải có linh khí phụ trợ không ngừng cung cấp để nó hoạt động.

Trác Phàm không biết lý do vì sao nhưng đoán rằng những cái trận pháp này có thể sử dụng năng lượng dày đặc ở đây chuyển hóa thành linh khí để vận hành mãi mãi.

Tuy nhiên từ nãy đến giờ chỉ là những gì Trác Phàm suy nghĩ mà thôi. Hắn cũng không dám lơ là cảnh giác, thủy chung vẫn dùng Thần Nhãn quan sát rồi từng bước đi vào.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, Trác Phàm phát hiện ra bí mật nên vẫn bình yên vô sự. Tùy ý ngồi xuống, hắn đem thần thức tỏa ra xung quanh lần nữa ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Lúc đầu phạm vi là mười trượng, vậy mà càng vào sâu bên trong áp chế càng lớn chỉ còn có hơn tám trượng mà thôi.

Phá Không là thần thông chuyên dùng để khắc chế trận pháp vậy mà Trác Phàm lại không thể làm gì được. Trải qua một ngày đường, hắn đã hủy đi không ít tâm trận, thế mà vừa phá cái này, một cái khác lại hiện lên cứ như vô cùng vô tận không ngừng sinh sôi nảy nở.

“Xem ra đây là một loại hỗn độn trận pháp, cứ hủy từng cái sợ rằng không có kết quả. Phải tìm ra trận pháp trung tâm tiến hành phá giải mới được.”

Trác Phàm không dám chậm trễ lập tức tiếp tục lên đường nhắm thẳng hướng của gốc cây đại thu mà đi.

Ở nơi khác, Trần Hạo Nam sau khi tỉnh dậy liền đảo mắt xung quanh một vòng, phát hiện không có ai ở đây cũng khá bất ngờ. Nguyên lực truyền vào chỉ giới làm nó sáng lên. Từ bên trong, năm đạo ánh sáng bay ra hóa thành năm tên tu giả thực lực không hề tầm thường, toàn bộ đều là hóa hư ngũ trọng tu giả.

“Nơi đây là đâu?” Tên đứng ở đầu vác một cây đơn đao hỏi.

“Bẩm năm vị. Nơi đây là Thiên Ma Cấm Địa, nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm và xử lí một kẻ tóc bạc tên là Trác Phàm cùng một mỹ nhân thực lực không tầm thường tên là Hoắc Vũ Cơ.” Trần Hạo Nam vội vàng đưa tay bái nói.

“Mỹ nhân sao? Hắc hắc. Đúng là hợp khẩu vị của lão tử. Trần Hạo Nam, bây giờ bọn chúng ở nơi nào?” Một tên khác lên tiếng, khuôn mặt còn lộ ra một nụ cười dâm tà trên hai tay roi da không ngừng huy động bốn phía.

“Lão nhị, ngươi có thể bình tĩnh như lão đại có được hay không? Vừa nghe nói đến mỹ nhân liền nổi lên máu dâm.” Một người khác sau lưng mang song đao đựng trong vỏ da bắt chéo bất mãn nói.

Lão Nhị nghe vậy bĩu môi nói: “Thì sao chứ. Mỹ nhân chẳng phải là để nam nhân hưởng thụ hay sao? Còn đỡ hơn lão tứ suốt ngày hám tiền, nợ có hai vạn linh thạch suốt ngày đòi xối xả.”

Một người khác mang hai bao tay như trảo gấu nghe vậy tức giận nói: “Lão Nhị, từ nãy giờ ta có nói gì đâu, sao ngươi cứ có thành kiến với ta vậy. Mà lại không phải là hai vạn mà là ba mươi vạn linh thạch a.”

“Cái gì. Rõ ràng lúc đó ngươi cho ta mượn hai mươi vạn a.” Lão Nhị tức giận quát.

“Ngươi không tính tiền lãi vào đó hay sao? Đến nay đã được năm năm liền tăng lên hai mươi vạn.” Lão tứ tà cười.

“Lão tử liều mạng với ngươi. Huynh đệ với nhau lại tính lãi cắt cổ như thế sao?”

“Ngon thì nhào vô. Ta cũng không có ngán ngươi đâu.”

Đang lúc lão nhị và lão tứ giương roi múa vuốt, người còn lại nhìn qua trẻ tuổi nhất trong số đó lập tức quát lớn: “Đủ rồi.”

Thấy hai người kia rùng mình ngừng tay, tên này mới nói tiếp: “Hai cười một mê sắc một hám tài, sốt ngày cãi nhau trước mắt người ngoài không thấy mất mặt Hoàng Cân Ngũ Quái chúng ta hay sao?”

Trần Thiên Nam ở một bên kinh ngạc. Thì ra lão ngũ này nhỏ tuổi nhất nhưng lại là người có thực lực cường đại nhất a. Chỉ một tiếng thét liền làm cho hai người kia rùng mình ngừng tay, ngay cả hắn cũng cảm thấy màng nhĩ một hồi đau nhức đủ hiểu nguyên thần lực cường đại đến nhường nào.

Lão ngũ quay sang Trần Hạo Nam có chút xấu hỗ nói: “Huynh đài, cảm phiền ngươi dẫn đường tìm đến mục tiêu.”

“Không dám! Không dám!”

Vội vàng xua tay, Trần Hạo Nam lui về sau một bước, sắc mặt khó coi nói: “Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên ta đến đây cho nên không thông thuộc địa hình lắm. Tốt nhất là cùng nhau hành động, thấy kẻ nào liền xử lí là xong.”

Lão ngũ nghe vậy hơi thất vọng một chút, cuối cùng hắn mỉm cười hòa ái nói: “Được, như vậy mời ngươi đến đi trước dẫn đường.”

“Vâng vâng.”

Miễn cưỡng nở ra nụ cười, Trần Hạo Nam trong lòng chửi thầm không thôi. Tên này nhìn bề ngoài thân thiện nhưng tâm cơ lại rất thâm trầm. Đi trước dẫn đường chẳng khác nào mình chịu nguy hiểm đầu tiên để bọn họ có thời gian phản ứng. Thế nhưng mà tình huống hiện tại hắn còn làm được gì khác đâu.

Nhìn đối phương bước đi, lão ngũ mỉm cười ra hiệu cho bốn người còn lại nhanh chóng di chuyển bắt đầu tìm kiếm con mồi.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.