Mới đó đã mười ngày trôi qua. Cước bộ của Trác Phàm lại càng trở nên nhanh chóng, hiện tại dường hắn đã đi qua khu vực bẫy trận thức. Tuy áp chế vẫn còn nhưng con đương phía trước đã thuận lợi hơn rất nhiều.
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, bên tai Trác Phàm đột nhiên truyền đến âm thanh vang dội cùng dao động nguyên lực liền đi chậm lại. Bây giờ bị áp chế đến nhường này, ngoại trừ Bạch Quang Thần Đồng ra, những thần thông có tác dụng dò xét đều không dùng được, chỉ có thể đơn thuần dùng ngũ giác cảm nhận mà thôi.
Trác Phàm đương nhiên không thể mạo hiểm. Ở đây nói thế nào cũng là một nơi lạ lẫm, ai biết sẽ có chuyện gì nguy hiểm, tốt nhất nên quan sát kỹ lưỡng rồi mới hành động. Biết đầu ngoài đám đệ tử bọn hắn ra vẫn còn có cao thủ trong này.
Núp ở đằng sau một ụ đất lớn, Trác Phàm hé mắt nhìn về phía vang lên những tiếng keng keng giao thủ. Hắn giật mình khi nhìn thấy phía trước chính là La Hợp cùng Chu Nhược Hy đang đồng thời vây đánh một người khác thân ảnh mờ ảo không thật tựa như Linh thi mà Hoàng Thiên Bá trước kia luyện chế.
Điều đáng sợ hơn là linh hồn kia vậy mà có biểu cảm như một con người bình thường mà lại chiến đấu vô cùng nhàn nhã trước sự phối hợp của La Hợp cùng Chu Nhược Hy. Nhìn khí tức tỏa ra thì hẳn là đã vượt qua hóa hư cường giả.
Trường côn nắm chắc trên tay, La Hợp hít thở dồn dập liên tục huy động tấn công nhưng không cách nào đụng vào linh hồn kia. Chu Nhược Hy cũng không thề rảnh rỗi, từng chưởng khí đánh ra một hồi, trên trán đã xuất hiện dày đặc mồ hôi.
Đến một lúc sau, hai người dần trở nên kiệt sức ngã xuống. Trác Phàm thấy vậy lắc đầu, xem ra mạng của bọn họ coi như bỏ.
Ấy vậy mà sự việc không như Trác Phàm nghĩ. Ngay khi hai người kia dừng tấn công, ảo ảnh cũng đồng dạng như vậy. Một tiếng nói trầm bỗng nhưng lại vô cùng thu hút sự chú ý vang lên.
“Không đúng. Các ngươi dùng nguyên lực quá nhiều, quá lãng phí. Mau mau đứng dậy cho ta.”
Trác Phàm nghe thấy không khỏi kinh ngạc. Đây là có chuyện gì, ảo ảnh kia vậy mà nói được tiếng người, giọng điệu nghe qua dường như là đang chỉ điểm bọn họ tu luyện.
“Tiền bối à. Chúng ta đã đánh nhau với ngài được mười ngày rồi. Mỗi lần ngã xuống ngài đều nói ta thế này thế kia. Ngài tu vi cao như vậy, ta làm sao đánh lại.” La Hợp thở hổn hển nói.
“Đúng đó tiền bối, sự thật là ta đã đánh hết sức rồi, không thể đánh bại được ngài a.” Chu Nhược Hy khuôn mặt trắng bệch, cơ ngực cũng không ngừng phập phồng hưởng ứng.
“Không thể cái rắm. Lúc còn sống Hàn Dực ta tuy là Dung Hồn cảnh đỉnh phong nhưng bây giờ chỉ còn MLkl9 lại cái linh hồn này, thực lực cùng lắm chỉ có hóa hư nhị trọng thôi. Các ngươi ngay cả như vậy cũng không đánh được thì còn gọi là tinh anh đệ tử sao? Thiên Ma Tông ta từ bao giờ lại yếu đuối đến như vậy?”
“Tiền bối, chúng ta nhưng chỉ có thần chiếu đỉnh phong mà thôi. Ngài cho dù có yếu cũng là cấp bậc hóa hư, sao có thể đánh lại?”
La Hợp một mặt mộng bức nói. Lúc đầu tông chủ bảo tinh anh đệ tử sẽ được vào Thiên Ma Cấm Địa, lại xem vẻ mặt hâm mộ của các vị trưởng lão khác hắn liền nghĩ ở đây hẳn là cơ duyên tạo hóa vô số, cho nên lúc đó mới bất chấp khí tức của Trác Phàm hâm dọa mà ở lại. Nào ngờ bây giờ đạt được rồi lại phải ăn không ít khổ như thế.
Lúc mới truyền tống vào hắn liền đã ở cách đây không xa. Tình cơ là Chu Nhược Hy cũng đồng dạng như thế cho nên hai người quyết định cùng nhau lên đường.
Vậy mà vừa mới vận nguyên lực bay đi, dưới mặt đất hiện ra hàng đống cái miệng chực chờ cắn nuốt làm hai người kinh hãi phải đi theo hướng ngược lại. Và thế là gặp phải Hàn Dực này.
Vừa thấy đám người La Hợp, ông ta liền mừng rỡ bay đến nói rằng mình là cung phụng của Thiên Ma Tông đợi bọn họ đã lâu. La Hợp cùng Chu Nhược Hy nghe vậy liền hoan hỉ bắt đầu cùng ông ta tu luyện.
Nhìn bộ dáng bình thường Hàn Dực hiền hòa vậy thôi nhưng khi bắt đầu luyện tập, ông ta như biến thành một người khác vô cùng khắc khe, đánh cho đến khi hai người không còn sức thở nổi mới ngừng lại.
“La cái gì la. Có lẽ như vậy còn nhẹ nhàng quá chăng? Ta quyết định rồi, đợi các ngươi khôi phục ta liền dùng hết sức đánh mới được.” Hàn Dực vỗ đùi nói.
Nghe thấy những lời này, La Hợp cùng Chu Nhược Hy hai mắt trực tiếp trắng dã hoàn toàn bị dọa sợ mà ngất xỉu.
Trác Phàm ở xa xa thấy vậy liền xùy cười, định quay đầu rời đi thì bên cạnh hắn không biết từ bao giờ xuất hiện một người khác mờ ảo tương tự Hàn Dực. Chòm râu rậm rạp, khuôn mặt có phần nghiêm nghị đang nhìn hắn.
“Ách!”
“Ngươi cười cái gì? Thần chiếu nhị trọng? Còn yếu hơn cả hai tên kia. Thật không hiểu sao có thể vào trong tinh anh đệ tử nữa.” Người kia nhìn Trác Phàm một chút hừ lạnh ra tiếng.
Hàn Dực ở đằng xa đang định ngồi xuống đợi La Hợp cùng Chu Nhược Hy tỉnh dậy chợt nghe tiếng nói của người kia vang lên bèn nhìn sang: “A. Thì ra ở đó còn một kẻ nữa sao? Nhanh nhanh đến đây luyện cái tay nào.”
Trác Phàm bình tĩnh đứng dậy, lúc này hắn mới để ý, thì ra chỗ mình đang núp không phải là ụ đất bình thường mà là mộ của gã râu rậm kia. Điều làm hắn ngạc nhiên chính là người này đi vô thành vô tức xuất hiện, không nhìn rõ tu vi nhưng đoán chừng có chiêu thức đặc thù, thực lực không cao hơn Hàn Dực bao nhiêu.
“Hai vị tiền bối, ta tình cơ ngang qua đây mà thôi, không có ý làm phiền nhã hứng của các vị cho nên xin cáo từ cũng không muốn tham gia luyện tập.”
Nói xong Trác Phàm liền cước bộ rời đi, bộ dáng vô cùng tiêu sái như chẳng hề để tâm hai người kia thế nào.
Hàn Dực nghe thấy lời này khuôn mặt đều nhanh trầm xuống. Cho rằng tiểu tử này nhìn qua chỉ mới có thần chiếu nhị trọng lại ngạo mạn như thế sợ là chưa nhìn thấy cao thủ bao giờ. Nghĩ vậy, ông ta liền quát lớn.
“Tiểu tử, ngươi là con trai của tên trưởng lão hay cung phụng nào mà mắt để trên trời dám xem thường bậc tiền bối như thế?”
Vừa dứt câu, Hàn Dực lập tức bay đến, cự quyền nhanh chóng tấn công. Ấy vậy mà tưởng chừng đối phương trúng đòn thì đột nhiên Trác Phàm biến mất. Đến khi ông ta hoàn hồn lại thì đã thấy hắn đứng ở cách đó mười thước khuôn mặt âm trầm nhìn đến, sát khí mơ hồ nổi lên.
Người râu rậm từ nãy giờ không có hành động gì bây giờ cũng hiện lên kinh ngạc nói: “Tiểu tử, ngươi đây là thần thông gì? Lại có thể chớp mắt dịch chuyển như thế?”
“Cái này hai ngươi không cần biết. Chỉ cần nhớ rằng ta không muốn lãng phí thời gian với hai ngươi là được.” Trác Phàm lườm ông ta một cái nói.
“Tiểu bối ngông cuồng, ỷ vào thần thông kỳ lạ liền không cần sự dạy dỗ của lão tử hay sao? Phương Đức, nếu ta giết hắn thì có ổn không?” Hàn Dực nhìn về phía người râu rậm nói.
Trác Phàm nghe thấy liền xùy cười: “Nếu như lúc còn sống, ngươi nói lời này có lẽ ta còn kiêng kỵ ba phần. Nhưng bây giờ trở thành một cái hồn dựa vào đại trận ở đây duy trì liền dọa giết ta? Xin lỗi ngươi còn chưa có bản lãnh này.”
Thân thể mờ ảo của Hàn Dực run lên, sát khí không hề báo trước tỏa ra bên ngoài làm cho nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống vài ba độ. Ông ta bay đến đem đầu quyền đã ngưng thực một lớp băng đánh tới.
“Để xem ngươi có bản lãnh gì mà nói những lời đó.”
Trác Phàm xùy cười đứng đó. Đợi đến khi Hàn Dực bay tới liền co tay lại, Kỳ Lân Tý mang theo uy lực như Thái Sơn áp đỉnh đánh trả.
Chỉ một quyền đơn giản như thế nhưng lại làm cho Hàn Dực biến sắc cuối cùng theo cục băng kia tiêu tán vào hư vô.
Phương Đức ở bên cạnh khóe mắt run run liên hồi. Ông ta làm sao có thể nghĩ nhìn Trác Phàm chỉ có thần chiếu nhị trọng vậy mà cũng không phải kẻ ăn chay, hiển nhiên là giả heo ăn thịt hổ.
“Một quyền vừa rồi sợ rằng hóa hư ngũ trọng cũng không dám cứng đối cứng với ngươi đi. Thật sự là có vốn liếng để kiêu ngạo. Hàn Dực thua trên tay ngươi quả thật không oan.” Phương Đức cảm thán nói.
“Họ Phương, ngươi rõ ràng là muốn ta mất mặt có đúng không?”
Đúng lúc này, từ ngôi mộ gần chỗ La Hợp hôn mê, Hàn Dực lần nữa hiện lên chỉ về Phương Đức mắng ầm lên. Sau cùng ông ta quay mặt về phía Trác Phàm khuôn mặt hiền hòa hơn nói: “Tiểu tử, không ngờ lực lượng thân thể của ngươi lại mạnh đến như vậy. Ta đúng là không có gì dạy cho ngươi.”
Trác Phàm mỉm cười, ôm quyền định cáo lui rời đi thì Phương Đức nói với: “Ta nghĩ có người sẽ chỉ điểm được cho ngươi đấy.”
Trác Phàm quay lại nhìn đến hỏi: “Người tiền bối nói là ai?”
“Tông chủ đời thứ nhất của Thiên Ma Tông ta. Triệu Hữu Kiềng.” Phương Đức từng lời từng lời nói.
“Ách. Phương Đức, ngươi muốn giết hắn sao?” Hàn Dực lo lắng nói.
“Ông ta thế nào?” Trác Phàm nghi hoặc.
“Tiểu tử, ngươi tốt nhất là không nên a. Vị tông chủ này tính khí thất thường lắm, so với ta còn nghiêm khắc gấp mười. Mà lại đệ tử nếu như không có tiến bộ liền bị ông ta trảm sát. Mấy lần trước, một số đệ tử thực lực không tệ tìm đến đều có đi không có về a.”
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với