Thiên Địa Đại Đạo

Chương 203: Tông chủ đời thứ nhất



Nhìn Trác Phàm rời đi, Phương Đức có chút bất đắc dĩ quay sang Hàn Dực: “Ngươi để tiểu tử này đi gặp ông ấy liệu có ổn không đấy? Sợ rằng hắn sẽ bị ông ta giết trước khi chỉ điểm a.”

Hàn Dực không tỏ ý kiếng nói: “Thế thì phải xem thực lực của hắn tới đâu đã. Mà nói đi cũng phải nói lại, một đấm vừa rồi của tên nhóc này xém chút làm ta thần hình câu diệt a.”

“Đúng vậy. Ta nhìn còn phải ngưng trọng cơ mà. Vậy ra, ngươi đem hắn đến chỗ tông chủ chính là để trả thù chứ gì?”

“Ha ha!” Hàn Dực gãi đầu cười cười không đáp.

Đúng lúc này, La Hợp cùng Chu Nhược Hy đồng thời tỉnh dậy, Hàn Dực thấy thế cười ha hả nói: “Tới tới. Cùng ta luyện cái tay a.”

Hai người kia nghe vậy liền một mặt mộng bức khóc không ra nước mắt. Phương Đức thấy thế lắc đầu không thôi. Tên Hàn Dực kia hẳn là lại muốn hành người nữa rồi.

Ở một phương diện khác, Trác Phàm sau khi được Hàn Dực chỉ hướng liền một mạch rời đi. Trên đường hắn gặp rất nhiều linh hồn tương tự nhưng đều bỏ qua. Một mặt là đám người kia khinh thường hắn, mặt khác chính là hắn cũng không cần đám người yếu ớt này chỉ điểm cái gì.

Nghe Hàn Dực nói tông chủ đời thứ nhất của Thiên Ma Tông tên Triệu Hữu Kiềng này là một người quái dị nhưng thực lực cao cường. Nếu như hiện tại còn sống thì có lẽ là cùng thời với Bất Bại Thiên Tôn Nam Cung Kinh Thiên ở Trung châu. Tuy nhiên do số trời khó cãi ông thích ngao du cho nên bị kẻ thù biết được tập kích lạc đến nơi đây.

Vốn dĩ là người tinh thông đủ loại từ đan thuật đến trận pháp, vị tông chủ này dành thời gian đã lợi dụng thiên địa linh khí nồng đậm ở đây làm một cái trận pháp trực tiếp kết nối với truyền tống trận ở Thiên Ma Tông thành công.

Sau đó không lâu, Triệu Hữu Kiềng vốn trọng thương chưa khỏi lại bị kẻ địch nhân cơ hội đó tập kích đánh lén. Thiên Ma Tông cũng không phải đèn cạn dầu, ông ta cùng với các vị cung phụng trưởng lão liều mình giết giặt, cuối cùng thành công đánh đuổi bọn chúng.

Tuy chiến thắng nhưng số người ngã xuống cũng không phải là ít. Triệu Hữu Kiềng sau khi suy nghĩ đã dành chút thời gian ít ỏi của mình bày một cái đại trận cho phép linh hồn của những cung phụng, tông chủ vẫn lạc của Thiên Ma Tông được trường tồn nhờ vào linh khí dồi dào từ gốc cổ thụ vạn năm kia phát ra.

Cứ mỗi một nghìn năm, tông môn lại dùng thánh linh thạch tích góp được để mở đường đến nơi đây một lần cho các đệ tử rèn luyện nhằm mục đích tăng nội tình lấy lại vị thế đứng đầu Tây châu.

Sau khi nghe xong tất cả, Trác Phàm mới hiểu được. Thì ra Song Long Tông trước đây không mạnh bằng Thiên Ma Tông, nhưng vì lần đó Triệu Hữu Kiềng vẫn lạc mà tông môn suy yếu một bậc. Lại thêm thời gian sau, hai vị Song Long Chí Tôn xuất hiện càng làm cho tông môn kia càng trở nên cường đại thành tông môn số một ở nơi này.

Cũng vì lo lắng sẽ còn trận pháp khống chế cho nên Trác Phàm chỉ đơn thuần cước bộ. Nửa tháng sau, hắn cuối cùng cũng đã đến được nơi cần đến. Một ngôi mộ lớn nằm ở cạnh lối đi dẫn thẳng đến vạn niên đại thụ.

Cảm nhận linh khí nồng đậm ở nơi đây, Trác Phàm nhìn xung quanh một chút, song đồng đột nhiên co rụt lại thất thanh nói: “Thập nhị cấp trận thức, Tụ Linh Trận? Thảo nào mà linh khí trên đảo này lại nồng đậm đến như vậy.”

“Tiểu tử, còn trẻ tuổi nhưng kiến thức không tồi a. Có điều tu vi còn quá kém đi.”

Đang lúc Trác Phàm lẩm bẩm, một giọng nói bất ngờ vang lên. Đến khi hắn quay người lại thì đã thấy một lão giả nâu rậm nhìn như bờm sư tử. Lông mày cùng chòm râu dài sẫn màu nhìn qua vô cùng uy mãnh. Khuôn mặt ông ta liếc đến liền để cho Trác Phàm cảm nhận một hồi lạnh buốt tâm can, tim bất giác đập thình thịch.

Để cho Trác Phàm nghi hoặc nhất chính là khác với Hàn Dực, Phương Đức, ggười này vô cùng ngưng thực không hề hư ảo như bọn họ.

“Đồ đệ Trác Phàm, là đệ tử của Thiên Ma Tông bái kiến lão tổ”

Bởi vì biết đây là người từng được coi là đỉnh tiêm của phàm giai nên Trác Phàm không dám tùy ý liền cung kính ôm quyền bái lạy.

“Vì đâu ngươi lại gọi ta là lão tổ?” Người kia nhíu mày thú vị hỏi.

“Không giấu gì ngài, ta được Hàn Dực tiền bối cùng Phương Đức tiền bối kêu đến đây để nhờ ngài chỉ điểm.”

“Ồ. Cả tên Hàn Dực bản tính cao ngạo kia cũng muốn ngươi đến sao? Tu vi thấp như vậy, hắn không nhận liền đẩy qua đây?”

“Tại vì ông ấy không đủ khả năng để dạy ta.” Trác Phàm ngẩng đầu lên, đôi mắt tinh quang rạng rỡ tự tin nói.

“Nói như vậy ngươi lợi hại lắm sao?”

Vừa dứt lời, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ từ Triệu Hữu Kiềng phát ra tựa hồ còn nghe thấy tiếng sư tử gầm ở bên trong.

Trác Phàm vội vàng lùi về sau ba bước khuôn mặt lần đầu lộ ra vẻ sợ hãi. Còn chưa có dứt, người kia thấy hắn chỉ lui ba bước hơi ngạc nhiên lập tức tăng thêm mấy phần áp lực.

Dưới cơn chấn động, cổ họng của Trác Phàm cơ hồ đã có một ngụm máu sắp sửa trào ra. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đột phá thần chiếu cảnh hắn thấy mình nhỏ bé không hơn gì con kiếng như vậy.

Hai hàm răng của Trác Phàm nghiếng chặt cố gắng không để máu tươi phun ra, nhưng một dòng huyết dịch đã từ từ trào xuống.

“Phừng phực!”

Một ngọn lửa màu vàng óng từ trên trán chợt hiện ra làm áp lực đè nén lên người Trác Phàm nhẹ hơn chút đỉnh. Thế nhưng không được bao lâu sau, uy áp lại lần nữa tăng lên cứ như núi cao vạn trượng đang ầm ầm rơi xuống, mỗi giây mỗi phút đều tăng thêm một bậc.

Người kia thấy thất khiếu của Trác Phàm đều đã chảy ra máu tươi vươn vãi xuống mặt đất cơ hồ đã tạo thành một vũng nước nhưng không hề khuất phục lại càng lộ vẻ ngạc nhiên.

Đối với Triệu Hữu Kiềng mà nói, khí tức lúc nãy ông phát ra đã siêu việt một hóa hư cao thủ có thể chịu được. Phải đến dung hồn ngũ trọng có thần hồn mạnh mẽ hộ thể mới có thể chịu đựng được. Vậy mà tên tiểu tử này chỉ bằng nhục thân cùng một ngọn lửa kỳ dị liền chống cự lâu đến vậy.

“Tăng thêm chút nữa!” Ông ta nghĩ thầm.

Đôi mắt của Trác Phàm lúc này đã hằng lên tia máu đỏ ngầu, khuôn mặt cũng bắt đầu nổi đầu gân xanh. Thế nhưng hắn không hề chịu bỏ cuộc, vẫn cứ cố gắng chống đỡ.

Đối phương khí tức càng mạnh hắn lại càng mừng rỡ bởi vì chỉ có cao thủ như vậy mới có thể chỉ điểm hắn đột phá mà thôi.

Áp lực tăng thêm đến dung hồn thất trọng, lúc này Trác Phàm đã không còn đủ sức chống cự liền khụy một chân xuống nhưng đầu thủy chung vẫn ngẩng lên cao nhìn đến vị tông chủ đời thứ nhất kia.

Trong lòng Triệu Hữu Kiềng từ lâu đã dậy sóng. Ông sao có thể ngờ được một tên đệ tử chỉ có thần chiếu nhị trọng mà lực lượng cơ thể lại cường hãn đến vậy. Có điều không vì thế mà ông buông tha. Tính tò mò nổi lên, vị tông chủ này bắt đầu tăng lên lực lượng để xem giới hạn của Trác Phàm đến đâu.

“Lại tăng!”

Trác Phàm thất sắc nghĩ thầm, chân còn lại cũng đã bắt đầu khụy xuống. Tại nơi hắn đứng bắt đầu tạo thành một cái hố sâu ba tấc, đất đá lởm chởm xung quanh từ lâu đã hóa thành bụi bặm.
“Xem ra nhiêu dung hồn thất trọng đã là cực hạn.” Triệu Hữu Kiêng nghĩ thầm.

“Rống!”

Nhưng mà đang định thu lực lại thì đột nhiên ông ta nghe một tiếng gầm thét giận dữ, cứ như một đầu đế vương bị áp bách khó chịu đang muốn phá trời lật biển.

“Sao có thể.” Triệu Hữu Kiềng đem khuôn mặt bất khả tư nghị nhìn về phía tên đệ tử đang bị ông ta gây áp lực kia.

Cơ thể Trác Phàm đột nhiên sáng lên một tầng hào quang màu lam nhạt. Tiếp theo đó, Kim Viêm trên trán của hắn trở nên đại thịnh. Không những thế, Thanh Viêm, Phần Viêm Hỏa cũng bắt đầu hiện ra cùng những tiếng “xoẹt xoẹt” của lôi điện.

Lần này, Triệu Hữu Kiềng gần như đã không thể tin vào những gì mình đang thấy. Một con vật cao đến trăm trượng đang gầm thét dữ dội tựa hồ còn gây áp lực ngược trở lại ông ta. Hai mắt của nó tỏa ra hàn khí kinh người, hai cái râu hùm không ngừng đong đưa cùng cái đuôi dài chục trượng phe phẩy. Mỗi lần quét qua đều để lại cuồng phong ngập trời.

Những ngọn lửa kia xuất hiện cũng làm nhiệt độ không khí bất ngờ tăng lên, bên dưới chân của Trác Phàm dần hóa thành dung nham nóng chảy. Lúc này, đôi mắt của hắn đã không còn tinh mang dường như là mất đi ý thức.

Trác Phàm không tự chủ, khuôn mặt cứng đờ khẽ co quyền lên. Phía trên đầu hắn, Kỳ Lân Thần Hồn đồng dạng gầm lên một tiếng, một chân theo đó nhấc lên.

Triệu Hữu Kiềng biếng sắc vội vàng đem toàn bộ thực lực của mình lộ ra tạo thành một màn chắn cố gắng ngăn cản Trác Phàm tàn phá khắp nơi. Dù sao nơi này cũng là chỗ ông ta cất công dựng lên suốt mấy vạn năm qua cho nên không thể để bị hủy đi được.

Ngay khi Trác Phàm chuẩn bị xuất kích, cánh tay của hắn đột nhiên nổi lên những cái vảy màu xanh sáng rực, không gian xung quanh vặn vẹo như vỡ tung ra. Triệu Hữu Kiềng không có thân thể nhưng bất giác cảm thấy lạnh cả người cắn răng đón đỡ. Nào ngờ khi đại cước đánh xuống, Kỳ Lân Thần Hồn đột nhiên biến mất, hòa vào hư vô. Trác Phàm cũng theo đó ngã xuống không còn cử động gì nữa.

Đưa tay vuốt vuốt trên trán, Triệu Hữu Kiềng âm thầm cảm tạ lúc nãy Trác Phàm còn chưa có ra tay. Tuy ông chưa từng thấy con vật kia bao giờ nhưng có thể khẳng định đây là thần hồn của tên tiểu tử này.

Điều làm vị tông chủ đời thứ nhất này bất ngờ chính là Trác Phàm vậy mà ở thần chiếu cảnh ngưng tụ ra thần hồn. Tự cổ chí kim đến nay ông còn chưa có thấy qua một kỳ tài nào như vậy.

Khuôn mặt không giận tự uy lần đầu tiên nở ra nụ cười hòa ái, Triệu Hữu Kiềng phất tay một cái đem thân thể tiểu tử kia bay lên hướng về phía ngôi mộ của mình. Ụ đất dần dần tách ra làm hai, Trác Phàm được đem vào trong đó rồi khí tức hoàn toàn biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Ở phía xa xa, một nam tử trung niên đang ngồi đả tọa, ánh mắt sáng như sao đăm chiêu nhìn vào những hình vẽ phức tạp dưới mặt đất. Thi thoảng ông ta còn gõ gõ đầu vài cái rồi cào xé khuôn mặt của mình.

Mất ngờ một tiếng rông to hớn hiện lên làm ông ta đột nhiên chú ý nhìn về phía ngôi mộ cạnh con đường mòn.

“Đây là con vật gì? Ngay cả thiên long thần hồn của lão tử cũng cảm thấy rung hơi rung động a. Không phải là lão tổ lại có thí nghiệm gì đó chứ?”

Nghĩ ngợi một hồi cũng không ra, cuối cùng ông ta lần nữa đem khuôn mặt đăm chiêu tiếp tục với công việc kIcFl dang dở của mình.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.