Trận loạn chiến giữa Thiên Ma Tông cùng đám người xâm nhập và phản loạn đã dần đi đến hồi kết. Hiển nhiên đối phương với thực lực toàn là Dung Hồn ngũ trọng trở lên, đám người của Triệu Bán Sơn chỉ còn lại vài kẻ được gọi là mạnh cũng không thể nào chống đỡ quá lâu.
Hai bên lần nữa tách nhau ra, đám trưởng lão cung 0BAgZ phụng bây giờ trên người đã xuất hiện vài vết thương sâu, tựa hồ khí tức đã rối loạn không ít. Ai ai cũng mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía kẻ địch.
“Triệu Bán Sơn, đầu hàng đi thôi. Nếu như ngươi còn toàn thịnh mà nói, ta hiển nhiên không phải đối thủ. Có điều ngươi bây giờ thân mang trọng thương, có cố kéo dài thời gian cũng chỉ là vô ích mà thôi. Ta có thể đảm bảo đám đệ tử trong tông được bình yên vô sự.”
Tên trung niên từ nãy giờ không có xuất thủ đột nhiên lên tiếng. Mỗi một lời nói ra dường như mang theo uy áp, cứ như năng lượng xung quanh vì thế mà dao động.
“Người này thực lực sợ rằng đã vượt qua Dung hồn cảnh.” Dương Tiêu một bên đỡ lấy tông chủ, ánh mắt ngưng trọng nhìn người kia nhận xét.
“Không sai. Dung hồn chính là đem thần hồn phụ thể tăng sức mạnh cho bản thân. Đối phương chỉ bằng lời nói liền làm cho thiên địa biến đổi thì phải ở cảnh giới phía trên. Chính là Quy Nguyên cảnh đem thần hồn hòa vào thiên địa, mượn lực lượng của tự nhiên mà điều động.” Triệu Bán Sơn khuôn mặt trắng bệch bình thản nói.
Những người còn lại nghe thấy đều biến sắc. Quy nguyên cảnh đã là cảnh giới cao nhất ở ngũ châu, bất kỳ ai đạt đến cấp độ này đều có thể hô phong hoán vũ làm náo loạn một vùng. Vậy mà bây giờ một cường giả như thế lại đang chĩa mũi kiếm về phía bọn họ. Bất giác trong lòng mỗi người đều dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
Chậm rãi cước bộ đi tới trước, Triệu Bán Sơn bình tĩnh xuyên qua các trưởng lão, cung phụng một mình đối đầu với đám cường giả xâm nhập. Ánh mắt ông đảo qua toàn bộ đám người trước mặt một vòng.
Lúc Triệu Bán Sơn liếc qua, Nhị trưởng lão không ngăn được cảm thấy lạnh người tựa hồ lông tơ đều dựng ngược cứ như bị mãnh long nhìn trúng. Đột nhiên ở phía xa vang lên tiếng xé gió, hắn cảm nhận được có người đang bay đến liền cười nói: “Tông chủ, người của trung châu xem ra đều đã đánh lên đến đây. Ngươi đã không còn đường thoát nữa rồi. Hiện tại thân mang trọng thương còn có thể làm được cái gì? Đừng có ở đó mà đem cái nhìn uy hiếp lão phu.”
“Nhị trưởng lão. Các ngươi lựa chọn phản lại Thiên Ma Tông thì không có tư cách được sống ở trên đời này nữa.”
Quát lớn một tiếng, Triệu Bán Sơn dậm mạnh chân vào nền đất, bất chợt từ trên trời hiện ra ảo ảnh chân của một con rồng to lớn đạp xuống.
Uy áp tỏa ra làm Nhị trưởng lão biến sắc vội vàng ngồi bệch không cách nào di chuyển. Hắn làm sao có thể ngờ Triệu Bán Sơn thân thể bị trọng thương nhưng không hề báo trước tung đòn vẫn mạnh mẽ đến như vậy.
Ngay khi cảm giác tử vong ập đến, trung niên kia hừ lạnh một tiếng đưa tay chỉ thiên. Một thanh kiếm màu lam dài đến chục trượng từ trong thân thể bay ra.
Bảo kiếm cùng cự trảo chạm nhau, uy lực không gì sánh kịp cuối cùng tiêu tán vào hư vô chỉ để lại sóng xung kích lan tỏa ra xung quanh đem cả một tòa đại điện chấn nát.
Triệu Bán Sơn lùi lại ba bước, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Thì ra ngươi không hề bị trọng thương.”
Trung niên kia cũng đồng thời lùi lại bốn bước, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi cùng nghi hoặc nhìn về phía Nhị trưởng lão còn đang thất thần ở đó.
“Không thể nào. Đại nhân, ngài tin tưởng ta. Vừa rồi ta toàn lực nhất kích, hắn ta chắc chắn là bị trọng thương rồi.”
Sợ hãi mình bị hiểu lầm, Nhị trưởng lão lập tức đứng dậy đang định giải thích thì bị trung niên kia phất tay một cái. Mọi người chỉ thấy một đạo ánh sáng xoẹt qua giữa người, thân thể tên phản đồ kia đã lập tức tách ra làm hai nửa đến cả thần hồn cũng đều bị hủy diệt.
Những tên phản bội tông môn còn lại thấy cảnh này đều hoảng sợ, vội vàng lùi về sau hai bước bất giác run rẩy tay chân. Ai có thể ngờ được đối phương chẳng nói chẳng rằng liền ra tay hạ sát như vậy? Nếu thế thì bọn họ không phải bị trung niên kia nhìn không thuận mắt liền mất mạng hay sao.
Triệu Bán Sơn nhìn đến khuôn mặt lạnh tanh có phần không thể tin tưởng kia của Nhị trưởng lão không chút biểu tình. Nếu như tên này lọt vài tay ông cũng sẽ đồng dạng nhận kết cục tương tự vậy, có khi là còn thảm hơn.
“Ngươi không nên trách oan cho hắn, dù sao thêm một người là thêm một sức mạnh a.”
Chậm rãi thả cánh tay từ nãy giờ đều che lấy chỗ bị trúng chiêu, trong mắt của Triệu Bán Sơn đều là sự mỉa mai nhìn về phía trung niên kia. Dưới ánh trăng khuyết mờ ảo, mọi người đều có thể nhìn thấy một lớp kim loại lóng lánh như vảy rồng ở chỗ đó.
“Thì ra là có thập nhất phẩm ma khải hộ thân. Thảo nào một chiêu toàn lực của tên phế vật này không hề làm ngươi bị thương mảy may.”
Như thông suốt hết thảy, trung niên kia hừ lạnh lên tiếng thuận tay quét ngang làm thi thể của Nhị trưởng lão đã lạnh đi liền biến thành một đống thịt vụn. Có lẽ tên phản đồ này không ngờ được bản thân hắn tính kế đủ điều cuối cùng lại bị chết dưới tay của kẻ mình đầu hàng, một cái chết vô cùng thảm.
“Nếu đã gọi bọn chúng là phế vật, ngươi không ngại để ta giết hết chứ?”
Triệu Bán Sơn mỉm cười đưa ánh mắt tràn đầy sát khí lướt qua mấy tên phản đồ khác. Bọn chúng vừa nhìn thấy liền biến sắc không biết phải làm thế nào mới phải. Hiện tại tông chủ muốn giết họ, đám người xâm nhập kia cũng chỉ là người dưng nước lả, hợp tác vì lợi ích thì làm gì có chuyện ra tay giúp đỡ đâu.
Quả nhiên ngay khi Triệu Bán Sơn ra tay, đám người của tên trung niên chẳng hề động đậy cứ để mặc cho lũ phản đồ kêu gào né tránh trong tuyệt vọng hoàn toàn không có cách chống đỡ trước thực lực mạnh mẽ của vị tông chủ Thiên Ma Tông này.
Chỉ qua vài hơi thở, toàn bộ đám phản đồ đã bị Triệu Bán Sơn nhấc tay diệt sạch. Ông nhìn về phía trung niên nói: “Cảm tạ.”
Tùy ý phất tay, người kia làm như chẳng để ý nói: “Bọn chúng là đám phản bội, đưa về dưới tay chỉ như mầm họa mà thôi, ta cũng lười quản.”
“Như vậy kế tiếp liền đến chúng ta rồi?”
Ở hừng đông, từng tia sáng của vầng thái dương bắt đầu xuất hiện. Triệu Bán Sơn nhìn đối phương, đôi mắt lóe lên tinh mang. Cả một vùng không gian dưới sự thúc động của ông hóa thành đầy rẫy kim quang.
Phía bên này, trung niên kia cũng không hề chịu thua kém. Khắp người nổi lên lam quang, phía trên đỉnh đầu, bầu trời như ngưng tụ lạnh tạo thành đạo đạo kiếm ảnh bay lượn.
Đám người xung quanh nhìn thấy đều kinh hãi lui về phía sau nhìn kim quang cùng kiếm ảnh va chạm tạo nên những tia lửa lóe lên. Chỉ dựa vào khí thế liền có uy lực đến như vậy, thật không biến chính thức giao chiến thì sẽ thế nào.
Quả nhiên không để bọn họ đợi lâu, hai đạo thân ảnh bay lên giữa không trung bắt đầu cùng nhau vật lộn.
Kim quang nở rộ theo sự điều khiển của Triệu Bán Sơn vụt qua như tinh vũ (mưa sao) lao thẳng về phía đối phương. Cơ thể vang lên một tiếng rồng ngâm, ông ta phi thẳng về phía trước tung quyền. Ảo ảnh một con địa lòng từ đó phóng ra chớp mắt đã đến trước mặt.
Khuôn mặt trung niên kia trở nên ngưng trọng cùng kiêng kỵ, chỉ giới sáng lên. Một thanh cự kiếm lập tức xuất hiện trên tay. Xung quanh hắn ta kiếm ảnh ngập lập tức được điều động cứ như pháp trận xếp thành từng hàng giao đấu với mưa sao của đối phương.
Những tiếng động ầm ầm phát ra làm rung chuyển rời đất. Bên trong bốn phủ, đám đệ tử nghe thấy lập tức ôm đầu nhưng cũng bị xung kích làm trực tiếp ngất xỉu mất đi ý thức.
Ở phía dưới hai người, những kẻ quan chiến đều đồng loạt thúc động nguyên lực hộ thể tránh cho dư chấn giao chiến làm tổn thương bản thân. Ánh mắt ai ai cũng ngưng trọng chứng kiếng một màn giao đấu kịch liệt.
Tựa như phiên giang đảo hải, mỗi một lần kiếm mang va chạm cùng tinh vũ cả không gian đồng loạt nứt vỡ, ngay cả mặt đất cũng chia làm hai nữa, toàn bộ mọi thứ xung quanh hai cao đang đánh nhau đều hóa thành bột min.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Triệu Bán Sơn cùng trung niên kia đã qua lại hơn trăm chiêu. Đến mức bên dưới nhìn đến cũng chẳng khác nào người trần mắt thịt đang xem thần linh so tài, hoàn toàn không thấy được bất kỳ điều gì.
Ở trên đó, sắc mặt của trung niên càng lúc càng nhạt, ngay cả thần hồn phụ thể vào bên trong thập cấp linh bảo cũng không thể làm được gì hai cự quyền mang theo long uy của Triệu Bán Sơn.
Lâu dần, mọi người cũng nhìn ra được một ít manh mối. Chỉ thấy lúc này trên bầu trời kiếm khí trở nên ảm đạm mơ hồ còn có lẫn kim quang mà phía bên Triệu Bán Sơn lại càng lúc càng thịnh, mỗi đòn đánh ra đều như thái sơn áp đỉnh mang theo vô tận khí thế tấn công thẳng vào cự kiếm của đối phương.
“Phốc!”
Cuối cùng chịu không nổi nữa, trung niên kia thổ huyết lùi lại. Cánh tay cầm kiếm đã chảy xuống từng giọt máu tươi. Hắn ta hít thở dồn dập, ánh mắt vô cùng kiêng kỵ nhìn lên hai cái đầu rồng trên song quyền của đối phương.
“Ta thua!”
Hai từ bất đắc dĩ từ miệng trung niên nói ra, vẻ mặt không cam lòng nhưng càng nhiều hơn là tin phục.
Triệu Bán Sơn không vì thuận thế mà tiếng công chỉ đứng tại chỗ thủ thế không chút nào thả lỏng nói: “Ngay từ đầu kết quả là vậy. Ngươi chỉ có quy nguyên nhất trọng đương nhiên không thể nào đánh lại ta.”
Cười khổ một tiếng, trung niên hơi nghi hoặc hỏi: “Đúng vậy, ngươi đã là Quy Nguyên Cảnh nhị trọng, ta nơi nào còn cơ hội đánh lại. Có điều ta vẫn thắc mắc, nếu như ngươi tự tin đánh thắng ta thì việc gì phải giả vờ trọng thương như vậy?”
Xùy cười lắc đầu, Triệu Bán Sơn đáp: “Ta phải giả vờ như vậy đương nhiên là có lí do. Một là để đám phản đồ tự mình lộ diện, hai chính là kiêng kỵ.”
“Kiêng kỵ?”
“Không sai. Là kiêng kỵ. Ta kiêng kỵ người có thực lực còn mạnh hơn cả ta.”
Đám người Thiên Ma Tông nhìn thấy Triệu Bán Sơn nhìn xuống bên dưới không khỏi ngờ. Chẳng lẽ trong bảy tên kia còn có một kẻ là cao thủ hay sao? Nhưng mà theo ánh nhìn của tông chủ thì lại hướng đến giữa sân không một bóng người quát lớn.
“Đến nước này rồi các hạ còn không chịu xuất hiện? Chẳng lẽ đợi ta đem tên này giết chết rồi mới ra mặt hay sao?”