Thiên Địa Đại Đạo

Chương 210: Hạ màn



“Đến nước này rồi các hạ còn không chịu xuất hiện? Chẳng lẽ đợi ta đem tên này giết chết rồi mới ra mặt hay sao?”

Đúng lúc này, tại mặt đất bằng phẳng đột nhiên xuất hiện một bóng người đen xì. Càng làm những người xung quanh ngạc nhiên hơn chính là đối phương vẫn đứng ở đó nhưng lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn cứ như là người này đem bản thân tách biệt với thế giới.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Triệu Bán Sơn cuối cùng cũng nhìn rõ nhân diện của đối phương. Hắn ta đại khái ngoài năm mươi, da ngăm như màu đất khuôn mặt băng lãnh lạnh nhạt như thể không quan tâm đến mọi thứ xung quanh thế nào. Người ngoài nếu nhìn vào có thể thấy kẻ này giống một nông phu hơn là tu giả thân mang tuyệt kỹ.

Triệu Bán Sơn chăm chú nhìn một hồi, đôi mắt càng trở nên ngưng trọng bởi vì ngay cả ông cũng chỉ mơ hồ nhìn ra đối phương cũng là cao thủ Quy Nguyên Cảnh, còn ở đăng cấp nào thì vẫn không rõ ràng.

Người kia nhìn trung niên đang bị thương trên không trung rồi lại liếc sang Triệu Bán Sơn, ánh mắt lộ vẻ tò mò hỏi: “Ta tự hỏi mình đã ẩn thân rất kỹ. Vì cái gì ngươi vẫn có thể nhận ra?”

Thu hồi thần hồn, Triệu Bán Sơn bình tĩnh nói: “Không sai, quả thật ngươi trốn không chê vào đâu được. Có điều thần hồn của ta lại là Địa Long, vua của mặt đất cho nên chỉ cần có ba động nhỏ ta liền biết ngay. Lại nói, lúc ta và tên này giao đấu toàn bộ xung quanh đều bị phá hủy, hóa thành bột mịn. Duy nhất chỉ có ở nơi ngươi đang đứng lại hoàn toàn lành lặn cho nên ta càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.”

Người da nâu nghe vậy liền gật đầu. Đúng như những gì Triệu Bán Sơn nói, ngay từ đầu hắn ta đã xuất hiện ở đây nhưng vì nhìn thấy Triệu Bán Sơn bị đánh lén trọng thương bèn không có tiếp tục ra tay.

Đã nhiều lần tên này thúc giục cho trung niên kia đánh nhanh thắng nhanh. Do vậy lúc Triệu Bán Sơn cùng Nhị trưởng lão nói chuyện, trung niên kia mới ngắt lời lập tức động thủ.

Những tưởng bản thân không cần ra tay, nào ngờ Triệu Bán Sơn chẳng qua là giả vờ mà lại thực lực còn không dưới tên trung niên kia.

“Ngươi đã phát hiện ra ta ở đây từ lâu tại sao không sớm vạch trần mà phải chờ đánh bại huynh đệ của ta mới nói.”

Triệu Bán Sơn dời mắt từ phía dưới chân núi sang người da nâu khẽ cười nói: “Bởi vì mục đích của ta chính là đợi.”

“Đợi cái gì?”

“Đợi lão phu!”

Trong lúc người da nâu nghi hoặc thì đột nhiên bên cạnh Triệu Bán Sơn xuất hiện một lão giả đầu hai thứ tóc, ánh mắt thâm thúy lộ ra tinh quang rạng rỡ. Tu vi nhìn qua chỉ có đoán cốt cảnh nhưng lại có thể lăng không phi hành vô cùng cổ quái.

Những người khác trước nay ở trong Đại cơ phủ cho nên không biết lão nhân này là ai nhưng Dương Tiêu thường xuyên đến chỗ của Trác Phàm nhìn thấy liền nhận ra ngay là Lục lão đầu hay quét dọn ở hoa viên Hoàng cơ phủ.

Dương Tiêu làm sao có thể ngờ rằng một lão giả nhìn qua yếu đuối kém cỏi vậy mà trước khí thế của quy nguyên cao thủ vẫn có thể chống được mà lại nhìn vẻ mặt thì như là không đáng kể một dạng.

Chuyện tiếp theo sau mới làm đám người của Thiên Ma Tông trợn tròn mắt. Chỉ thấy Triệu Bán Sơn chậm rãi tiến đến cúi người chín mươi độ cung kính chào một tiếng “Đại cung phụng”.

Không những đám cung phụng trưởng lão sợ hãi, mà ngay cả mấy tên xâm nhập đều như vậy. Theo như thông tin bọn hắn có được từ Nhị trưởng lão, Đại cung phụng phải bế quan ít nhất hai năm. Vậy mà hiện tại chưa được nữa năm liền đã ra ngoài mà nhìn qua khí tức ổn định không hề có dấu hiệu rối loạn do cưỡng ép xuất quan được.

Lục Phi Thanh nhìn về phía người da đen phía dưới mở miệng nói: “Nghe nói Tru Thần Hội do Tứ Thiên Vương dưới trướng của Bất Bại Thiên Tôn đồng thời làm tổng đà chủ có mười hai vị đương gia thực lực đều từ quy nguyên cảnh trở lên. Không biết các hạ đứng thấy mấy?”

“Cái gì? Đại cung phụng, người nói bọn hắn là người của Tru Thần Hội?” Triệu Bán Sơn thất thanh lên tiếng.

Cái tên này không chỉ nổi tiếng ở Trung Châu mà cả bốn châu còn lại cũng đồng dạng như vậy. Tru Thần Hội được xem là thế lực ngầm chuyên làm việc cho Nam Cung thế gia bí mật ám sát các thế lực lớn ở khắp nơi.

Nghe đồn năm xưa có một gia tộc đối nghịch Nam Cung thế gia trong một đêm liệt toàn bộ bị diệt sát. Chỉ cần có một tên dl215 chạy thoát bọn họ cũng đều truy giết đến cùng. Chính từ đó trở đi cái tên Tru Thần Hội mới trở nên nổi tiếng, trở thành nỗi ám ảnh cho bất cứ kẻ nào bị trở thành mục tiêu.

Người da nâu nhìn đối phương nhận xét một chút. Cũng giống như hắn ẩn giấu tu vi, Lục Phi Thanh tản mát khí tức chỉ có đoán cốt cảnh nhị trọng làm cho hắn không tài nào phán ra tu vi thật sự thành ra trong lòng có phần kiêng kỵ.

“Tại hạ thực lực có hạn, trong số mười hai vị đương gia đứng thứ cuối cùng.”

“Thì ra là đệ thập nhị đương gia, Tiềm Ảnh Giả Tưởng Thiên Đàm a. Thất lễ rồi. Nếu như ngài ở vị trí cuối thì vị tiểu đệ đây là…”

Lục Phi Thanh đứng thẳng người đưa tay ôm quyền thi lễ, chuyển sang vị trung niên dò hỏi.

“Tại hạ Lăng Tân chỉ là một thuộc hạ không đáng nhắc đến vừa hay trùng kích thành công Quy Nguyên Cảnh nên muốn đi theo lặp công.” Trung niên kia trả lời.

“Thì ra là thế.” Lục Phi Thanh gật gù ra vẻ minh bạch sau đó nói tiếp: “Thiên Ma Tông chúng ta cũng thật là có danh vọng, được Tru Thần Hội phái Tiềm Ảnh Giả trực tiếp thân chinh. Có điều sự việc hôm nay lão phu nghĩ nên dừng lại. Ta cũng không muốn đắc tội với tổng hội của các người. Dù sao chúng ta hiện tại cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu như một hai sống chết thì chưa biết mèo nào cắn miễu nào đâu.”

Tưởng Thiên Đàm nheo đôi mắt lại lạnh tanh nói: “Ý của các hạ là chúng ta đã thất bại sao? Chỉ sợ là làm ngươi thất vọng rồi, bên dưới chân Thiên Ma Sơn chúng ta đều đã cho người bao vây. Sợ rằng rất nhanh liền có thể đánh nhanh đến đây a.”

Đúng lúc này, hàng loạt tiếng xé không vang lên một đám người ùn ùn kéo nhau bay tới nhìn qua hơn hai mươi thân ảnh. Tưởng Thiên Đàm liếc qua liền xùy cười nói: “Thấy chưa? Vừa nhắc liền đã đến nơi.”

Khuôn mặt già nua của Lục Phi Thanh cũng mỉm cười, hai bên mắt, những nếp nhăn do thời gian lộ ra lại càng rõ nhưng càng nhiều hơn là bộ dạng châm chọc.

“Sợ rằng ngươi hiểu nhầm. Đám lâu la của Tru Thần Hội ở hai hướng đông tây đều đã bị lão phu giải quyết. Những người đang đến đều là cung phụng trưởng lão của Thiên Ma Tông chúng ta.”

Đúng là như vậy, người đi đầu không ai khác chính là Nhị cung phụng cùng đại trưởng lão. Tất cả vừa tiếp đất liền lập tức nhìn đến Lục Phi Thanh hưng phấn nói: “Đại cung phụng, những kẻ xâm nhập bên dưới đều đã bị diệt sát hoàn toàn, không có thương vong gì lớn xảy ra.”

Đại cung phụng trước nay thần thần bí bí ai ai cũng cảm thấy tò mò. Trong tông sợ rằng cũng chỉ có Nhị cung phụng cùng Triệu Bán Sơn biết được diện mạo thật sự của ông mà thôi.

Chính vì thế cho nên khi biết được lão già tạp dịch này là vị hộ tông tối cao, mọi người liền không thể tin được. Mãi đến khi Lục Phi Thanh nhấc tay giết địch sau đó đến nơi này trước cả bọn mời hoàn toàn tin phục.

Khuôn mặt của Tưởng Thiên Đàm lúc trắng lúc xanh, lần này đem quân đi tuy không nhiều nhưng đều là thần chiếu cao thủ trở lên còn có cả bốn mươi tên dung hồn cường giả vậy mà trong một đêm liền bị vẫn lạc hoàn toàn.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tưởng Thiên Đàm mới nhìn sang Triệu Bán Sơn nói: “Thì ra lúc trước ngươi giả vờ trọng thương, đến khi đánh bại Lăng Tân mới vạch trần ta ẩn thân là có chủ đích.”

Triệu Bán Sơn không sai gật đầu cười nói: “Đúng vậy. Ngay từ đầu ta đã biết Nhị trưởng lão là phản đồ đương nhiên phải có chuẩn bị từ trước. Một chưởng của hắn, ta cũng cố tình nhận lấy chứ chẳng phải hoàn toàn không né được. Chính là để chờ Đại cung phụng giải quyết xong những kẻ ở dưới núi rồi trở về hỗ trợ.”

“Thật không ngờ, Tru Thần Hội chúng ta lần này hành động lại tổn thất lớn như vậy. Các ngươi biết danh tiếng của chúng ta lại còn ra tay xuất thủ không sợ tổng hội cho quân tiêu diệt hay sao?” Tưởng Thiên Đàm gằng giọng nói.

“Đương nhiên là chúng ta sợ bị nhắm đến. Có điều chuyện đó sẽ không xảy ra bởi vì sau sự kiện lần này, Song Long Tông biết được Trung châu có ý đồ hướng đến Tây Châu, hai vị Chí Tôn liền đặc biệt lưu ý tới tình hình ở đây. Trừ phi hai trong bốn vị Thiên Vương đồng thời thân chinh mới may ra diệt được Thiên Ma Tông chúng ta.”

Lục Phi Thanh bình tĩnh lên tiếng cứ như tất cả mọi chuyện đều đã nằm trở trong tay làm cho sắc mặt của Tưởng Thiên Đàm ngày một khó coi. Hắn làm sao có thể ngờ được vị Đại cung phụng của Thiên Ma Tông không những thực lực thâm sâu mà suy luận cũng sắc sảo như vậy.

Thiên Ma Tông tuy là một tông môn lớn nhưng cũng không đáng để hai vị Thiên Vương đồng thời ra tay. Huống hồ có đem đám người này bình định thì Tru Thần Hội chắc chắn cũng bị tổn thương nhân mạng trầm trọng. Dù sao chuyện ở đây một khi truyền ra, Tây châu liền sẽ cảnh giác lúc đó lại càng khó hành động.

“Chung quy vẫn là lần này thất bại a.”

Tưởng Thiên Đàm lắc đầu cảm thán. Cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn về phía Lục Phi Thanh lộ ra hung mang nói: “Nghe tên phản đồ kia nói Đại cung phụng của Thiên Ma Tông thực lực cao cường là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hôm nay khó có dịp mới được diện kiến, nếu như bỏ đi liền đáng tiếc một đời.”

Lục Phi Thanh làm sao không hiểu lời này của đối phương có ý nghĩa gì. Hơi phất tay cho Triệu Bán Sơn lui trở về, ánh mắt của ông ngập tràn tinh quang nhìn Tưởng Thiên Đàm nói:

“Từ lâu cũng rất ngưỡng mộ thập nhị đương gia của Tru Thần Hội cho nên hôm nay cũng rất muốn thử xem bản thân với Tìm Ảnh Gia thua kém chỗ nào. Hôm nay các hạ mở miệng ta cầu còn không được a”

“Tốt lắm! Các ngươi lùi ra xa một tý tránh bị chết oan uổn”

Tưởng Thiên Đàm quát lớn một tiếng sau đó hưng phấn vạn phần đạp không bay lên bầu trời.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.