Ngay khi hắn muốn dùng Thuấn Di thì thân ảnh của một nữ tử đã nhanh chóng đuổi theo đứng chắn trước người Triệu Nguyên Chỉ.
Cô ta chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, một đợt kình phong như vũ bão đã quét tới trước mặt tên kia làm hắn lập tức ngã người ra sau phun máu.
“Chu Nhược Hy, ngươi làm gì vậy. Tên tiểu tử này vừa giết một người của Địa cơ phủ đấy.”
Nam tử bò dậy đưa tay lau máu trên miệng, khuôn mặt có phần căm phẫn nói. Thạch Song Anh cùng hắn có quan hệ không tệ, đã từng kết bái huynh đệ cho nên nhìn tràng cảnh này hắn đương nhiên không đành lòng.
“Thạch Song Anh ra tay đánh lén đã là cực kỳ mất mặt, hắn còn sống mới là sự mất mặt đối với Địa cơ phủ.”
Nữ tử tên Chu Nhược Huy không để ý đến hắn mà lớn giọng nói.
“Lúc nãy ta chính là mở miệng muốn khiêu chiến hắn. Lúc nãy đã tha cho một mạng nhưng hắn lại cố tình đánh lén ta đành phải hạ sát thủ. Theo lý mà nói ta không hề quy phạm tông quy. Ngươi muốn ra tay với ta cũng không thể được.”
Triệu Nguyên Chỉ ở sau bồi thêm
Nam tử kia cứng họng không nói được gì. Lời của nàng nói đều hoàn toàn hợp lý.
Chu Nhược Hy quay người lại nhìn “Triệu Nguyên”. Đôi mắt đẹp về phía “nam tử” trước mặt nói: “Triệu sư đệ, chuyện hôm nay hoàn toàn là do Thạch Song Anh tự chuốt lấy, có ta ở đây sẽ không ai dám làm gì đệ đâu.”
Trác Phàm bên dưới nghe được lời này có chút bất ngờ. Đây là chuyện gì a, sao nghe giống như vị sư tỷ này nhìn trúng Triệu Nguyên Chỉ vậy.
“Ngươi đây cũng quá biến thái đi. Rõ ràng vài tháng trước chưa chắc đánh lại ta. Thế mà bây giờ mạnh mẽ như vậy. Thạch Song Anh kia ta còn không chắc năm phần thắng hắn nữa.”
“Đó là tại ngươi không có thiên phú đi.”
Nàng cứ như vậy vểnh mặt trả lời mà không hề nể nang gì Chu Trọng.
“Cái đó chưa chắc a, nếu nói về không có thiên phú hẳn là Trác Phàm đây nha.”
Chu Trọng không phục bĩu môi sau đó quay lại nhìn Trác Phàm có chút cười trên nỗi đau người khác nói: “Trác sư đệ, thời gian qua ngươi làm sao lại không đột phá mà ngược lại càng yếu hơn nha. Ta biết tuy vậy nhưng ngươi vẫn mạnh hơn khối đệ tử kia nhưng mà cứng chọi cứng với ta e rằng…quá miễn cưỡng đi.”