Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Ngày hôm sau, Tạ Yến Hồng đứng trong sân chăm sóc mấy bát hoa sen đựng trong cái lu men xanh cỡ đại. Lu cao chừng hơn nửa người chứa đầy nước, lá sen tròn tròn, cánh sen hồng tươi, bên dưới còn thả mấy con cá chép màu sắc tươi tắn, đặt dưới một góc hiên lập tức thấy ngày hè oi ả cũng trở nên sống động hơn hẳn.
Trường Ninh gặm màn thầu luôn thích thả chút mảnh vụn bánh vào lu, sau đó ngồi xổm một bên xem cá chép tranh thức ăn, lần nào cũng có thể xem cả buổi không chán.
Đột nhiên Tạ Nguyệt Lộ lao vào sân như một cơn gió, tay xách theo Tạ Yến Hồng đi vào phòng đóng sầm cửa lại. Đương lúc Tạ Yến Hồng chưa kịp phản ứng, hắn đã hạ giọng hỏi: “Đệ ra ngoài phiêu kỹ hay tìm luyến đồng? Đệ đoạn tụ thật sao?”
Tạ Yến Hồng vội đáp: “Ta không phải! Ta không có!”
Tạ Nguyệt Lộ nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện đã truyền khắp nơi rồi, nói đệ một lần đi chơi phải gọi mười luyến đồng! Đêm ngự mười nam, Tạ Yến Hồng, đệ có tiền đồ lắm!”
Hóa ra lời đồn còn có thể truyền thành như vậy, Tạ Yến Hồng khóc không ra nước mắt: “Ca! Ta thật sự không có! Ta không phải đoạn tụ ——”
Lời còn chưa dứt cánh cửa đã bị đá văng, Tạ Thao vừa vặn xông tới, tức giận thổi râu trừng mắt.
“Tạ Yến Hồng! Con dám đoạn tụ! Phản rồi!”
Tạ Yến Hồng giật mình ngồi phịch xuống đất, y còn chưa tiêu hóa hết câu nói đã bị Tạ Thao xách đến từ đường, nói muốn dùng gia pháp —— chính là một cây thước gỗ mun đen bóng to bằng bàn tay.
Tạ Yến Hồng hô lớn: “Oan uổng quá! Con không có mà! Mẹ đâu rồi? Con muốn gặp mẹ!”
Tạ Thao hừ một tiếng: “Mẹ con ra khỏi thành dâng hương lễ Phật rồi, hôm nay dù là Thiên Vương lão tử tới cũng không ngăn được trận đòn này đâu!”
Tạ Yến Hồng sửng sốt một lúc rồi định thần lại.
Tạ Thao hất hàm một cái liền có gia đinh đi lên đẩy Tạ Yến Hồng nằm xuống băng ghế dài để đánh mông. Đúng lúc này, Trường Ninh từ đầu đến cuối luôn không nói gì đột nhiên che trước người y, bóp chặt tay gia đinh vặn ngược ra sau lưng khiến đối phương kêu oai oái. Nhiều người không biết địa vị của Trường Ninh, thấy có kẻ dám ngang nhiên cãi mệnh lệnh hầu gia thì rất kinh ngạc, vội vàng vây quanh muốn chế phục hắn lại.
Tạ Yến Hồng vội tiến lên dùng toàn bộ sức lực kéo tay Trường Ninh: “Thôi thôi…”
Tạ Thao giật lấy cây thước, hô lớn: “Phản rồi! Để ta đích thân đánh!”
Tạ Nguyệt Lộ hết khuyên trái lại khuyên phải, lúc này tẩu tử Chương Ngọc Anh cũng chạy đến, nàng che khăn tay lên mặt khóc hu hu, càng khóc càng lớn tiếng. Tạ Yến Hồng thì vừa khuyên can vừa xoay quanh Trường Ninh trốn Tạ Thao, cảnh tượng bên trong từ đường náo loạn đến gà bay chó sủa.
“Được rồi!” Tạ Yến Hồng hét lớn một tiếng, “Ngừng hết lại đi!”
Mọi người bị hắn hét ngẩn cả người, Tạ Yến Hồng vén tay áo tự giác nằm lên băng ghế nói với Tạ Thao: “Cha đánh nhanh lên đi! Phiền quá!”
Tạ Thao chớp chớp mắt, cả giận mắng: “Ta phải đánh chết đồ nghiệt tử này!”
Bị dùng gia pháp tét mông ngay trước mặt nhiều người như vậy, Tạ Yến Hồng không thể nói là không mất mặt. Y chôn mặt vào cánh tay chờ Tạ Thao nện thước xuống, đột nhiên lại nghe thấy cha thì thầm một câu bên tai: “Con trai, con đoạn tụ thật sao?”
Cây thước nện bốp bốp lên mông Tạ Yến Hồng, Tạ Nguyệt Lộ vẫn lải nhải khuyên nhủ như niệm kinh, Chương ngọc Anh thì không ngừng khóc. Tạ Thao nghiến răng, vừa đánh vừa hỏi: “Con đã biết sai chưa!”
Tạ Yến Hồng vốn không sai nên làm gì có chuyện nhận, dù có là diễn trò cũng không nhận, vì thế y cắn chặt răng không nói lời nào.
Tạ Thao thấy y liều chết không nhận, tức giận công tâm trợn mắt ngất xỉu.
Tạ Nguyệt Lộ, Chương Ngọc Anh hô to: “Cha ——”
Thấy thế, Tạ Yến Hồng cũng dứt khoát nhắm mắt giả vờ bất tỉnh, vậy là lại thêm một trận gà bay chó sủa nữa.
Tạ Yến Hồng vốn chỉ muốn giả vờ, nhưng có lẽ mấy thước kia ra tay quá tàn nhẫn nên cuối cùng y vẫn nửa mê nửa tỉnh ngủ thiếp đi, chờ đến lúc bị khiêng về phòng xức thuốc mới choàng tỉnh vì đau đớn.
Mông bị đánh đến sưng đỏ, đương nhiên phải cởi quần bôi thuốc.
Tạ Yến Hồng nằm sấp trên giường không dám động đậy, Lục An bôi thuốc cho y, vừa nghiêng đầu một cái đã thấy Trường Ninh đứng im khoanh tay đứng ngay đầu giường, mặt không biểu cảm nhìn mình chằm chằm.
“Đi ra ngoài, có biết phi lễ chớ nhìn không hả?” Tạ Yến Hồng kêu lên.
Chẳng có hộ vệ nào như Trường Ninh, lời chủ nhân nói, nghe hay không còn xem tâm trạng. Tạ Yến Hồng không hiểu hôm nay tâm trạng Trường Ninh thế nào, cứ đứng im trước đầu giường như tên ôn thần mãi không chịu đi. Y không thèm quan tâm hắn nữa mà chôn đầu xuống khuỷu tay, mắt không thấy tâm không phiền, chỉ là một cặp mông thôi, ai thích xem thì đi mà xem.
Trường Ninh lại không phải đứng xem cặp mông chồng chất vết thương của y.
Hôm say rượu hắn mơ một giấc mơ thật dài, ở giữa còn có vài đoạn ngắn nửa thật nửa giả. Trong mơ có một bé gái nhỏ xíu mặc bộ váy áo màu hồng, vành tai bị xỏ một cái lỗ đầy máu khóc lóc chạy quanh sân, mẹ nàng xách váy đuổi theo ngay phía sau. Ban đầu nàng muốn trèo lên cây nhưng không trèo được, sau đó lại muốn trốn dưới gầm bàn, hoảng loạn thế nào còn bất cẩn kéo luôn khăn trải bàn làm bình hoa chén đĩa vỡ nát đầy đất, cuối cùng nàng trốn ra sau lưng hắn.
Hắn muốn giúp nàng làm lá chắn nhưng không ngăn được, mẹ nàng vẫn kéo nàng ra ngoài hung hăng đánh mông.
Cuối cùng trên tai nàng vẫn bị đeo hai đóa đinh hương bằng vàng. Nàng ôm mông nằm trên giường khóc lớn, vừa khóc vừa nấc, nước mắt vương đầy mặt như con mèo hoa, hung hăng mắng hắn: “Tại sao ngươi làm thế! Tại sao ngươi không giúp ta! Ta không bao giờ chia kẹo cho ngươi nữa!”
Đột nhiên hắn nhớ ta trong lòng bàn tay mình đang nắm một viên kẹo đậu phộng, nắm chặt đến mức nó tan chảy, dính vào lòng bàn tay vẫn không đưa ra. Hắn không nói cũng không đưa kẹo. Chính hắn cũng không rõ nguyên do, rõ ràng rất muốn nói, rất muốn cho nàng kẹo nhưng cứ như đang bị giam trong một chiếc lồng sắt, không thể cựa quậy.
Hiện giờ hắn nhìn Lục An thoa thuốc lên mông Tạ Yến Hồng, không biết bản thân nên làm hay nên nói gì bèn dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Tạ Yến Hồng hé mặt ra một chút, thấy Trường Ninh đã đi liền thở phào nhẹ nhõm, bôi thuốc xong lại nằm yên ngủ tiếp.
Nửa đêm, Tạ Yến Hồng cảm giác có một đôi tay mềm mại sờ lên mặt mình. Y mơ màng mở mắt thấy mẹ đang ngồi trên đầu giường nắm khăn tay yên lặng rơi nước mắt, hai hốc mắt đỏ bừng.
Y vội nói: “Mẹ, đêm khuya rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?”
Vương thị lau nước mắt, dịu dàng nói: “Mẹ đến thăm con… Có đau không?”
“Đương nhiên không…” Tạ Yến Hồng còn chưa dứt lời đã bất cẩn chạm vào vết thương, đau đến xuýt xoa một tiếng, Vương thị thấy mà đau lòng lại suýt khóc lần nữa.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, con cứ nằm sấp đi, cẩn thận cọ vào…” Vương thị nói.
Tạ Yến Hồng cảm giác bàn tay mềm của mẹ tiếp tục sờ lên mặt mình, mang theo mùi đàn hương thoang thoảng khiến người rất an tâm. Đột nhiên y thấy rất tủi thân, thì thầm với mẹ: “Mẹ, con không có…”
Vương thị “suỵt” một tiếng, lại xoa đầu y nói: “Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan, ngủ đi, đừng nghĩ nữa.”
Tạ Yến Hồng lại hỏi: “Cha không sao chứ?”
Vương thị đáp: “Không sao, con đừng lo. Từ ngày mai anh con không tiến cung, chỉ ở nhà chăm sóc ông ấy thôi.”
Tạ Yến Hồng nhìn bà gật đầu: “Con biết rồi.”
Vương thị biết y thông minh thức thời nên không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y như dỗ em bé, miệng ngâm nga một bài hát mềm mại vùng Thục Trung để y vào giấc ngủ.
Tạ Yến Hồng nhanh chóng ngủ say.
Y nằm trên giường đã nhiều ngày, đại ca tẩu tử cũng tới thăm mỗi ngày. Gần đây Tạ Nguyệt Lộ cứ lải nhải nói mãi, y thấy phiền bèn lên tiếng trách móc: “Không phải huynh nói muốn hầu cha bị bệnh sao, đi mau đi.”
Tạ Nguyệt Lộ không tiện nói Tạ Thao chỉ giả vờ bệnh, đành phải xám mặt rời đi.
Chương Ngọc Anh cắt cho Tạ Yến Hồng một quả táo, mỗi một miếng đều chừa lại phần vỏ vểnh lên thành cặp tai nhọn như tai thỏ xếp chỉnh tề vào đĩa. Nàng vừa gọt táo vừa cười nói: “Tính tình ca ca của đệ vốn như vậy, việc gì phải chèn ép chàng.”
Tạ Yến Hồng lầm bầm: “Tẩu xem huynh ấy là của báu, ta thì không…”
Qua mấy ngày nữa vết thương của Tạ Yến Hồng đã lành đến tám chín phần, xem như Tạ Thao nương tay lắm rồi. Trước kia lúc ông còn đi đánh giặc có thể nhẹ nhàng kéo cây cung nhị thạch mà không tốn sức, cho nên cũng dễ dàng đánh cho mông Tạ Yến Hồng nở hoa, hai tháng không xuống được giường.
“Bệnh” của Tạ Thao mãi không thuyên giảm, Tạ Nguyệt Lộ không tiến cung làm việc. Tạ Yến Hồng biết, đã nhiều ngày nay Thánh nhân cũng không lên triều. Trực giác y mách bảo chắc chắn đã xảy ra chuyện, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến Nhan Trừng, không biết hiện giờ hắn thế nào rồi. Thường ngày hắn rêu rao thành thói, chẳng rõ lần này có biết tránh đầu sóng ngọn gió hay không.
Nghĩ đến đây, y bèn kêu Lục An lén đi nhắn tin cho Nhan Trừng: “Kêu hắn đến con hẻm sát cạnh tường viện, chờ ta trèo tường ra ngoài.”
Đồng thời y còn rào trước với Chương Ngọc Anh: “Ta chỉ đi gặp hắn một lát nói mấy câu, không chạy ra đường, tuyệt đối sẽ không gặp rắc rối.”
Chương Ngọc Anh biết y hiểu chuyện biết đúng mực nên đồng ý yểm trợ. Tạ Yến Hồng lại đi tìm Trường Ninh, vốn cho rằng Trường Ninh không dễ nói chuyện, ai ngờ hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu xem như đáp ứng.
Tạ Yến Hồng ngượng ngùng muốn tìm chút gì cảm ơn, hai mắt y quét quanh phòng một lượt, cuối cùng bốc một nắm kẹo hoa quế trong tráp điểm tâm cho hắn. Từng viên kẹo được bọc trong giấy gạo màu trắng, chất kẹo trong suốt lóng lánh có thể thấy cả một mảnh hoa quế vàng nhạt ở bên trong, vừa tinh xảo vừa ngon miệng.
Y cảm thấy thường ngày Trường Ninh không ăn qua bao nhiêu món ngon, chỉ biết vùi đầu gặm màn thầu hoặc bánh Hồ, nhất định sẽ thích mấy món điểm tâm cầu kỳ. Quả nhiên hắn im lặng nhận lấy hết nắm kẹo kia.
Chuẩn bị xong đâu đấy, Tạ Yến Hồng lại cho tẩu tử chờ trong viện của mình, nếu có người tới thì đứng ra chắn lại. Bản thân y mang theo Trường Ninh đến bức tường sát con hẻm vào đúng thời gian đã hẹn.
Tường viện cao, Trường Ninh ngồi xổm xuống nâng lòng bàn chân Tạ Yến Hồng, y giẫm lên vai hắn một cái, thuận lợi ngồi vắt vẻo lên đầu tường. Từ trên cao nhìn xuống có hơi sợ, Tạ Yến Hồng lúc lắc hai chân, nhìn Trường Ninh dặn dò: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, đừng đi đâu đấy…”
Trường Ninh gật đầu, Tạ Yến Hồng vẫn không quá yên tâm nên lặp lại: “Ngươi mà đi ta không xuống được đâu.” Trường Ninh nghe xong dứt khoát ngồi xếp bằng bên cạnh ngọn giả sơn, binh khí chưa từng ra khỏi vỏ được hắn đặt trên đùi, trông giống hệt một con chó săn lớn trông nhà chờ chủ nhân về.
Tạ Yến Hồng yên tâm bèn nhìn ra con hẻm bên ngoài tường. Đến giờ hẹn quả nhiên Nhan Trừng vẫn tới, đang buồn chán ngồi xổm ngắm tường chờ y.
Tạ Yến Hồng nói vọng xuống: “Này! Ta đã nói nếu tới tìm ta thì ngươi làm chó…”
Lời còn chưa dứt, Nhan Trừng đã ngẩng đầu nhìn y, mở miệng “Gâu” một tiếng.Lời tác giả: