Lục An chạy vội đi mời đại phu. Đại phu bắt mạch xong cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói ra được mấy lời vô thưởng vô phạt kiểu nên nghỉ ngơi nhiều là xong việc.
Chuyện tiến cung không được chậm trễ, Tạ Thao và Tạ Nguyệt Lộ đi qua xem tình hình một lát rồi đi trước, để Tạ Yến Hồng ở lại. Cơn đau đầu khủng khiếp của Trường Ninh hình như đã qua, hắn ngồi dựa vào vách xe nhắm mắt im lặng, mày cau chặt, đôi môi trắng bệch, Tạ Yến Hồng gọi hắn cũng không trả lời.
Không rõ hắn gặp vấn đề gì, Tạ Yến Hồng nhất thời không có cách nào, chỉ có thể để Lục An ở lại trông chừng, mình thì vội vàng tiến cung theo cha và anh.
Hôm nay Thái tử vẫn là người chủ trì cung yến, trong lòng Tạ Yến Hồng lo sợ nên không có tâm tư tiệc tùng. Nhan Trừng đi theo cha mẹ ngồi đối diện y, Tạ Yến Hồng cười, hắn lại làm như không thấy mà quay đầu nói chuyện với cha mẹ.
Rượu quá ba tuần, Tạ Thao ngỏ ý muốn diện thánh.
Nếu là người khác Thái tử có thể từ chối, nhưng lời Tạ Thao hắn không dám không đáp. Tạ Thao có công phò vua, đã đi theo Thánh nhân từ ngày mới lập nghiệp ở Giang Đông. Năm đó tiền triều đại bại, Thánh nhân chỉ huy quân đội phá cửa thành Kinh sư, đi dọc theo phố chính tiến thẳng vào Đại Nội luôn có Tạ Thao giục ngựa theo sát sau lưng.
Thái tử tỏ thái độ rất lễ phép với Tạ Thao, lập tức sai nội thị cầm lệnh bài của mình mở cửa nội cung, sau đó đích thân dẫn ba cha con Tạ gia vào diện thánh.
Phúc Ninh Điện mà Thánh nhân ngự đã ở ngay trước mắt, Tạ Yến Hồng vốn tưởng Thái tử sẽ đi vào cùng bọn họ, ai ngờ hắn rất bình thản dừng bước ngay trước cửa điện rồi ra hiệu cho ba người tự đi vào. Tạ Thao và Tạ Nguyệt Lộ đi trước, Tạ Yến Hồng tuột lại phía sau liếc nhìn Thái tử một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt đối phương.
Thái tử mỉm cười trông rất cợt nhả, y xem không rõ nguyên do.
“Ngày ấy là cô suy xét không chu toàn,” Thái tử nắm hờ nắm tay để bên môi, cười nói, “Không ngờ Tiểu Hồng lại không yêu hồng trang.”
Tạ Yến Hồng sửng sốt một lát mới phản ứng được, Thái tử đây là cho rằng y ham mê nam sắc. Chẳng trách ngày ấy không ai có thêm động thái nào, hóa ra nút thắt nằm ở ngay đây, nhất định Ngọc Chi đã bịa chuyện gì đó làm Thái tử hiểu lầm. Tạ Yến Hồng cười gượng mấy tiếng rồi nghĩ, thôi thì hiểu lầm đoạn tụ vẫn tốt hơn hiểu lầm mình không biết điều, ngó lơ ý tốt của Thái tử.
Thái tử thì nghĩ y đang ngượng bèn giơ tay vỗ vỗ vai: “Củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, quân tử ai lại không có tật, nhưng tì vết không che được ngọc sáng.”
Tạ Yến Hồng sợ hắn nói thêm mấy lời xấu hổ, vội vàng cáo từ đi vào Phúc Ninh Điện.
Đang giữa ngày hè mà mọi cửa sổ Phúc Ninh Điện vẫn đóng chặt không để lọt chút gió, sợ là bệnh Thánh nhân không hề nhẹ. Trong lòng Tạ Yến Hồng hơi trầm xuống, Tạ Thao thì ngồi bên mép giường, Tạ Nguyệt Lộ đứng ngay sau lưng cha. Màn giường được treo lên cao, Thánh nhân đang ngồi dựa vào đầu giường, khí sắc không tồi, khuôn mặt hồng nhuận trông không giống người bệnh nặng.
Tạ Yến Hồng thỉnh an xong vội đứng bên cạnh huynh trưởng lẳng lặng nghe.
Tạ Thao trò chuyện với Thánh nhân về những năm tháng chinh chiến trên lưng ngựa, năm ấy ở trận Bành Thành họ mai phục trên núi Cửu Lý làm quân Lý triều tổn hại nặng nề. Sau khi đánh bại Bành Thành, Kinh sư không còn lá chắn, thủy quân đi dọc theo Biện Thủy lên phía bắc đánh chiếm Kinh đô, thay đổi triều đại, định quốc hiệu là “Lương”. Nói về những năm tháng chông gai luôn khiến người ở tuổi xế chiều bừng lên sức sống, Thánh nhân trò chuyện rất vui vẻ, cả khuôn mặt lẫn vành tai đều nóng bừng.
“… Đám ngốc đó sau khi biết núi Cửu Lý bị mai phục thì cả kinh đến rớt hàm, bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, cực kỳ hả hê!” Thánh nhân cười to, sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì mà bất ngờ chuyển giọng, “Tiếc cho Độc Cô Tín cũng là vị tướng tài…”
Tạ Thao lại như không muốn nhắc đến người này, chỉ cúi đầu trầm ngâm.
Thánh nhân thở dài một hơi, nắm lấy tay Tạ Thao đặt lên đầu gối, thở dài: “Thân thể Trẫm ngày một suy kiệt, tuổi cao, con cái cũng lớn chẳng mấy khi gặp mặt, ngươi nên thường xuyên vào cung gặp trẫm tâm sự chuyện cũ.”
Tạ Thao không buông mấy câu nịnh nọt vớ vẩn như long thể khỏe mạnh, chỉ nói thêm ít lời nữa liền cáo lui.
Yến hội đã sắp tan nên ba người dứt khoát đi luôn ra cửa cung về nhà. Tạ Yến Hồng đi theo sau cha và anh. Thấy hai bên không người, quan nội thị dẫn đường cũng ở đằng trước, Tạ Nguyệt Lộ mới nói: “Tinh thần Thánh nhân nhìn qua vẫn rất tốt, phụ thân cũng nên yên tâm, trước mắt chưa loạn được.”
Tạ Thao lại không cho là đúng, ông cau mày nói: “Sắc mặt Thánh nhân hồng nhuận nhưng lòng bàn tay lạnh ngắt, người đầy mồ hôi, chỉ cố thể hiện miệng cọp gan thỏ thôi.”
Ba cha con mỗi người một tâm sự, không ai nói thêm gì nữa.
Không biết Trường Ninh trong xe thế nào rồi, Tạ Yến Hồng nôn nóng muốn đi xem nên không chú ý đến Nhan Trừng đang đứng bên cạnh xe chờ mình, phải chờ đối phương ho nhẹ một tiếng y mới nhìn đến.
Tạ Yến Hồng vội vàng nói: “Vừa rồi trong yến hội tại sao ngươi không để ý ta? Thôi không nói nữa, mấy ngày tới lại gặp.”
Nhan Trừng ngăn cửa xe không cho y lên, Tạ Yến Hồng nhíu mày, nhẫn nại hỏi hắn: “Có chuyện gì?”
Nhan Trừng trừng mắt với y cả buổi đã sớm nghẹn cứng họng, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Bọn họ nói là thật sao?”
“Cái gì mà thật với giả?” Tạ Yến Hồng không hiểu.
Nhan Trừng dường như không tìm thấy từ ngữ thích hợp, miệng cứ mở ra rồi ngậm lại, vất vả lắm mới nghẹn ra được một câu: “Bọn họ nói ngươi đoạn tụ.”
Đối với Thái tử và mấy cậu ấm quen chuyện chơi bời, kia cùng lắm chỉ là trò phong lưu bình thường, thích nam cũng được, thích nữ cũng thế, đều là trò cười lúc trà dư tửu hậu mà thôi. Nhưng Nhan Trừng thì nghe không lọt, không phải hắn cảm thấy nam sắc là tội lỗi, chỉ bực bội vì chưa bao giờ nghe Tạ Yến Hồng nhắc tới mà thôi.
Tạ Yến Hồng rất không vui vì chuyện của mình bị lan truyền rộng rãi, nhíu mày nói: “Bọn họ chỉ toàn khua môi múa mép, ngươi tham gia náo nhiệt làm gì.”
Nhan Trừng không chịu bỏ qua: “Thì ngươi nói đi, có thật hay không?”
Đối diện với ánh mắt sáng quắc của Nhan Trừng, Tạ Yến Hồng đột nhiên nghẹn họng, quay đầu tức giận nói: “Không phải chuyện của ngươi.”
Nhan Trừng bị y gạt đi đầu tiên là hơi khó chịu, sau đó nhanh chóng hóa thành lửa giận. Hắn đẩy Tạ Yến Hồng ra muốn nhấc chân lên xe, vừa trèo vừa nói: “Từ ngày gã Trường Ninh kia xuất hiện thì ngươi không thèm thân thiết với ta nữa, ta thật muốn nhìn xem hắn có chỗ nào tốt…”
Càng nói càng kỳ quặc, Tạ Yến Hồng kéo hắn xuống, giọng cũng cất cao: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đầu óc cứ đơn giản như trẻ con mãi thế à!”
Nhan Trừng tức đến giậm chân liền lên tiếng cãi cọ: “Ta kêu ngươi không chịu ra, dứt khoát muốn tuyệt giao đúng không!”
Tạ Yến Hồng cũng bị hắn chọc giận không nhẹ, suýt nữa không nhịn được chọc ngón tay lên trán để hắn tỉnh táo lại.
“Ngươi động não chút đi được không, chuyện không nên xen thì đừng xen vào, đến lúc chọc ra phiền toái thì muộn rồi!”
Nhan Trừng trừng mắt: “Cái gì mà xen với không xen, ta chẳng làm gì hết. Đều là người thân thích một nhà, ai muốn làm hoàng đế thì cứ làm, chẳng lẽ còn muốn chém luôn đầu ta sao?”
Tạ Yến Hồng cười lạnh: “Ngươi có mẫu thân là công chúa, ta thì không có.”
Nhan Trừng như bị ai tạt cho một thùng nước lạnh: “Tiểu Hồng, ngươi muốn phân ranh giới với ta đúng không?”
Máu Tạ Yến Hồng dồn hết lên não, không thèm để ý đến hắn nữa mà quay người nhấc chân lên xe. Lần này Nhan Trừng không kéo lại, chỉ nói: “Mai kia đừng đi tìm ta nữa!”
Tạ Yến Hồng lẩm bẩm: “Ta không tìm ngươi, ngươi cũng đừng tìm ta, ai tìm người đó làm chó!”
Nhan Trừng cả giận: “Cút đi!”
Nhưng hắn không ngờ nơi này là chỗ đậu xe của Tạ gia, lời tàn nhẫn nói xong Tạ Yến Hồng cũng lên xe rồi, còn lại một mình hắn đành phải xám xịt cút về nhà.
Tạ Yến Hồng giận đến suýt ngất, Lục An ngồi trên xe nghe thấy y và Nhan Trừng cãi nhau mà sợ hãi không dám thở mạnh, bèn len lén chuồn đi kêu xa phu lái xe. Trường Ninh đang nằm dựa vào vách xe nhắm mắt như đã ngủ, vừa rồi bên ngoài ồn ào như vậy mà hắn vẫn không bị đánh thức.
Tạ Yến Hồng hít thở sâu mấy cái rồi nói với bên ngoài: “Lái xe chậm một chút.”
Xe lộc cộc lăn bánh, Trường Ninh chỉ nhíu mày mà không mở mắt. Hắn vốn to cao, giờ lại cuộn thành một cục trong xe làm Tạ Yến Hồng càng nhìn càng thương, y liền vươn tay nhẹ nhàng chạm vào phần chân mày nhăn nhúm, lại thổi thổi mấy sợi tóc mái hỗn độn.
Về đến nhà, Trường Ninh cũng vừa tỉnh.
Tạ Yến Hồng bị hắn dọa không nhẹ, cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn hỏi: “Không sao chứ?”
Trường Ninh giơ tay xoa xoa huyệt thái dương: “Không sao, đau đầu thôi.”
Hắn nói rất bình thản như thể đau đầu là một chuyện xảy ra thường xuyên, Tạ Yến Hồng càng nghe càng hoảng, bèn cẩn thận hỏi: “Đau đầu vì say rượu à? Bình thường ngươi vẫn hay đau như vậy sao?”
“Không phải vì say rượu,” Trường Ninh lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát lại nói, “Trước kia từng đau, nhưng chưa lần nào đau như vậy.”
Xem ra là bệnh cũ, Tạ Yến Hồng cân nhắc trong lòng, trong kinh có nhiều cao thủ y thuật, nếu thật sự không được nữa thì cứ lén dùng tên Nhan Trừng mời thái y tốt nhất về xem. Nghĩ đến Nhan Trừng, Tạ Yến Hồng mới đột nhiên nhớ ra mình vừa cãi nhau với người này, càng nghĩ càng muốn đau đầu theo, cứ thế khó xử lăn qua lộn lại trên giường mãi.
Đêm hè có gió mát, cửa sổ mở toang, Tạ Yến Hồng nhìn ra ngoài mới phát hiện Trường Ninh cũng không ngủ được. Y đẩy cửa ra sân đã trông thấy Trường Ninh ngồi trên cây từ bao giờ.
Gốc lê to cao đang độ nở hoa um tùm trông như một cụm mây tuyết, vậy mà hắn vẫn dễ dàng leo lên ngồi trên cành to nhất, ánh mắt lướt qua tường viện trông về phía xa xa.
“Đang nhìn gì thế?” Tạ Yến Hồng cao giọng hỏi.
Trường Ninh không đáp mà chỉ thất thần nhìn. Tạ Yến Hồng đang có tinh thần nên cũng muốn bò lên, y quặp tay chân vào thân cây như con gấu, cố gắng đạp mãi mà không thể leo lên nổi. Trường Ninh thấy y vất vả bèn cúi người duỗi tay kéo, Tạ Yến Hồng nương theo lực cuối cùng cũng thành công leo lên.
Tạ Yến Hồng ngồi trên cành cây, tán lá xào xạc lay động theo từng động tác của bọn họ. Y sợ ngã nên luôn bấu chặt tay vào nhánh cây, hai chân lúc lắc giữa không trung không điểm tựa. Trường Ninh lại như giẫm trên đất bằng vững vàng ngồi xuống ngay sau y. Có người để dựa làm Tạ Yến Hồng cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, thấy Trường Ninh không tránh né, y cũng thả lỏng dựa lưng vào người hắn.
Trường Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua cái lỗ trên vành tai Tạ Yến Hồng, ánh mắt vừa chạm đã dời đi.
Phóng mắt nhìn ra xa, lướt qua những phố thị và hẻm nhỏ bị giới nghiêm ban đêm chính là hoàng cung đèn đuốc sáng trưng mà bọn họ vừa rời khỏi vào ban ngày.
Đã gần đến Thất Tịch, sao sáng rực rỡ, ngân hà uốn lượn giữa trời đêm bao la, sao Ngưu Lang và Chức Nữ cách nhau một con sông, cả hai cùng lập lòe sáng lên, đưa đẩy ẩn tình tựa như đôi mắt người yêu.Lời tác giả: