*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đó Tạ Yến Hồng còn quá nhỏ nên không nhớ được rất nhiều chuyện. Đôi ngọc bội hình cá mà y nhìn thấy hôm ấy tựa như một khe nứt trên sông băng, băng vỡ tuyết tan từng chút một để những ký ức cũ từ từ nổi lên mặt nước.
Thời y còn nhỏ Tạ gia vẫn chưa ở trong hầu phủ tráng lệ xa hoa như bây giờ, trong nhà ngoại trừ y và huynh trưởng hình như còn có một cậu nhóc lớn hơn mấy tuổi suốt ngày không khóc không nghịch cũng không nói lời nào. Nhan Trừng lớn hơn nên đã đi học vỡ lòng, y không có bạn chơi cùng, chỉ có cậu bé kia là người bạn duy nhất.
Nói “chơi” cũng không hẳn là chơi, cả ngày chỉ có mình Tạ Yến Hồng vây quanh người ta ríu rít không yên. Độc thoại mãi dần dần thấy nhạt nhẽo, y bèn kiến nghị với phụ thân bảo người hầu dẫn cả hai ra ngoài giải sầu, đi từ Chu Tước Môn đến Long Tân Kiều có món đá viên bọc đường ngon lành, còn có món chè đậu xanh ướp lạnh vừa ngọt vừa mát mà y thích nhất.
Thế nhưng Tạ Thao lại không chấp thuận, Tạ Yến Hồng nhớ mang máng rằng khi đó ông có nói đứa bé này không thể để người ngoài nhìn thấy, giống như đang chơi trốn tìm vậy, phải giấu mình thật kỹ, nếu để ai tìm được chắc chắn sẽ không xong.
Tạ Yến Hồng chẳng buồn phiền gì vì đã có trò chơi mới, chính là trò “chơi trốn tìm”.
Mỗi khi có người ngoài đến nhà, y rất tận chức tận trách kéo theo cậu bạn nhỏ trốn khắp mọi xó xỉnh, có một hôm hai người còn trốn vào rương đựng xiêm y áo khoác của mẫu thân, đợi đến khi người nhà tìm được thì cả hai đã lăn ra ngủ quên mất rồi.
Một lần khác lại có người ghé, lần này đích thân Tạ Thao đưa bọn họ tới chiếc giường bích sa buông màn xuống, còn dặn dò không được lên tiếng giả vờ như ngủ rồi. Tạ Yến Hồng ngồi trên giường dựng lỗ tai nghe thấy bên ngoài rất ồn ào, hình như có người muốn xâm nhập khiến y sợ hãi không biết phải làm sao. Nhưng mà y vẫn nhớ rõ lời phụ thân dặn dò nên lập tức kéo theo bạn nhỏ trốn xuống gầm giường. Tiếng động bên ngoài mỗi lúc một lớn, Tạ Yến Hồng sợ đến mức bật khóc làm người bên ngoài xông vào phòng, phụ thân liền bế y ra ngoài, không ai nhận ra dưới gầm giường vẫn còn giấu một đứa bé trai nữa.
Một ngày sau cậu bạn nhỏ kia cũng phải rời đi.
Tạ Yến Hồng rất luyến tiếc, cho rằng vì mình không giấu kỹ khiến bạn phải đi nên cứ khóc mãi. Tạ Thao bèn bẻ miếng ngọc bội song ngư thành hai phần rồi đưa cho Tạ Yến Hồng một mảnh. Tâm tính trẻ con buồn nhanh quên nhanh, qua mấy ngày rầu rĩ không vui, y đã ném luôn buồn bực ra sau đầu, ngọc bội cũng được cất kỹ. Cứ thế ngày tháng trôi qua, đoạn ký ức cũng bị chôn vùi vào dĩ vãng.
Chính vì nhớ đến chuyện này mà ở ngự tiền Tạ Yến Hồng mới không nhắc một chữ nào đến tên Trường Ninh, trực giác mách bảo y rằng làm như vậy mới đúng đắn.
Nếu Trường Ninh thật sự là cậu bạn nhỏ luôn im lặng không nói một lời trong trí nhớ, vậy ngày đó hắn tới nhà y làm gì, tại sao lại rời đi, rồi vì sao bây giờ phải quay lại? Y không biết bất cứ thông tin gì, hơn nữa nếu phụ thân thấy không cần hẳn cũng không định nói cho y nghe.
Tạ Yến Hồng nhìn gương mặt gợn sóng bất kinh của Trường Ninh, cất tiếng hỏi: “Ngươi không nhớ rõ?”
Trường Ninh lặp lại: “Không nhớ rõ.”
Tạ Yến Hồng đá đá hòn sỏi dưới chân lăn xuống mặt nước, lẩm bẩm: “Không nhớ thì thôi.”
Không nhớ thì chẳng còn gì để nói nữa, Tạ Yến Hồng không quan tâm đến hắn mà xoay người ra phía sau thư phòng, núp dưới cửa sổ xem có thể nghe được loáng thoáng chút gì không. Giọng Tạ Thao và Tạ Nguyệt Lộ bên trong không lớn, ngữ điệu chầm chậm, Tạ Yến Hồng dỏng tai nín thở lắng nghe, cố lắm mới nghe được vài câu mấu chốt.
“… Chuyện Thái tử hiến đan dược, đến cả gián quan cũng im lặng thì con đừng nên xen vào.” Giọng Tạ Thao vang lên.
Tạ Nguyệt Lộ im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Chức trách của gián quan là đứng ra can gián thị phi giữa bệ hạ và điện hạ, gián quan im lặng không phải là dấu hiệu tốt.”
“Thánh nhân cao tuổi rồi, không nghe được lời khó nghe nữa. Thái tử và Vinh Vương tranh chấp, đây đang là thời điểm nhạy cảm, Tạ gia chúng ta không cần quan to lộc hậu hay che chở con cháu, chỉ cần bình an qua ngày là đủ rồi.”
Tạ Nguyệt Lộ nặng nề thở dài: “Phụ thân nói đúng, con biết ạ.”
Tạ Thao lại nói: “Hiện giờ phần đông triều thần vẫn duy trình dòng chính thống, nhưng cũng không thiếu người tìm đường ngang ngõ tắt để mau đổi đời. Tiểu Hồng giao lưu bạn bè rộng. Mấy nhà đó… khó mà nói bọn họ có tâm tư khác hay không. Con căn dặn nó mấy câu, đừng cho nó lông bông ngoài đường nữa…”
Nghe đến đây Tạ Yến Hồng không nghe nữa, sợ cha và anh ra ngoài đụng mặt lại phiền. Y ôm tâm trạng phức tạp trở về phòng mình, Trường Ninh vẫn luôn đi theo sau, những gì y nghe hắn cũng nghe thấy rõ ràng. Thế nhưng những lời nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Tạ Yến Hồng, đối với Trường Ninh chỉ như gió thoảng mây bay.
Tuy Tạ gia có tước vị nhưng Tạ Thao thời trẻ bị thương trên chiến trường, đã sớm không còn lãnh binh, chức tước trên người chỉ là chức suông, bù lại ông rất có uy danh trong quân. Tạ Nguyệt Lộ sợ Thánh nhân nghi kỵ nên cũng không tập võ, vùi đầu đọc sách lại không dám thật sự bỏ sức tiến cao. Học vấn của hắn tốt, được cho làm hầu giảng trong viện Hàn lâm, những khi rảnh rỗi thường hầu Thánh nhân bàn luận một ít thư tịch kinh điển. Mặc dù Hàn lâm học sĩ chuyên môn soạn thảo thư chiếu chỉ dụ cho triều đình nhưng việc chẳng mấy khi đến phiên hắn làm, nói tóm lại chức danh của Tạ Nguyệt Lộ cùng lắm chỉ là thùng rỗng kêu to, việc nhẹ lương cao mà thôi.
Đến phiên Tạ Yến Hồng thì thích đọc binh thư, còn hay ồn ào đòi xếp bản đồ sa bàn trong nhà, Tạ Thao không cấm cản nhưng không cho y ra ngoài khoe khoang. Cha mẹ không bắt ép y học hành đọc sách, cũng không nôn nóng tìm việc cho y rèn luyện, y cứ thế rong chơi cả ngày không ai thèm quản, miễn sao đừng gây chuyện quá đáng là được.
Cả nhà trên dưới ai nấy đều cẩn trọng không dám đi sai một bước, thế mà vẫn nơm nớp như đi trên băng mỏng.
Tạ Yến Hồng càng nghĩ càng hụt hẫng, bụng đầy lời muốn nói mà không biết phải nói từ đâu, hạ nhân đương nhiên là không nói được, y bèn nhìn qua phía Trường Ninh. Lúc này y đang ở trong phòng, Trường Ninh thì ngồi trên bậc thềm đá trước hiên, không biết nhìn ngắm cái gì.
Đoạn đối thoại khập khiễng vừa rồi làm Tạ Yến Hồng hơi lúng túng, nhưng trong lòng y bị đè nén quá khó chịu, thế là vừa bực bội vừa ném mặt mũi trườn lại gần.
“Ngươi đang xem gì thế?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh nhìn y không trả lời, Tạ Yến Hồng nhận được ý hờ hững trong mắt đối phương, không muốn rước thêm nhục bèn xoay người quay vào trong. Trường Ninh ngồi ngoài đột nhiên vươn tay ra nắm vào không trung một cái rồi nhẹ nhàng buông nắm tay, ánh sáng đom đóm le lói từ trong lòng bàn tay hắn bay lên trời, là con đom đóm đầu tiên xuất hiện trong tiết cuối xuân đầu hạ năm nay.
Trường Ninh nhìn chăm chú vào đốm ánh sáng lập lòe, lẩm bẩm: “Ta biết rồi.”
“Vũ đả đăng nan diệt, phong xuy sắc canh minh. Nhược phi thiên thượng khứ, định tác nguyệt biên tinh.” Hắn tiếp tục dùng chất giọng trầm thấp lẩm bẩm, “Là đom đóm.”
Đó là câu đố nhét trong tú cầu mà Ngọc Chi ném ngày hôm ấy.
Tạ Yến Hồng đứng trong phòng vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, y không nghe thấy giọng Trường Ninh nhưng lại trông thấy đom đóm, cũng đưa mắt đuổi theo đốm sáng lập lòe kia rồi nhìn nó từ từ bay về phía bụi hoa ở đằng xa xa.
Bảo Tân Lâu xảy ra chuyện chết người, Vinh Vương bị khiển trách, Thánh nhân hình như tái phát bệnh cũ nên mấy ngày liền không lâm triều. Các bá tánh bình dân không hiểu nội tình đương nhiên vẫn tận hưởng thụ cảnh xuân hoặc ra ngoại thành đạp thanh thưởng ngoạn, Tạ Yến Hồng lại ngoan ngoãn ở nhà, lần này cả Nhan Trừng lẫn Tôn Diệp Đình đều không tới tìm, có lẽ cũng bị cấm túc trong nhà, đỡ phải chạy lung tung ra đường gây thêm chuyện phiền phức.
Tạ Yến Hồng không tham gia tiết Dục Phật náo nhiệt, đến Đoan Ngọ cũng trải qua ở trong nhà.
Đoan Ngọ không thể ra ngoài chơi bời, trong nhà lại chuẩn bị lễ lạt chu đáo không thiếu thứ gì. Những sợi chỉ tơ đủ màu sắc được bện thành dây thừng ngũ sắc* treo trên cửa để xua đuổi tà ma, Hầu phu nhân Vương thị còn pha thêm chỉ vàng tự tay bện một sợi dây đeo lên cổ tay cổ chân Tạ Yến Hồng. Y xấu hổ đến mức vành tai nóng bừng vì bị đối xử như trẻ con, lại không dám làm trái ý mẫu thân nên vẫn phải đeo vào.
*Dây ngũ sắc – 百索
Vương thị lại vẫy vẫy tay về phía Trường Ninh, sau đó mỉm cười buộc thêm một sợi dây vào cổ tay hắn. Trường Ninh không nói gì mà ngồi ngắm nghía cả ngày cứ như đó là thứ gì mới mẻ lạ lẫm lắm. Những món đồ thường dùng trong tết Đoan Ngọ đúng là hắn chưa gặp bao giờ, không chỉ chưa thấy dây ngũ sắc, đến cả lão hổ hay hình nhân ngải cứu* cũng chưa từng thấy qua, bánh ú nhân thịt xông khói và trứng muối hắn có thể ăn mỗi lần đến mấy chiếc.
*Ở Trung Quốc, vào ngày Đoan Ngọ có tục lệ đeo túi thơm hình con hổ có nhét các loại hương liệu, ngải cứu và treo ngải cứu lên cửa để bảo vệ sức khỏe và gia đạo trong cả năm.
Mấy ngày Đoan Ngọ trôi qua, đồ trang trí trong nhà bị dọn đi hết nhưng dây ngũ sắc trên tay Trường Ninh vẫn chưa tháo xuống, Tạ Yến Hồng còn cố ý trêu chọc: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích món đồ chơi này, thích thì để ta tặng cái của ta nhé.”
Lời vừa nói ra, Tạ Yến Hồng lại hối hận.
Đã nhiều ngày nay y không nói một câu nào với Trường Ninh, bản thân đã nghẹn bực lắm rồi mà cái tên kia vẫn trước sau như một không ừ hử gì. Dù sao bình thường hắn cũng rất ít nói chuyện, Tạ Yến Hồng không ríu rít bên tai làm phiền thật ra còn hợp ý hắn hơn. Thế nhưng Trường Ninh rất thích sợi dây ngũ sắc, ở quan ngoại hắn cũng từng nhìn thấy vật giống thế này, nói chính xác thì không phải hắn thích sợi dây thừng, mà là thích phong thái dịu dàng của Vương phu nhân khi bà cúi đầu bện dây. Cảm giác này mềm mại như thể hắn được chạm vào lớp cỏ non mới nhú trên thảo nguyên mùa xuân, hoặc vuốt lên bộ lông mới mọc của lũ dê con, trái tim cũng không khỏi mềm đi mấy phần.
Trường Ninh gật đầu.
Tạ Yến Hồng thấy hắn thật sự muốn bèn gỡ dây ngũ sắc trên cổ tay mình xuống, cổ tay đeo hai sợi dây ngũ sắc nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quặc, Tạ Yến Hồng lắc não một cái liền nối hai sợi dây thành một sợi dài, còn thuận tay buộc cả miếng ngọc bội hình cá vào một thể.
“Ngươi đeo lên cổ đi.” Tạ Yến Hồng đề nghị.
Trường Ninh lại gật đầu, lập tức ngồi xuống ghế cúi đầu chìa cổ ra. Tạ Yến Hồng vốn muốn gọi người đến giúp hắn buộc, thấy thế chỉ đành tự tay vòng dây qua cổ rồi thắt nút phía sau để ngọc bội hình cá nằm yên vị ngay trên xương quai xanh, chất ngọc ôn nhuận đối lập với làn da màu mạch hơi sẫm trông vừa chất phác vừa tự nhiên.
Vóc dáng Trường Ninh cao lớn kiện thạc, lúc này lại ngoan ngoãn cúi đầu để mặc Tạ Yến Hồng giúp mình buộc dây ngũ sắc. Y thổi nhẹ mấy cái để gạt những sợi tóc rũ phía sau qua một bên, vui vẻ nói: “Được rồi đấy.”
Qua thêm mấy ngày nữa, hình như Thánh nhân đã hết bệnh nên không còn bãi triều, Vinh Vương cũng được giải cấm túc. Mọi phong ba phảng phất đã dần lắng xuống, cuối xuân đầu hạ khi thanh mai bày bán đầy chợ, tửu lầu khắp kinh thành đều bày bán rượu mơ, cuối cùng Tạ Yến Hồng mới được thả ra ngoài.
Mùa hè không còn lễ lạc gì thú vị, chẳng qua chỉ có thể đi hóng mát, uống rượu mua vui ở mấy nhà thủy tạ hoặc tửu lâu cao tầng. Vài ngày sau đợt giải cấm, Nhan Trừng liền rủ Tạ Yến Hồng đi dự tiệc chiêu đãi tại Đào Hoa Động của Ngọc Chi cô nương.
Luật lệ triều đình nghiêm cấm quan viên không được phiêu kỹ, Tạ Yến Hồng không có chức quan nhưng cũng chưa từng qua đêm ở Đào Hoa Động. Y giao hảo với Ngọc Chi không dám để người nhà biết, ai ngờ Nhan Trừng vậy mà bạo gan, dám ngang nhiên mở tiệc ở Đào Hoa Động.
Sau sự kiện “ném tú cầu”, tên tuổi Ngọc Chi càng vang xa, trở thành đầu bảng của Đào Hoa Động nên đương nhiên có chút phô trương thanh thế. Tính tình Ngọc Chi vốn chu đáo, lại học được không ít trò hay từ Tạ Yến Hồng nên vừa nghe Nhan Trừng muốn mở tiệc đã cố ý chọn lựa một tiểu viện yên tĩnh gần dòng suối uốn khúc để bày biện “khúc thủy lưu thương yến”*.
*Khúc thủy lưu thương yến 曲水流觞宴: Một hình thức tiệc rượu tao nhã cổ xưa của Trung Quốc, bàn tiệc được bày xung quanh một dòng nước uốn lượn gấp khúc rồi thả từng chén rượu hoặc bình rượu xuống nước, người tham gia tiệc sẽ phải sáng tác hoặc đối đáp thơ trước khi rượu trôi đến chỗ ngồi của mình.
Từng chén rượu dát vàng khảm bạc trôi theo dòng nước, nhạc kỹ ngồi lẫn giữa khóm hoa cỏ tấu khúc làm tiếng nhạc nghe như ẩn như hiện, những khối băng được đặt trong chỗ khuất có người cầm quạt quạt gió mát ra ngoài, không khí cũng nhờ thế mà cực kỳ dễ chịu.
Tạ Yến Hồng hỏi: “Ngươi không sợ gián quan dâng tấu chương hả?”
“Sao lại không sợ?” Nhan Trừng bật cười, “Đám nhu nhược đó không dám hé một chữ về chuyện Thánh nhân luyện đan, cũng chỉ có thể túm chặt mấy chuyện ruồi muỗi cỏn con này thôi…”
Tạ Yến Hồng trợn mắt “Suỵt” một tiếng: “Còn dám nói, ngươi không muốn sống nữa hay sao…”
Nhan Trừng quàng vai y bước vào cửa: “Yên tâm đi, gián quan không dám tấu đâu.”
“Hôm ấy…” Tạ Yến Hồng nhớ tới chuyện báo đen đả thương người ở Bảo Tân Lâu, sau đó còn vô tình nghe được Thánh nhân nổi giận đùng đùng trách phạt Thái tử, y đầy bụng tâm sự nhưng cuối cùng vẫn im bặt không nói gì.
Nhan Trừng thì không có tâm sự nặng nề như y, biết y muốn nói gì bèn an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, hôm ấy cùng lắm chỉ là Diêm Vương đánh nhau, không đánh đến chỗ ngươi được.”
Tạ Yến Hồng nói: “Vậy còn con báo…”
Nhan Trừng quan sát xung quanh không có người mới ôm cổ Tạ Yến Hồng thì thầm: “Nói là khiển trách Vinh Vương nhưng chỉ nói cho oai thôi. Vinh Vương có tham gia tổ chức, chuyện xảy ra hắn là người phiền phức đầu tiên, theo ta thấy con báo đó không phải do hắn làm.”
Vinh Vương gặp phiền thì ai được lợi nhất, đương nhiên là Thái tử. Ngày ấy Thánh nhân còn răn dạy Thái tử?
Nhan Trừng thấy y hiểu rõ liền cụng đầu vào trán y, nói: “Nghe mẫu thân ta nói, Thánh nhân tức giận lắm nên mới tái phát bệnh cũ. Nhưng dù sao Thái tử cũng là dòng chính thống, như vậy còn khiển trách Vinh Vương làm gì?”
Hai người vừa dứt lời thì cũng vừa lúc tới trước tiểu viện. Tạ Yến Hồng phóng mắt nhìn mới biết tại sao gián quan không dám tâu, bởi vì bên trong yến hội là Thái tử đang ngồi trên bàn tiệc cao nhất.Lời tác giả:
Cổ phong chính kịch thật sự quá đau não, hy vọng mọi người có thể bình luận nhiều hơn huhuhu, đương nhiên cũng không được quên add list nhá!