*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới cũng tới rồi, Tạ Yến Hồng không dễ đi mà cũng không dám đi. Y trừng mắt với Nhan Trừng một cái rồi chắp tay thi lễ với Thái tử, sau đó ngồi xuống cái bàn xếp chót. Trường Ninh thì vẫn tận tâm sắm vai tùy tùng hộ vệ khoanh tay đứng ngay sau lưng.
Trường Ninh rất kỳ quặc, tướng mạo hắn vốn không tầm thường, vóc dáng cao lớn đĩnh bạt chói mắt, thế nhưng mỗi khi hắn đứng yên lại trông như một gốc cây đơm hoa trong gió, khiến người ta cứ vô thức phớt lờ đi. Tạ Yến Hồng đoán thầm rằng đây có thể là một loại công pháp nào đó để tiện cho hắn ẩn thân.
Trải qua chuyện lần trước Nhan Trừng đã triệt để chán ghét Trường Ninh, nhưng hắn tận mắt chứng kiến đối phương bắn chết báo đen nên trong lòng vẫn hơi khiếp hãi, hôm nay chỉ lười biếng liếc Trường Ninh một cái mà không nói thêm gì.
Ngọc Chi ngồi bên cạnh Thái tử ân cần rót rượu.
Tạ Yến Hồng ngồi kề sát Nhan Trừng nhỏ giọng oán giận: “Ta tránh còn không kịp, sao ngươi hăm hở tham gia thế.”
Nhan Trừng chống chân ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn giơ chén rượu lên che khuất miệng, vừa nhìn về phía Thái tử vừa thì thầm vào tai Tạ Yến Hồng: “Vị kia mở miệng bảo muốn mở tiệc, chỉ đích danh phải mời hết mọi người, làm sao ta dám không nghe? Chúng ta chỉ cần đừng lắm miệng gây hiểu lầm là được, hơn nữa nói đi nói lại, ủng hộ dòng chính thống có gì là sai?”
Tuy nói là nói vậy nhưng Tạ Yến Hồng vẫn cảm thấy không ổn, chỉ có thể đè ép xuống không suy nghĩ nhiều nữa.
Thái tử ngồi phía trên lên tiếng: “Các ngươi đang to nhỏ chuyện gì đấy?”
“Từ nhỏ các ngươi đã có quan hệ thân thiết, chúng ta thường xuyên chơi cùng nhau,” Thái tử ôn hòa cười nói, “Sau này lớn lên lại xem cô như người xa lạ.”
Thái tử lớn tuổi hơn bọn họ, thời cả đám còn đào bùn ở Ngự Hoa Viên thì hắn đã theo thái phó đọc sách, làm gì có chuyện chơi cùng. Tạ Yến Hồng và Nhan Trừng liếc nhau, luôn miệng nói “Không dám”.
Dường như hôm nay Thái tử quyết tâm muốn lôi kéo bọn họ nên cứ nhắc mãi chuyện thời còn bé.
“Trước kia Định Viễn hầu phu nhân rất thân với mẫu hậu, mỗi lần tiến cung luôn dẫn người theo cùng. Cô còn nhớ rõ hồi nhỏ ngươi được trang điểm thành bé gái, trông rất trắng trẻo đáng yêu. Nhan Trừng không hiểu chuyện còn ồn ào đòi kết thông gia nữa…”
Đúng là có chuyện như vậy, hồi bé Tạ Yến Hồng yếu ớt nhiều bệnh nên gia đình phải nuôi như bé gái, thậm chí vành tai cũng còn sót cái lỗ để xỏ khuyên, mãi đến năm bốn tuổi mới không cho mặc đồ nữ nữa. Trò cười này hai người Nhan Tạ sớm bị trêu ghẹo thành quen, không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại chỉ không hiểu ra sao, không rõ Thái tử đang nghĩ gì trong bụng.
Hôm nay Tôn Diệp Đình cũng tới, hắn ta ngồi đối diện đám Tạ Yến Hồng, chỉ là không ai bắt chuyện cùng nên chỉ biết yên lặng ngồi một chỗ.
Tạ Yến Hồng muốn chấm dứt trò hồi tưởng của Thái tử, cũng vừa muốn tìm chuyện không lạnh nhạt Tôn Diệp Đình nên cao giọng: “Đĩa củ ấu đỏ* trên bàn ngươi trông ngon mắt thật đấy.”
Thái Tử vừa dứt lời đã có nhạc kỹ nhanh nhẹn bưng đĩa củ ấu từ bàn Tôn Diệp Đình lại gần giúp Tạ Yến Hồng lột vỏ, tay ngọc trắng nõn tiệp màu với ruột ấu vừa nhìn đã khiến người yêu thích. Chỉ là Tôn Diệp Đình không khỏi xấu hổ, cũng không nói lời nào mà khẽ cười gượng với Tạ Yến Hồng một cái.
Không rõ tại sao mà Thái tử lộ rõ thái độ không thích Tôn Diệp Đình, nếu đã không muốn thấy còn mời đến làm gì. Tạ Yến Hồng thì thầm hỏi Nhan Trừng, hắn chỉ nhún vai: “Làm sao ta biết được…”
Tạ Yến Hồng chọc khuỷu tay vào Nhan Trừng, hắn hiểu ý bèn tìm đề tài khác, nhanh chóng lái sang chuyện hôm đánh mã cầu: “Tiểu Tôn đánh được mấy trái… Ui da, ngươi giẫm ta làm gì…”
“Ngươi biết gợi chuyện thật đấy, Tiểu Tôn không đánh trúng trái nào đâu…” Tạ Yến Hồng nhỏ giọng mắng.
Nhan Trừng nói thầm: “Ta không xem nên đâu có biết…”
Những chén rượu khảm vàng trôi tà tà theo dòng nước chảy, thường xuyên va vào nhau phát ra tiếng lanh canh êm tai. Hôm nay Ngọc Chi cũng mặc váy đỏ rực rỡ, trang điểm diễm lệ, nàng chỉ ngón tay, nâng giọng: “Chén kia là rượu thanh mai do nô đích thân nhưỡng, điện hạ có muốn nếm thử không?”
Thái Tử gật đầu, Ngọc Chi đứng dậy muốn đi lấy, Thái Tử lại kéo nàng không cho đi mà quay sang nói với Tôn Diệp Đình: “Diệp Đình giúp cô lấy một chén tới đây nào.”
Tôn Diệp Đình đương nhiên không từ chối. Chén rượu trôi theo dòng nước không dễ vớt lên, theo lý thuyết hẳn nên để cho nha đầu hoặc người hầu đi lấy hộ, nhưng vô tình thế nào ở gần đó chẳng có ai, người khác thấy Thái tử tỏ vẻ không thích Tôn Diệp Đình cũng không ai động tay. Hai bờ suối vừa trơn vừa ướt, Tôn Diệp Đình muốn duỗi tay vớt nhưng với không tới, chén rượu cứ trôi xuôi dòng, hắn ta lật đật đuổi theo bối rối đến mức hai vành tai đỏ bừng.
Có nhạc kỹ còn tươi cười duỗi tay té nước làm ướt một góc áo Tôn Diệp Đình.
Tạ Yến Hồng không nhìn nổi bèn liếc mắt ra hiệu cho Ngọc Chi, nàng tiếp được ánh mắt vội đứng dậy nói với Thái tử: “Để nô đi lấy cho Thái tử thì hơn, không nên để xiêm y tiểu bá gia bị ướt.”
Thái tử không đáp lời, Ngọc Chi cười gượng mấy tiếng lại phải ngồi xuống, bất lực lắc đầu nhìn Tạ Yến Hồng.
Mắt thấy Tôn Diệp Đình suýt nữa ngã nhào xuống nước, đường đường là thiếu gia bá phủ sẽ trở thành đề tài cho người người chế giễu, Tạ Yến Hồng không nhịn được muốn đứng lên nói giúp, nhưng lần này Nhan Trừng lại túm chặt y, cau mày lắc đầu.
Tạ Yến Hồng lại ngồi xuống nhìn, nhìn một lúc thật sự vẫn không nhìn nổi.
Từ nhỏ đến lớn Tôn Diệp Đình luôn là người yên tĩnh. Giữa một đám con cháu quyền quý, Nhan Trừng có mẹ là Kính Dương công chúa, Ngự Hoa Viên xem như là vườn hoa nhà hắn; Tạ Yến Hồng có cha Tạ Thao là khai quốc công thần, mẹ là bạn khuê mật của tiên hoàng hậu, dù là địa vị nào nhà Tôn Diệp Đình cũng không bằng. Trong một đám bạn luôn có một người tựa như cái bóng dưới chân đèn, mà Tôn Diệp Đình chính là cái bóng đó, hắn ta có vẻ cũng cam tâm tình nguyện làm cái bóng, chưa từng khiến mình nổi bật bao giờ.
Nhưng nói thế nào thì đó cũng không phải lý do để hắn ta bị làm nhục trước mặt mọi người.
Tạ Yến Hồng gạt tay Nhan Trừng đừng lên, nhưng lúc này Thái tử không rảnh quan tâm đến y nữa, mà đã bị một người vừa tiến vào thu hút sự chú ý.
“Thật náo nhiệt.” Vinh Vương tấm tắc.
Không ngờ Vinh Vương cũng đến, mọi người đang ngồi đều sửng sốt, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Vinh Vương không mời mà đến, thủ vệ không dám ngăn cản đành phải quỳ xuống cáo tội. Sắc mặt Thái tử không vui nhưng ngày thường luôn mang dáng vẻ thân hòa tao nhã, giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Vinh Vương nói: “Nghe Tiểu Tôn nói hoàng huynh mở tiệc ở đây, ta cũng đến xem náo nhiệt một chút.”
Vừa dứt lời Tôn Diệp Đình chợt rụt người về phía sau, thế nhưng vẫn phải hứng chịu ánh mắt nhọn hoắt như mũi tên của Thái tử bắn về phía mình.
Vinh Vương lại hỏi tại sao Tôn Diệp Đình đứng bên bờ suối, hắn ta cúi đầu trả lời: “Giúp Thái tử điện hạ lấy một chén rượu thanh mai.”
Vinh Vương là người tập võ, chân tay nhanh nhẹn lập tức cong lưng vững vàng chặn một chén rượu giữa dòng nước giao cho tiểu nha hoàn, để nàng bưng đến trước bàn Thái tử.
Thái tử nhận mà không uống, trong chốc lát cả tiệc không ai dám hé một lời, chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách. Giữa bầu không khí gượng gạo đó, Tạ Yến Hồng và Nhan Trừng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ cần không phải đứa ngốc thì mọi người đều biến lúc này không nên lên tiếng về phe nào.
Vinh Vương cười vang: “Nếu đã không có chỗ cho ta thì ta cũng không quấy rầy hoàng huynh nữa. Tiểu Tôn hôm nay vốn có hẹn với ta nhưng lại bị hoàng huynh gọi đi. Chỗ của hoàng huynh náo nhiệt sẵn rồi, để Tiểu Tôn về đối ẩm với ta đi thôi.”
Hắn tới nhanh mà đi càng nhanh hơn.
Tạ Yến Hồng cau mày nhìn theo bóng Tôn Diệp Đình đi cùng Vinh Vương. Nét mặt Thái tử còn giữ được bình tĩnh nhưng ánh mắt rõ ràng đã đen sì. Lúc này Tạ Yến Hồng mới kịp suy xét mọi chuyện, chẳng trách Tôn Diệp Đình biết được tin Tạ Nguyệt Lộ được khen ngợi ở ngự tiền, hóa ra là vì hắn ta qua lại thân thiết với Vinh Vương, hôm nay Thái tử tỏ thái độ không thích hẳn cũng vì lý do đó.
Huân tước công thần sợ Thánh nhân nổi giận nên không dám ra mặt chọn phe, đám con cháu tiểu bối giao thiệp lui tới tiện hơn rất nhiều. Thế nhưng về sau ai rồi cũng phải thừa tước, Tôn Diệp Đình giao hảo với Vinh Vương chẳng khác nào buộc toàn bộ Tôn gia lên người hắn, đây cũng là nguyên do mà Tạ Thao căn dặn Tạ Yến Hồng thời gian này không nên ra ngoài chơi bời lêu lổng.
Tôn Diệp Đình đi rồi, Thái tử cùng lắm chỉ muốn phân cao thấp với hoàng đệ chứ cũng không quá mức để ý đến hắn ta. Phần sau bữa tiệc đàn sáo quản huyền cứ liên tiếp diễn tấu, trái cây tươi ướp nước đá chảy tràn dưới đất, Tạ Yến Hồng ăn vào lại chẳng biết mùi vị gì.
Nhan Trừng trước giờ là người suy nghĩ qua loa, thấy vậy bèn an ủi: “Bọn họ tranh kệ bọn họ, chúng ta tốt phần mình được rồi, vài ngày nữa lại hẹn Tiểu Tôn ra ngoài uống rượu.”
Tạ Yến Hồng lười nói chuyện với hắn, y đã uống mấy chén rượu nên lúc này mặt mũi ửng hồng, muốn về nhà sớm. Thái tử lại ngoan cố không chịu thả người, cứ kéo bọn họ vui vẻ trò chuyện như thể muốn phân cao thấp với Vinh Vương, ôm tâm thế phải lôi hai nhà này lên thuyền mình cho bằng được.
Tạ Yến Hồng đã lôi cả tên cha ra rồi mà Thái tử vẫn không chịu bỏ qua: “Hầu gia lo lắng quá mức rồi, ngươi đã sắp mười bảy, nếu là nhà bình thường thì phải kết hôn rồi đấy.”
Nhan Trừng bị một Hồ cơ chuốc rượu say túy lúy, khuôn mặt đỏ ửng túm Tạ Yến Hồng muốn y cùng uống. Tạ Yến Hồng hận rèn sắt không thành thép nên lén ở dưới bàn giẫm một cái làm hắn kêu to, chọc cho Hồ cơ bật cười khanh khách.
Thấy không thể nhờ gì ở Nhan Trừng, Tạ Yến Hồng liền quay đầu liếc nhìn Trường Ninh đứng yên như không tồn tại trong phòng.
Cái liếc mắt này không may bị Thái tử chú ý, hắn cũng đang uống đến vui vẻ nên nhìn theo ánh mắt Tạ Yến Hồng, cất giọng hỏi: “Đây là vị tráng sĩ ngày ấy bắn chết mãnh thú sao?”
Không biết là kẻ nào lắm miệng ton hót để Thái tử biết đến Trường Ninh, xưa nay Thái tử vốn thích ra vẻ hiền đức để thu mua nhân tâm, nói xong lập tức sai người xếp cho Trường Ninh một bàn riêng. Tạ Yến Hồng sợ Trường Ninh không cho Thái tử mặt mũi nên lén vươn tay giữ chặt vạt áo hắn, kéo một cái.
Trường Ninh liếc y rồi ngồi xuống bàn tiệc Thái tử vừa cho người xếp đặt.
Hắn chưa tạ đã ngồi vốn xem như phạm thượng, nhưng lúc này ai nấy đều uống đến ngà ngà nên không so đo, cứ vậy bỏ qua. Tạ Yến Hồng thở phào nhẹ nhõm, y nhìn qua Nhan Trừng đã sắp say chết mà cạn lời, dứt khoát dịch mông về phía bàn Trường Ninh, ghét tai hắn thì thầm: “Thái tử kêu làm gì thì ngươi cứ ứng phó cho qua, không được nhăn mặt nhíu mày, biết chưa?”
Trường Ninh cảm nhận một luồng hơi rượu ngọt ngào nóng rẫy thổi vào mặt bèn nghiêng đầu tránh đi. Tạ Yến Hồng thấy thế liền bĩu môi lẩm bẩm “Không biết tốt xấu” rồi nghiêng người đi, không để ý tới hắn nữa.
Ở trên quan trường, quan hệ dễ kéo gần nhất chỉ có lợi ích chung hoặc là tửu sắc. Hôm nay Thái tử mở tiệc ở Đào Hoa Động đương nhiên không chỉ muốn uống rượu suông. Các Hồ cơ mỹ diễm lần nhạc kỹ uyển chuyển vây quanh đám công tử thiếu niên luôn tay luôn miệng mời rượu. Bọn họ đang độ tuổi thanh xuân, đại đa số ngày thường còn bị gia đình quản lý nghiêm ngặt nên đã bao giờ gặp qua tình huống này, rượu cứ nốc hết chén này đến chén khác, vài người tửu lượng thấp không còn giữ được chừng mực, bắt đầu buông lời trêu ghẹo thô tục.
Thái Tử đã sớm cưới vợ sinh con nên phương diện này có nhiều kinh nghiệm, nương cơn say mà càng nói càng thất lễ, Tạ Yến Hồng thì nôn nóng không yên. Thái tử sai một Hồ cơ ăn mặc thiếu vải ngồi bên cạnh Trường Ninh anh tuấn, tay ôm một chén rượu nũng nịu mời hắn uống. Thái độ Trường Ninh vẫn lạnh lùng như cũ, một tay cầm chén ngửa đầu uống sạch.
Tạ Yến Hồng vừa đối phó với nhạc kỹ ngồi cạnh vừa thất thần nhìn trộm hắn. Chẳng lẽ cái tên người gỗ lửa đốt không cháy, nước tạt không thấm lại thích trò này? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao?
Nhan sắc Hồ cơ rất đẹp, làn da màu mạch, đôi mắt xanh lục, thân hình uyển chuyển như rắn nước chuốc hắn hết chén này đến chén khác. Tạ Yến Hồng cố ý không lên tiếng, một là vì trong lòng hơi bực, muốn xem Trường Ninh có bị xấu mặt hay không, hai là cũng có chút tò mò. Bất tri bất giác chính y cũng uống thêm không ít, nhạc kỹ lúc này còn rót thêm một chén đầy dâng lên trước mặt.
Nhạc kỹ mặc xiêm y mỏng manh dán lên người Tạ Yến Hồng, cách một lớp sa mỏng có thể cảm nhận được da thịt ấm áp, làn gió thơm phất qua càng giục người nhanh say. Tạ Yến Hồng hơi choáng váng muốn đẩy nàng ra lại không biết xuống tay từ nơi nào, chén rượu trực tiếp kề lên miệng y, mùi rượu hun nhịp tim nhảy thình thịch, y nhận ra có chỗ không ổn bèn giả vờ say, gạt tay đánh đổ luôn chén rượu.
Nhạc kỹ sợ hãi kêu lên kéo theo ánh mắt tò mò của mọi người, Tạ Yến Hồng chống bàn đứng dậy mà dưới chân như nhũn ra, đầu óc y còn tính là tỉnh táo, bèn nói: “Ta say quá, vô lễ với điện hạ rồi.”
Ánh mắt Thái tử cũng hơi mơ màng, hắn liếc mắt một cái rồi vẫy tay: “Đỡ người vào trong thay quần áo đi.”
Ngọc Chi ngồi bên cạnh Thái tử lên tiếng muốn đi đỡ Tạ Yến Hồng. Y nhìn qua Trường Ninh còn chăm chú uống rượu liền đẩy hắn một cái, làm bộ vênh mặt hất hàm nói: “Ngươi đỡ ta đi.”
Trên tay Trường Ninh vừa vặn cầm chén rượu cũng bị hắn hất đổ, rượu chảy đầy người, vậy là cả hai đều ướt đầm đìa, toàn thân bốc đầy mùi rượu. Ngọc Chi dẫn cả hai vào phòng trong, thái độ nàng trông hơi bất an, cứ vừa đi vừa len lén quan sát bọn họ.
Tình cảnh rất không thích hợp.
Sau khi rẽ vào hành lang dài không người, Tạ Yến Hồng quá choáng đầu bèn dựa vào trụ đỡ xoa xoa huyệt thái dương, một tay kéo dải lụa choàng của Ngọc Chi, hỏi: “Rượu này bỏ thứ gì vào rồi đúng không?”