Ngày thứ ba sau khi Hộc Luật Hằng Già lui binh, rốt cuộc mọi người cũng nghe được tin tức của quân tiếp viện.
Tiền trạm là một đội tinh binh, Vương Am ra mặt tiếp kiến, Tạ Yến Hồng đóng giả thuộc quan đứng một bên nghe ngóng. Người dẫn đầu đội tinh binh tuổi còn trẻ, tư thế hiên ngang oai hùng, họ Mạnh tên chỉ có một chữ Tễ. Người này ăn nói rất biết tiến lùi, nhưng hắn vừa mở miệng nói câu đầu tiên, Tạ Yến Hồng liền phát giác ra chỗ không thích hợp.
Tạ Yến Hồng tận dụng thời cơ dò hỏi: “Nghe khẩu âm của Mạnh tướng quân, hình như không phải nhân sĩ kinh thành.”
Mạnh Tễ mỉm cười khoe môi hồng răng trắng, thật sự rất giống bầu trời quang đãng sau cơn mưa*. Hắn nói: “Đại nhân thính tai thật, mạt tướng quả đúng là người phủ Lâm An.”
*Tễ 霁 nghĩa là mưa tạnh
Một câu nghe nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại tựa sấm dậy đất bằng, đáng thẳng vào lòng tất cả mọi người ngồi đây. Vương Am và Tạ Yến Hồng trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai vẫn giữ được thần sắc bình tĩnh như thể chưa nghe thấy gì. Khuôn mặt Mạnh Tễ thì treo nụ cười vững chãi, không cho rằng lời mình nói gây ra bao nhiêu sóng gió.
Vương Am ho nhẹ mấy tiếng, run rẩy nói: “Ta ở đây thú biên vệ quốc, nhờ ơn Thánh thượng mà kiên trì không bỏ, ngày viện binh đến cũng là ngày mọi rợ phải lui quân.”
Mạnh Tễ không đáp lại lời thăm dò của ông ta mà chỉ nói: “Mạt tướng sẽ lãnh tinh binh dưới quyền đóng quân ngay ngoài thành Ngụy Châu, chờ đợi viện quân đến để phối hợp tác chiến.”
Dứt lời, hắn lập tức bỏ đi.
Tạ Yến Hồng giả làm thuộc quan đương nhiên phải tiễn hắn ra ngoài. Trước khi đi, Mạnh Tễ rút ra một lá thư đưa cho y, bên trên trống trơn không đề chữ nào, Tạ Yến Hồng mờ mịt tiếp nhận. Mạnh Tễ cũng không nói chiều mà lên ngựa đi ngay, y thấy hắn giục ngựa ra khỏi thành rồi, không rảnh lo lắng chuyện gì khác mà vội vàng mở thư ra xem.
Vừa đọc câu đầu tiên, Tạ Yến Hồng đã bị dọa suýt đứng tim.
Lá thư kia dùng lời lẽ của Tế Vương, cũng chính là phế Thái tử viết ra. Ban đầu chỉ là ôn chuyện cũ, sau đó mờ mịt nhắc tới oan khuất của Tạ gia, rồi dường như đã nghe thấy toàn bộ công lao của Tạ Yến Hồng ở biên quan. Từ trên xuống dưới không có câu nào khẳng định, nhưng chỗ nào cũng nhét đầy ẩn ý.
Mạnh Tễ này quả nhiên là người của Tế Vương, chẳng trách lại là người Lâm An. Đại quân sắp kéo tới, nói quân tiếp viện cũng phải, mà nói là phản quân khống chế biên quan cũng đúng, chẳng biết thế cục trong kinh đã biến hóa đến độ nào mà lại có tình cảnh như hôm nay.
Tạ Yến Hồng cau mày, xem kỹ bức thư thêm một lần nữa.
Thật sự là kín kẽ như tích nước, bên trong lại ẩn hiện mũi nhọn. Nếu Tế Vương có thể bày đặt mưu kế như vậy thì ngày xưa đã không rơi vào kết cục bị đày đi Từ Châu, để Vinh Vương làm ngư ông đắc lợi đoạt lấy đế vị. Xem ra bên người Tế Vương có cao nhân chỉ điểm rồi.
Nhưng mà, lỡ đâu…
Tạ Yến Hồng siết chặt tay làm bức thư nhăn nhúm.
Lỡ đâu Tế Vương thật sự làm được việc, hai nhà Tạ, Nhan có thể minh oan.
Tuy người đã không còn nữa, có cố gắng thế nào cũng là phí công, nhưng Tạ Yến Hồng vẫn không chịu đựng được tình cảnh phụ thân mẫu thân, huynh trưởng bị lưu vào sử sách dưới danh nghĩa “nghịch tặc”, đó là nỗi nhục lớn nhất của Tạ gia.
Tin tức mà Mạnh Tễ mang đến lập tức đánh vỡ không khí yên bình tạm bợ, hắn lại bỏ đi thẳng, để lại Tạ Yến Hồng đứng tại chỗ bồn chồn không yên.
May mà không bao lâu sau, mấy người Trường Ninh từ Đại Đồng trở về.
Đại quân cuồn cuộn tiến về, quân dung rực rỡ chứ không còn mờ mịt hoang mang như trước. Từng xe lương thảo quân nhu nối đuôi nhau vận chuyển vào thành. Những người ở Đại Đồng theo đại quân trở về từng chịu đủ nhục nhã dưới sự khống chế của người Địch, hiện giờ tới được Ngụy Châu ai nấy kích động không thôi, thậm chí có người vừa vào cửa thành liền quỳ rạp xuống đất gào khóc, không biết khóc cho bản thân hay khóc cho thân nhân đồng bào đã bỏ mạng.
Tần Hàn Châu vốn nhạy bén, còn chưa xuống ngựa đã hỏi ngay: “Họ Mạnh kia là ai thế, dẫn theo quân đóng ngoài thành làm gì? Vừa thấy ta đã vội lôi kéo làm quen, cả ngày cười cợt trông kinh chết đi được…”
Tạ Yến Hồng không có tâm trạng nhiều lời, trực tiếp ném hắn cho Vương Am để ông ta giải thích tỉ mỉ.
Ánh mắt y đặt hết lên người Trường Ninh, hắn cưỡi con ngựa đen bốn vó đạp tuyết đi giữa đội ngũ, trông rất mệt mỏi ủ rũ. Trông thấy Tạ Yến Hồng đứng ở cửa thành từ xa, hắn khẽ bật cười, phi nước kiệu lộc cộc chạy tới trước mặt y.
Mấy ngày không gặp, Tạ Yến Hồng lại càng ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Con ngựa thân mật ủi lên mặt Tạ Yến Hồng, y ôm cổ ngựa vỗ vỗ, khóe miệng không ngăn được ý cười. Vừa ngẩng đầu lên, y liền trông thấy Trường Ninh cũng đang cúi đầu nhìn mình, hai mắt nheo lại như rất mệt nhọc.
“Đi về nghỉ ngơi thôi.” Tạ Yến Hồng vội nói.
“Được.”
Dứt lời, Trường Ninh cúi người vớt một cái, lập tức xách được Tạ Yến Hồng lên ngựa dễ như trở bàn tay. Tạ Yến Hồng kinh hô một tiếng, còn không kịp giãy giụa đã bị kéo lên ngồi trước người hắn. Trường Ninh nhẹ nhàng vung dây cương, con ngựa liền vui vẻ phi nước kiệu bỏ lại mọi người đằng sau.
Bôn ba đường dài, đánh xong một trận phải ngày đêm trở về cho kịp thời gian, có đôi khi đi đường suốt một ngày một đêm, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa nhắm mắt một lúc. Trong đội ngũ thường xuyên có người ngủ gật trên lưng ngựa ngã xuống đất, chọc cho những người khác cười đùa trêu ghẹo. Trường Ninh đã sớm mệt đến mềm xương, Tạ Yến Hồng đi nấu nước nóng, đổ vào thùng tắm cho hắn rửa trôi hết bụi bặm.
Quần áo trên người đã sớm dơ bẩn đến mức không còn ra hình dạng, Trường Ninh trần trụi ngồi trong bồn tắm, hai tay lót dưới cằm nằm sấp dựa vào mép bồn, Tạ Yến Hồng ở phía sau, tay cầm khăn giúp hắn chà lưng.
“A…”
Trường Ninh thoải mái than một tiếng, cơ bắp luôn căng chặt giờ phút này thả lỏng lại, phần lưng hắn rộng lớn nhấp nhô như núi, bên trên có rất nhiều vết sẹo cũ, thế nhưng Tạ Yến Hồng tinh mắt vẫn phát hiện ra một ít thương tích mới. Y vươn ngón tay chỉ chỉ vào một vết sẹo dài bằng ngón tay trên bả vai Trường Ninh.
“Nơi này có từ bao giờ…”
“Bất cẩn bị chém trúng.”
Giọng điệu Trường Ninh lười biếng, ăn nói nhẹ nhàng như thể hắn xắt rau bị cắt trúng tay. Nếu hắn là một con mèo thì lúc này có lẽ đã thoải mái ngửa đầu ngáy ngủ, mái tóc hơi xoăn ướt đẫm, dính sát vào cổ và mặt.
Tạ Yến Hồng không tin, lẩm bẩm mấy câu nhưng chung quy vẫn không hỏi lại, chỉ im lặng giúp Trường Ninh chà lưng.
Trường Ninh quay đầu, lộ ra nửa con mắt từ dưới khuỷu tay nhìn Tạ Yến Hồng, nói: “Chà mạnh hơn đi.”
Tạ Yến Hồng mím môi nín thở, đột ngột dùng sức chà một phát. Trường Ninh xuýt xoa một tiếng, cảm giác sau lưng nóng rát sắp bắn ra lửa. Tạ Yến Hồng khẽ bật cười thu lực tay, y đỡ mép bồn cúi người xuống, dùng môi chạm vào phần lưng ướt dầm dề của hắn. Trường Ninh đột ngột xoay người kéo Tạ Yến Hồng một cái, y vốn đề phòng, nhưng dưới chân quá trơn nên ngã ùm một cái vào bồn, nước văng tung tóe. Quần áo trên người Tạ Yến Hồng cũng ướt đẫm, không muốn tắm cũng phải tắm cùng.
Bồn tắm tuy lớn nhưng hai người chen chúc nhau vẫn cực kỳ chật chội. Nước tràn ra ngoài hơn một nửa, không gian còn thừa không nhiều lắm, hai người kề sát da thịt, Trường Ninh ôm Tạ Yến Hồng trước người, thỉnh thoảng khoát nước nóng thấm ướt cổ y, chóp mũi cao thẳng cọ tới cọ lui lên cần cổ như đang cố ngửi gì đó.
“Ngửi làm gì, ta mới tắm đấy, còn thơm lắm.” Tạ Yến Hồng cười nói.
Trường Ninh lười biếng đáp: “Thì thơm nên mới ngửi.”
Hành quân đường dài, chóp mũi chỉ quanh quẩn toàn mùi hôi thối hoặc mùi máu tươi, trên người Tạ Yến Hồng lúc này lại có mùi đậu tắm tươi mát, hòa với nhiệt độ cơ thể càng khiến người say mê choáng váng.
Hai người ngồi trong bồn tắm náo loạn nửa ngày, nghịch đến khi nước lạnh ngắt, vung vãi khắp nơi.
Màn giường bị kéo xuống, thân hình hai người giao điệp bên nhau, mơ màng sắp ngủ. Trường Ninh cực kỳ mệt mỏi, trong tay ôm tấm thân người yêu vừa thơm vừa ấm lại càng mệt hơn, nhưng hắn vẫn cố chống tinh thần hỏi: “Tiểu Hồng, ngươi có tâm sự phải không?”
Tạ Yến Hồng vốn dĩ đang mơ màng thì bị hắn hỏi như vậy, mọi phiền não đã sớm quên lại ập xuống đầu như cơn hồng thủy. Y mở miệng muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, sau một lúc lâu mới hẹn: “Ngủ trước đi, tỉnh dậy rồi nói.”
Ai ngờ trời còn chưa sáng, viện binh mà đám người Mạnh Tễ chờ đợi đã đến nơi.
Tạ Yến Hồng vội vàng khoác áo, cố nhẹ tay nhẹ chân để không đánh thức Trường Ninh đang ngủ say. Lúc y chạy ra cửa thành, bầu trời vẫn rải đầy sao, chân trời mới nổi lên bụng cá trắng. Nương theo ánh sớm mờ mờ, y đưa mắt nhìn chỉ thấy bên ngoài đông nghìn nghịt một mảnh, quân dung nghiêm túc, đếm sơ sơ thấy quân số ước chừng khoảng ba phần tư binh lực ở Ngụy Châu.
Vương Am cũng vừa chạy tới, đứng bên người Tạ Yến Hồng lẩm bẩm: “Thời thế sắp đổi rồi.”
Không quan tâm bên ngoài là quân của hoàng đế hay là quân của Tế Vương, Hộc Luật Hằng Già ở gần đó như hổ rình mồi, bọn họ không còn cách nào khác ngoài mở rộng cổng thành. Chiêu này của Mạnh Tễ quá hiểm, ngoài miệng không nói gì rõ ràng, bây giờ dù muốn hay không, cửa thành vẫn phải mở.
Vương Am tức tối giậm chân: “Đồ nhãi ranh.”
Tạ Yến Hồng khẽ cười: “A công, ngài nghĩ xong rồi chứ, nếu ngài không mở cổng thành, hắn lấy ra thánh chỉ của hoàng đế thì ngài can tội kháng chỉ không tuân. Nếu mở cửa thành, trên tay hắn là mệnh lệnh của Tế Vương thì ngài sẽ biến thành phản thần.”
Từ ngày gặp lại đến nay Tạ Yến Hồng không gọi ông ta một tiếng a công nào, lần này gọi mang theo tràn đầy trào phúng.
Chuyện Tạ Yến Hồng nghĩ được làm sao Vương Am lại nghĩ không ra, nhưng hiện giờ tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông ta đành tức hộc máu hô to: “Mở cửa thành!”
Cổng thành khoan thai rộng mở, Trường Ninh cũng vừa leo lên thành lâu, lưng cõng trường đao lau rửa sạch sẽ, yên lặng đứng sau lưng Tạ Yến Hồng. Mạnh Tễ đi đầu dẫn theo vài thân binh tiến vào, Tạ Yến Hồng và Vương Am bước xuống nghênh đón, hắn xoay người xuống ngựa, nở nụ cười thân thiết.
“Lâu nay luôn nghe tin Vương đại nhân kiên trì phòng thủ Ngụy Châu, quả nhiên là bảo đao chưa lão.” Đoạn hắn chuyển hướng sang Tạ Yến Hồng, thở dài, “Phong tư của Tạ hầu, vãn bối không kịp lĩnh hội, thật sự là nuối tiếc lớn cả đời. Nhị công tử trò giỏi hơn thầy, mạt tướng bội phục.”
Những lời này còn gì mà chưa đủ rõ ràng?
Sắc mặt Tạ Yến Hồng phức tạp, chắp tay nói: “Xem ra bên người Tế Vương điện hạ nhiều bậc anh tài, Mạnh tướng quân thanh niên ưu tú như vậy, cũng có thể xem là nhân tài kiệt xuất.”
Mạnh Tễ vẫn chỉ mỉm cười.
Tạ Yến Hồng cẩn thận nhớ lại chuyện cũ, trước kia ở trong kinh, Thải tử chiếm đại nghĩa mắt cao hơn đầu, bên cạnh Đông Cung chủ yếu là phường nịnh nọt đội trên đạp dưới. Dưới gối Tế Vương có một trai một gái, Thanh Hà quận chúa tương truyền là mỹ nhân xinh đẹp nhất trong số con cháu tông thất, con trai nhỏ năm nay chỉ mới khoảng bảy tám tuổi.
Y nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi vẫn không ra bên người Tế Vương có cao nhân nào chỉ điểm.
Mạnh Tễ nói: “Vương đại nhân và nhị công tử ở đây lâu ngày, từng giao phong nhiều lần với Hộc Luật Hằng Già, không biết lúc này trong lòng nhị vị có tính toán gì chưa?”
Vương Am nhìn sang Tạ Yến Hồng, y ngẫm nghĩ rồi nói: “Hộc Luật Hằng Già không phải người dễ dàng từ bỏ, hiện giờ không có động thái mới không rõ là nguyên cớ gì. Nhưng dù là gì, bây giờ thế cục ở Trung nguyên chưa định, thật sự không nên dây dưa lâu dài với quân Địch, hòa đàm vẫn là thượng sách.”
Mạnh Tễ vỗ tay cười: “Suy nghĩ của nhị công tử không hẹn cũng là suy nghĩ của mạt tướng đấy.”Lời tác giả:
Để mọi người đợi lâu! Nhân vật mới xuất hiện nè!
Bộ truyện này có lẽ sẽ kết thúc trong vòng 30 vạn chữ. Chủ nhật lại update, yêu mọi người!