Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 80: Minh ước



Lập thu năm nay là ngày lành mà Lục Thiếu Vi tính toán ra, trời trong nắng ấm, quân Lương và quân Địch tập trung hỏa lực hai bên bờ sông Vĩnh Định. Phía chân trời có mấy con chim nhạn ngửi được hương thu nên bắt đầu bay về phương nam. Đê Bạch Hạc bị mở cửa xả nước ngày đại chiến hôm nay đã đóng lại, nước sông cũng không còn chảy mãnh liệt như ngày hè.

Tạ Yến Hồng mặc quân trang cưỡi ngựa song song cùng Mạnh Tễ đi hàng đầu, Trường Ninh đi lùi lại khoảng cách cỡ nửa thân ngựa, theo sát Tạ Yến Hồng.

Chờ đợi khoảng nửa khắc không thấy quân Địch có động tĩnh gì. Tạ Yến Hồng bật cười ruổi ngựa phóng lên bờ đê Bạch Hạc, Trường Ninh đi theo sau, Mạnh Tễ nhíu mày ngăn cản: “Chúng ta chưa biết bọn họ có ý đồ gì, nhị công tử cẩn thận kẻo nguy hiểm.”

Tạ Yến Hồng nói nhàn nhạt: “Tính Hộc Luật Hằng Già nhát gan, cố ý chạy tới tìm phiền toái thôi, không cần sợ hắn.”

Chính bởi vì chiến sự bất lợi, Hộc Luật Hằng Già mới càng muốn ra oai phủ đầu trong ngày hòa đàm, thật sự không đáng dè chừng, nếu gã cư xử khiêm tốn y mới sợ có trá phía sau.

Nói rồi, Tạ Yến Hồng ra roi thúc ngựa, Tiểu Ô chạy một mạch đưa y đến trước mặt quân Địch.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Hộc Luật Hằng Già đã rẽ người bước ra, chậm rãi cưỡi ngựa đến trước mặt Tạ Yến Hồng, sắc mặt gã hơi tái nhợt, chân mày nhăn nhó mệt mỏi. Trường Ninh chỉ liếc qua liền thì thầm vào tai Tạ Yến Hồng: “Gã đang bị thương, có lẽ thương tích không nhẹ đâu.”

Tạ Yến Hồng cẩn thận quan sát, tư thế cưỡi ngựa của Hộc Luật Hằng Già đúng là quá mức đĩnh bạt như đang cố che giấu chuyện gì.

Tuy không biết vì sao gã bị thương, nhưng đây quả là một việc tốt không thể nghi ngờ, cũng giải thích được nguyên do khoảng thời gian này quân Địch án binh bất động.

“Hộc Luật Hằng Già!” Tạ Yến Hồng cất cao giọng, “Lâu rồi không gặp, việc trong quân bận rộn quá nhỉ.”

Y cố tình ám chỉ, sắc mặt Hộc Luật Hằng Già vẫn không thay đổi, chẳng biết có nghe ra ý không mà chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm, đáy mắt như có băng sương.

Thấy Hộc Luật Hằng Già yên lặng không nói, Tạ Yến Hồng đi thẳng vào vấn đề: “Thay vì khổ chiến kéo dài, sinh linh đồ thán, chi bằng chúng ta bắt tay giảng hòa kết mối giao hảo, đôi bên cùng có lợi.”

Lúc này Hộc Luật Hằng Già mới nói: “Nếu ta không muốn thì sao.”

Không muốn thì hôm nay đã không đến sông Vĩnh Định gặp mặt, Tạ Yến Hồng biết Hộc Luật Hằng Già muốn đòi điều kiện, đây cũng là giả thiết mà y và Mạnh Tễ đã bàn bạc qua.

“Lương thảo năm mươi xe, bạc trắng một vạn lượng.” Tạ Yến Hồng thản nhiên nói.

Hộc Luật Hằng Già cười lạnh: “Chút đồ vật kia đủ tống cổ ai vậy.”

Nghe vậy, Tạ Yến Hồng nâng cao âm lượng, dùng tiếng Địch nói to hơn: “Vậy tặng lương thảo tám mươi xe, bạc trắng một vạn năm ngàn lượng. Còn nữa, ngôi chợ Hồ Hán ở Tham Hợp Quan sẽ mở cửa trở lại, thuế thu giảm còn tám phần so với giá cũ.”

Mắt thấy mùa đông sắp bắt đầu, quân Địch chinh chiến lâu ngày mà chỉ hạ được hai thành Sóc Châu, Đại Đồng, quân tâm đã sớm lung lay. Hiện giờ nghe điều kiện của Tạ Yến Hồng không ai là không dao động, mọi người sôi nổi trao đổi ánh mắt, sắc mặt lộ vui mừng. Thấy Hộc Luật Hằng Già vẫn chưa hài lòng lắm, Tạ Yến Hồng không thèm dùng giọng điệu nhẹ nhàng nữa.

“Hòa đàm với ngươi chỉ vì không nỡ nhìn sinh linh đồ thán, nếu không đồng ý thì cứ đánh tiếp là được.”

Phía sau Tạ Yến Hồng là sông Vĩnh Định chảy xiết không ngừng, bên kia bờ, quân sĩ dàn hàng gọn gàng ngăn nắp, không chỉ có binh lính trấn thủ Ngụy Châu mà còn có cả viện quân, áo giáp binh khí lóe sáng dưới ánh mặt trời khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.

Nói xong lời tàn nhẫn, Tạ Yến Hồng quay đầu ngựa giả vờ muốn đi.

Mắt thấy minh ước sắp tan biến, Hộc Luật Hằng Già vẫn cầm cự bình tĩnh, tướng sĩ phía sau gã đã bắt đầu nôn nóng, thậm chí có người vội vàng tiến lên khuyên nhủ, sợ đánh tới đánh lui cuối cùng không vớt vát được thứ tốt gì. Quân tâm dao động mãnh liệt, trong lòng Hộc Luật Hằng Già biết mình không còn lợi thế đòi thêm điều kiện nữa, thầm thở dài rồi cất cao giọng: “Chờ đã.”

Tạ Yến Hồng xoay người, gã chợt nói: “Lương thực thì không nói, nhưng các ngươi có thể làm chủ việc mở lại chợ biên giới sao? Người Trung nguyên các ngươi đã thương lượng cho ai lên làm hoàng đế xong chưa?”

Tạ Yến Hồng thoáng nhìn Mạnh Tễ, đáp: “Nếu minh ước thành lập, nhất định nói lời giữ lời.”

Hộc Luật Hằng Già yên lặng nhìn như đang muốn cân nhắc sức nặng trong lời y nói, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.

Tạ Yến Hồng liền lấy ra minh thư đã chuẩn bị từ trước, trên đó viết sẵn con số tám mươi xe lương thảo, một vạn năm ngàn lượng bạc trắng. Người của Hộc Luật Hằng Già kéo súc vật ra cắt tiết tại chỗ, uống máu ăn thề, lúc này minh ước xem như đã định.

“Trong vòng mười ngày phải giao ra hai thành Sóc Châu, Đại Đồng, sau đó mời các vị mau chóng rút ra quan ngoại.” Tạ Yến Hồng nói.

Hộc Luật Hằng Già nheo mắt, nhẹ giọng hăm dọa: “Tương lai còn dài, chờ xem.”

Tạ Yến Hồng mỉm cười gật đầu, trước khi hai quân rời đi, đột nhiên Hộc Luật Hằng Già lại một mình ruổi ngựa tiến lên. Trường Ninh cảnh giác che trước người Tạ Yến Hồng, ánh mắt sắc bén. Hộc Luật Hằng Già lại không có vẻ gì sợ sệt, móc từ trong ngực áo ra một thứ ném tới trước ngựa Tạ Yến Hồng —— Đó là một chiếc khăn sa thêu vỏ sò trắng tinh, rực rỡ lung linh dưới ánh nắng.

Tạ Yến Hồng nhìn vật này vốn thấy quen mắt, nghĩ một lúc liền buột miệng thốt ra: “Đan Mộc!”

Hộc Luật Hằng Già vô cảm nhìn chiếc khăn sa đáp xuống đất như đang ngắm một đám mây. Gã nói: “Nếu ngươi gặp lại thì trả cho nàng đi.”

Không đợi Tạ Yến Hồng nói thêm gì, Hộc Luật Hằng Già thu ánh mắt, quay đầu ngựa trở về đội ngũ, chỉ chốc lát sau bóng dáng đã được binh sĩ vây quanh không thấy đâu nữa. Tạ Yến Hồng xuống ngựa nhặt khăn sa lên cất vào túi, trong lòng nghĩ trăm ngàn lần vẫn không nghĩ ra. Nhưng nếu chiếu theo lời Hộc Luật Hằng Già nói, nhất định Đan Mộc đã an toàn, sẽ có ngày gặp lại.

Quân sĩ hai bên cách nhau một dòng sông Vĩnh Định sóng trào cuồn cuộn, mỗi bên rút lui cực kỳ thận trọng.

Minh ước đã thành lập, có thể đảm bảo được mấy năm yên bình cho vùng biên ải.

Vấn đề biên quan tạm thời được giải, giờ phút này một vấn đề khác lại vắt ngang trước mặt bọn họ —— Ai sẽ thực hiện minh ước này bây giờ?

Bởi vì oan khuất của hai nhà Tạ, Nhan mà Tạ Yến Hồng xem như tự động ngồi lên một thuyền với Tế Vương. Nếu đã lên thuyền, y có thể thuận lợi qua sông nhưng đồng thời cũng phải trở thành công cụ lật đổ ngôi vị hoàng đế, dâng về cho Tế Vương, trong lòng y thật sự không muốn, cũng không có ý định chen chân vào giữa trận giông tố này.

Mạnh Tễ dường như đã nhìn thấu triệt suy nghĩ của y, cười nói: “Nếu bên này đã giải xong mối nguy, mạt tướng sẽ lãnh binh nam hạ.”

Từ nơi này tiến về phương nam, hội hợp với phản quân Lâm An đang tiến lên phía bắc vừa lúc trở thành thế gọng kìm, kinh sư sẽ rơi vào tình huống hai mặt thụ địch.

Thấy Tạ Yến Hồng trầm ngâm không nói, Mạnh Tễ châm dầu vào lửa rất đúng lúc: “Điện hạ và nhị công tử vốn tình nghĩa thâm hậu, người thường xuyên ai thán Tạ gia trung quân ái quốc thật sự không nên nhận lấy tai họa. Nếu có cơ hội, người nhất định muốn thay Tạ gia rửa oan giải hận.”

“Điện hạ” trong miệng Mạnh Tễ, ngoài Tế Vương ra còn có thể là ai.

“Đừng vẽ bánh nữa,” Tạ Yến Hồng phiền muốn chết, tâm tình không vui nên nói thẳng, “Điều kiện là gì.”

Mạnh Tễ chắp tay cười: “Nhị công tử quả là vị tướng tài.”

Tạ gia gặp tai bay vạ gió, rửa sạch thanh danh vốn là việc đúng lý hợp tình, không ngờ lúc này chuyện đó vẫn biến thành củ cải treo trước mặt Tạ Yến Hồng, thúc giục y bán mạng.

“Để ta suy nghĩ thêm đã.” Tạ Yến Hồng nói.

Mạnh Tễ nói: “Quân tình không thể chậm trễ, ngày mai mạt tướng phải khởi hành, nhị công tử cứ đuổi theo sau là được.”

Thái độ như đã chắc chắn Tạ Yến Hồng sẽ đáp ứng.

Mạnh Tễ vừa đi, Tạ Yến Hồng ngồi liệt trên ghế yên lặng suy nghĩ hồi lâu, mãi đến khi Nhan Trừng gõ cửa. Mặt nạ của Nhan Trừng đã bị hủy trong trận chiến, hai nửa được hắn nhặt về cất kỹ, bây giờ hắn không cố ý che mặt nữa, hàng chữ màu đen cực kỳ bắt mắt khiến sắc mặt hắn càng thêm thâm trầm nguy hiểm.

Hắn nói: “Ta muốn đi theo gã họ Mạnh về phương nam.”

Tạ Yến Hồng không lấy làm kinh ngạc, dù sao mẹ Nhan Trừng vẫn còn ở kinh thành, Mạnh Tễ có thể lấy Tạ gia ra nói điều kiện với Tạ Yến Hồng, vậy hắn cũng hoàn toàn có thể dùng Nhan gia áp chế Nhan Trừng.

Tạ Yến Hồng gật đầu, quan sát kỹ sắc mặt Nhan Trừng rồi hỏi: “Còn ai nữa không?”

“Lục Thiếu Vi cũng đi.”

Tạ Yến Hồng cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn, chỉ khẽ bật cười: “Chắc chắn rồi, chí hắn không ở nơi này.”

Nói đến đây, trên mặt Nhan Trừng lộ ra chút mờ mịt, lẩm bẩm hỏi: “Vậy chí của nàng ở đâu?”

Tạ Yến Hồng suy nghĩ, đoạn chỉ lên trời.

Nói đến cùng, Tạ Yến Hồng cũng không hoàn toàn hiểu hết Lục Thiếu Vi, nhưng y là người ngoài cuộc tỉnh táo, biết nàng tựa như một gốc cỏ dại mọc giữa bão táp, tuy phải rạp mình vì thời thế, gốc rễ lại cắm sâu xuống lòng đất, ngọn cây hướng thẳng lên trời.

Nhan Trừng yên lặng suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Tạ Yến Hồng cứng họng, giơ tay che mặt xoa xoa đôi mắt chua xót, thật lâu sau mới nói: “Ta cũng không biết, ta không hề muốn can dự vào.”

Tuy y và Trường Ninh chưa từng nói rõ, nhưng tới giờ phút này suy nghĩ trong lòng hai người luôn giống nhau. Nếu không phải quân Địch tác loạn, biên cảnh lâm nguy như mành treo chuông thì hai người đã sớm xuất quan ra khỏi quốc thổ, từ đây trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội, Trung nguyên đấu đá thế nào cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng ai ngờ được rằng Tạ Yến Hồng có thể gặp lại Tôn Diệp Đình, mà Tôn Diệp Đình mang đến tin tức Tạ gia còn người sống sót. Bản thân Tạ Yến Hồng không có gì hối tiếc, nhưng y không muốn bắt Trường Ninh xông vào nguy hiểm lần nữa, bao nhiêu ngày nay mũi đau liếm máu đã sớm đủ rồi. Y cũng không muốn dùng an nguy của Trường Ninh đổi lấy trong sạch cho Tạ gia.

Y thầm nghĩ, nhất định phải có biện pháp khác.
Lời tác giả:

Tôi sẽ không nói chính xác bao giờ thì viết xong nữa, lần nào cũng tự cho mình leo cây (có khi cái này là lời nguyền rồi.)

Dù sao đi nữa, nhất định sẽ kết thúc trước cuối năm.

Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, mỗi ngày xem tin tức đều xem muốn quá tải.

Hy vọng mọi người đều khỏe mạnh cả nhé!