Thiên Đường Có Em

Chương 1063: Sinh lòng chán ghét!



Sau khi ra khỏi khách sạn, Quân Khang đứng trước cửa xe rồi gọi điện thoại cho Đường Lâm.

Nhưng kết quả cô vẫn tắt máy. Cô nghĩ rằng người đến là Thiết Lang, nhưng không ngờ đó lại là Quân Khang.

Lúc này, Quân Khang đang mặc một chiếc áo dạ màu xám tro. Thấy vẻ mặt Đường Lâm từ vui mừng chuyển sang cứng ngắc, cảm giác đó không ngừng kéo lấy lý trí của anh ta.
Quân Khang siết chặt tay Đường Lâm, nhìn gương mặt im lặng của cô, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.

Thấy vậy, Đường Lâm mím môi lắc đầu: “Anh nghĩ nhiều quá rồi. Hình như không phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì, mà hẳn là anh đang hiểu lầm gì đấy!”
Cô không biết hiện giờ Thiết Lang đang ở đâu. Tối hôm qua anh rời đi mà không nói lời nào, vậy nên hôm nay...

“Rầm, rầm, rầm!”
Lời nói của Quân Khang khiến Đường Lâm lập tức hoảng hốt.

Cô... sao mà cô không cảm nhận được cơ chứ.
Ngay khi tay hai người chạm vào nhau, Quân Khang đã cảm nhận được động tác muốn rụt tay lại của Đường Lâm.

Anh ta đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, mạnh đến mức anh ta còn không nhận ra.
“Anh… anh đến rồi à!”

Vẻ mặt vui mừng của Đường Lâm trở lại bình tĩnh. Nhưng trong lòng cô lại vô cùng thất vọng.
Nghe vậy, Đường Lâm lập tức nhìn về phía Quân Khang.

“Ý của anh là anh không tin em sao?”
Lúc bình thường Đường Lâm có thể yên tâm thoải mái nói ra điều này, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy khó tin như vậy.

Trên thực tế, cô là người hiểu rõ sự xuất hiện của Hoàng Phủ Kiêu đã ảnh hưởng đến mình như thế nào nhất.
Quân Khang quay lại nhìn khuôn mặt im lặng của Đường Lâm, khi nhướng mày trông anh ta như thể đang chế nhạo.

Anh ta rất quen thuộc với mọi thứ trong căn hộ.
Tiểu Ngũ nghe được giọng nói mơ màng của Đường Lâm ở đầu dây bên kia thì thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ, tối hôm qua muộn lắm tớ mới về.”
Tim Đường Lâm lệch một nhịp, chẳng lẽ anh ta đã biết điều gì?

Nếu không thì tại sao lại hỏi như vậy!
Rõ ràng một giây trước anh ta còn trông như bắt gian, sao bây giờ lại trở lại như bình thường rồi?

Dạo này cô cảm thấy mọi người xung quanh đều có vẻ rất kỳ lạ.
Cô thật sự không ngờ người đến là Quân Khang.

“Em có vẻ... rất thất vọng?”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau khi hít sâu một hơi, Đường Lâm mới bước tới cửa: “Tới đây!”

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, khuôn mặt tươi cười của Đường Lâm đột nhiên cứng đờ.
Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, đầu tiên là dùng nước vuốt nhẹ mái tóc rối của mình.

Ngay sau đó cô lại nhìn bộ đồ ngủ có họa tiết thỏ con màu hồng trên người, trông rất có sức sống.
Một lúc sau, Quân Khang ngồi xuống sô pha, nhìn Đường Lâm trong bộ đồ ngủ rồi than nhẹ: “Lại đây, em vẫn còn giận anh phải không?”

Nghe vậy, Đường Lâm nhìn Quân Khang bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“A lô, Tiểu Ngũ?”

“Bạn yêu à, cậu còn ngủ sao?”
“Đến sân bay đi!”

“Vâng.”
Quân Khang vừa nói vừa bước vào căn hộ. Đường Lâm nhìn bóng người anh ta rồi bất lực đóng cửa lại: “Không phải, tại em vừa thức dậy thôi!”

“Thật sao?”
Cúp điện thoại, Đường Lâm trở mình muốn ngủ tiếp, nhưng nằm mười phút vẫn không ngủ được.

Cô nhìn đồng hồ, mới có chín giờ sáng, bèn dứt khoát thức dậy.
Đường Lâm không trả lời, chỉ nhìn Quân Khang chằm chằm với đôi mắt ngấn nước, nhất thời im lặng không nói.

“Tại sao em không nói gì?”
“Hiểu lầm? Đâu có!”

Đường Lâm lắc đầu phản đối, nhưng Quân Khang lại cười: “Em đừng chối, kể từ khi người đàn ông em gặp trong bữa tiệc ngày hôm đó trở thành tài xế của em, chẳng lẽ em không cảm nhận được giữa em và anh đã có chuyện xảy ra sao?”
Ngày hôm sau là cuối tuần.

Sáng sớm, Đường Lâm còn chưa thức dậy đã nhận được cuộc gọi từ Tiểu Ngũ.
Ngay khi Đường Lâm đang nghĩ đến Thiết Lang thì có tiếng gõ cửa căn hộ của cô.

Đường Lâm lập tức hoang mang.
Không biết đó là ảo giác của cô hay chính cô có vấn đề nữa. Tóm lại là rất nhiều chuyện và rất nhiều người giống như đều khác trước kia.

Cuối cùng Đường Lâm vẫn không đi tới bên cạnh Quân Khang, mà chỉ ngồi đối diện với anh ta.
Cho dù có người đến thì cũng đã là đêm qua. Qua một đêm rồi, sao vẫn còn mùi gì được.

Đường Lâm không ngốc. Cô bất giác cho rằng Quân Khang đang cố ý bẫy mình.
Tiểu Ngũ do dự một giây: “Tối hôm qua... Cậu không sao chứ? Sau đó tớ có gọi cho cậu, nhưng cậu lại tắt máy!”

“Ừ, tớ không sao, điện thoại hết pin thôi, không có chuyện gì đâu, cậu không cần lo lắng!”
Bây giờ anh ta đã không thể chịu nổi bất kỳ sóng gió nào nữa.

Đây là căn hộ anh ta tìm giúp Đường Lâm. Nhưng... vừa bước vào, anh ta đã khịt mũi: “Ở đây... Đã có ai tới sao?”

“Ai tới gì cơ?!”
Hiện giờ cô không muốn thừa nhận không phải vì trốn tránh hay là vì muốn bắt cá hai tay. Mà là bởi vì cô chưa nghĩ ra phải nói với Quân Khang như thế nào.

“Tiểu Lâm, thật ra, em không giỏi nói dối!”
Quân Khang ngồi máy bay về athành phố G ngay trong đêm.

Cho dù như thế nào, anh ta cũng không thể để có bất kỳ bất ngờ nào trong mối quan hệ giữa mình và Đường Lâm.
“Ặc...”

Đường Lâm cũng nhận ra lời mình buột miệng nói ra hơi có vấn đề nên bèn cụp mắt xuống, không nói gì.
Cô nói với Quân Khang: “Đâu giận gì anh. Sao thế, anh đến tìm em có chuyện gì à?”

“Có chuyện gì ư?” Quân Khang hơi buồn cười nhìn Đường Lâm: “Em là bạn gái anh, chẳng lẽ phải có chuyện thì anh mới đến tìm em sao?
Tài xế đã xkuống đứng bên cạnh xe, khi thấy vẻ mặt rất xấu của Quân Khang thì ngậm miệng không dám nói gì.

Quân Khang xoay người ngồi vào trong xe, ngcười tài xế vội vàng hỏi: “Tổng Giám đốc Quân, anh về khách sạn sao?”
Quân Khang lắc đầu: “Không phải anh không tin em, chỉ là gần đây em thật sự không ổn lắm. Em có thể cho là anh đang quan tâm đến em! Hay đúng hơn là đang quan tâm chúng ta cũng được!”

Lời hay ý đẹp ai mà chẳng biết nói chứ. Huống chi còn là một người lăn lộn trong thương trường như Quân Khang.
“Tiểu Lâm!”

Lúc này, Quân Khang nhìn Đường Lâm thật sâu một lúc lâu rồi đi tới đối diện và ngồi xổm trước mặt cô, thuận thế nắm tay cô.
“Ừ, vậy thì tốt. Có chuyện này... Hai ngày nữa tớ sẽ trở về thủ đô. Cậu ở đó phải sống thật tốt nhé.”

“Tớ biết rồi, cậu đừng lo, tớ có thể có chuyện gì được. Đợi qua khoảng thời gian bận rộn này, tớ cũng muốn quay lại thăm một chút.”