Cô cũng vô thức ngả người ra sau, hành động này của anh ta đ1ã cho thấy rõ anh ta định làm gì.
Cho đến khi… Khi Đường Lâm chuẩn bị đứng dậy thì Quân Khang đã giữ vai cô lại.
“Anh…”
Đường Lâm kinh ngạc muốn nói gì đ0ó, nhưng một giây sau Quân Khang đã khóa lấy môi cô. “Đường Lâm, em dám...”
Nói được một nửa, anh ta giơ tay lên. Lòng bàn tay nhắm ngay khuôn mặt của Đường Lâm, nhưng lại mãi không hạ xuống.
Nếu không phải bởi vì liên quan đến Lý Hãn thì chắc chắn bây giờ anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Đường Lâm. Sao anh ta không hề hay biết Đường Lâm biết thế võ này.
Không chỉ anh ta bị sốc mà ngay cả Đường Lâm cũng đứng chết lặng tại chỗ. Cô chẳng biết phải phản ứng thế nào khi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Quân Khang sau khi cô bị quật xuống đất.
Ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại biết những chiêu này. Trong kí ức và ấn tượng của cô về quá khứ, cô chưa bao giờ học bất kỳ môn võ thuật nào.
Đường Lâm nhìn Quân Khang một cách kinh ngạc, rồi lại nhìn vào hai tay của mình. Tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra như thế nào, cô đã không còn ấn tượng gì nữa.
Như thể xuất phát từ bản năng, cũng như thể cô đã muốn làm như thế từ rất lâu rồi. Ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ cảm giác này là gì.
Nói chung, khi ở trong vòng tay của Thiết Lang, cô mới cảm thấy an lòng.
Đây là điều mà Quân Khang không bao giờ có thể đem đến cho cô. “Em đói rồi!”
Trong hoàn cảnh có vẻ mập mờ như vậy, Đường Lâ2m lại quay đầu đi, thốt ra câu nói chẳng mấy phù hợp.
Động tác của Quân Khang sững lại giữa không trung. Một tay anh vẫn đang xách đồ ăn sáng đưa cho Đường Lâm, cánh tay mạnh mẽ còn lại khó khăn lắm mới ôm lấy eo cô.
“Sao vậy?”
Tay của Thiết Lang chậm rãi vuốt ve mái tóc của cô. Giọng nói khàn khàn quyến rũ khiến cho mũi Đường Lâm không hiểu sao lại thấy chua xót. Khụ, tại sao em lại kích động như vậy!”
Cuối cùng Quân Khang vẫn che giấu hết mọi suy nghĩ và nỗi kích động của mình.
Anh ta nhìn Đường Lâm đang đứng cách mình vài bước, vẻ mặt dịu đi vài phần. Vừa nghe thấy lời này, trái tim Đường Lâm liền đập lệch một nhịp.
Cô nhìn lại qua khe cửa, chỉ thấy người đứng ở trước cửa là Thiết Lang. Anh mặc quần áo màu đen, khoác một chiếc áo khoác màu đen.
Ngay khoảnh khắc đó, cuối cùng Đường Lâm cũng biết sự khác biệt lớn nhất của Thiết Lang và Quân Khang là gì. Lúc này lại có tiếng gõ cửa.
Cả người Đường Lâm run lên, trong lòng không hề mong đợi chút nào.
Chẳng lẽ Quân Khang lại quay lại. Sao vừa rồi cô có thể bộc phát ra sức mạnh như vậy được.
Ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình có thể ra tay như vậy.
“Cốc cốc cốc!” Cho dù chỉ cách một khe cửa nhưng cô vẫn có thể đọc hiểu được ánh mắt của Thiết Lang khi nhìn cô.
Chăm chú như vậy, sâu sắc đến thế. Hơn nữa, lại không có bất cứ tạp chất gì. Trong trẻo, sạch sẽ, chỉ có hình bóng của cô ở trong đó.
Đường Lâm từ từ mở cửa ra. Không biết nghĩ thế nào mà vừa thấy ánh mắt của Thiết Lang, cô đã lập tức chạy ùa ra ngoài, nhào vào lòng anh dù vẫn đang mặc áo ngủ. Cái gì mà Quân Khang, cái gì mà lễ nghi, cô đều không muốn quan tâm nữa.
Chỉ là cuối cùng cô cũng hiểu được, người đàn ông mà cô vừa quen có hai ngày này lại quan trọng với cô như vậy.
Rõ ràng Thiết Lang cũng rất ngạc nhiên trước hành động của Đường Lâm. Nhưng ngay cả chính cô cũng không thể giải thích được cảnh tượng vừa mới xảy ra đây, huống chi là giải thích cho anh ta.
Vậy cứ coi như cô làm việc mà không biết phân biệt trái phải đi.
“Em...” Cuối cùng, Quân Khang không nói gì nữa, chỉ xoay người rời khỏi căn hộ.
“Rầm!” Cửa chính của căn hộ truyền đến tiếng động thể hiện rõ anh ta tức giận thế nào.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Lâm, cô lập tức như mất hết sức lực. Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, cụp mắt nhìn lòng bàn tay của mình, một lúc lâu sau cũng không hề di chuyển. Quân Khang muốn nói lại thôi. Anh ta thấy rõ ràng vẻ mặt ghét bỏ và mất kiên nhẫn của Đường Lâm.
Xem ra anh ta đã coi thường bản lĩnh của tay tài xế kia rồi.
Nếu không thì sao cô lại có thể thay đổi lớn như vậy được. “Em có hẹn rồi, lát nữa sẽ ra ngoài ăn. Nếu anh không có việc gì thì về trước đi.”
Nói xong câu đó, Đường Lâm liền quay lưng về phía Quân Khang.
Đương nhiên cô thấy được biểu cảm và sự tức giận của anh ta. Nhưng cho dù là vì lý do gì thì rõ ràng Đường Lâm đã nhận ra, hình như cô đã thật sự quên một chuyện gì đó rất quan trọng.
Trong tình huống như bây giờ, cô hoàn toàn không được phép suy nghĩ quá nhiều.
Quân Khang ôm eo, từ trên đất đứng lên, khuôn mặt tươi cười thường ngày lúc này đã tràn đầy tức giận. Trong cơn tức giận, Đường Lâm vô thức duỗi chân ra. Sau khi đạp Quân Khang ra, cô dùng một tay nắm lấy cổ tay Quân Khang, lúc đứng dậy kéo theo Quân Khang. Cô xoay cả hai chân, quật thẳng Quân Khang xuống dưới nền nhà ngay trong phòng khách.
Động tác của cô liên tục dứt khoát, cũng may rằng không gian của phòng khách đủ lớn.
Chỉ là sau khi bị quật xuống đất, Quân Khang liền ngơ ngác. Anh ta khô7ng giấu được vẻ mặt khó hiểu của mình, ấn đường cũng vô thức nhíu lại.
Đây không phải là lần đầu tiên cô từ chối thân mật v7ới anh ta.
Dù không đến nỗi ngạc nhiên nhưng trong lòng Quân Khang vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu trước tình huống hiện tại.2 “Em nói rồi, em không quen tiếp xúc thân mật!”
Đường Lâm trả lời rất dứt khoát. Cô nhìn Quân Khang chằm chằm, hoàn toàn không sợ hãi trước cách cư xử của anh ta.
Quân Khang nghiến răng, cánh mũi phập phồng một lúc lâu, cuối cùng mới hít sâu một hơi rồi nói: “Em muốn ăn gì?” Không ngờ cô lại dám đối xử với anh ta như vậy, cô nghĩ mình là ai?
Lúc này, ánh mắt của Quân Khang rất thâm độc. Anh ta đứng trước mặt Đường Lâm cứ như giữa hai người có thù sâu hận lớn nào đó.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, hai người chỉ nhìn nhau, thời gian giống như ngừng trôi. Đường Lâm không nói gì, chỉ vùi trong lòng Thiết Lang mà lắc đầu.
Cô giống như đứa nhỏ chịu oan ức, chỉ khi gặp người thân mới có thể để lộ ra mặt yếu đuối nhất của mình.
Hai người đứng ở trước cửa một lúc lâu, đến khi cơ thể Đường Lâm khẽ run lên, lúc này Thiết Lang mới mỉm cười nói: “Đi vào trong trước đi, lạnh cóng đau cả lòng anh rồi!” Đường Lâm liền rời khỏi vòng tay của Thiết Lang, ngẩng đầu nhìn anh. Không biết vì sao khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng.
“Anh đừng có không đứng đắn!”
Sau khi trách mắng một câu, Đường Lâm liền xoay người đi vào căn hộ.
Thiết Lang cũng theo sát phía sau, đóng cửa lại rồi quen đường đi vào phòng bếp.
“Ăn cơm trước đi!”