Thiết Lang quay đầu nhìn Đường Lâm, ai ngờ cô lại một mình ngồi ở ghế sau khóc thầm. Thiết Lang thấy Đường Lâm không tập trung liền trực tiếp cầm lấy chiếc nhẫn, không hề giải thích mà đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của Đường Lâm.
May mà không phải là ngón áp út. Ngồi ở trong phòng khách, anh nhìn Đường Lâm đang rót nước cho mình, chợt hỏi: “Nghe nói lúc trước em đã gặp mấy nhà thôi miên à?”
Những lời này vừa thốt ra, động tác rót nước của Đường Lâm hơi khựng lại, không cẩn thận làm đổ nước lên mu bàn tay. Thiết Lang trực tiếp đặt chiếc hộp nhỏ vào trong tay Đường Lâm. Đôi mắt sâu thẳm chứa đầy ánh sáng tĩnh mịch, rất giống với những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Đường Lâm nhìn anh. Thấy đôi môi mỏng của anh khẽ nở nụ cười, cô cũng không bận tâm nữa mà từ từ mở chiếc hộp ra. Huống hồ, mặc dù bây giờ cô còn chưa nhớ ra anh, nhưng dù sao cũng không nói những lời châm chọc với anh giống như lúc trước, hoặc là phòng bị, đẩy anh ra xa. Xem như đó cũng là một chuyện tốt rồi.
“Em đã chia tay rồi!” Không ngờ anh còn có thể tặng quà cho cô...
Đường Lâm mở to mắt nhìn Thiết Lang, chỉ thấy anh từ từ lấy từ trong áo khoác ra một cái hộp nhỏ bằng nhung. “Tại sao bây giờ anh mới về?!”
Những lời này của Đường Lâm như là câu thần chú ma quái, len lỏi từng chút vào trong lòng Thiết Lang. Dường như anh đã đợi giọng điệu này rất lâu rồi.
Trái tim Thiết Lang khẽ ấm áp. Thiết Lang lại chuyển chủ đề, nhìn Đường Lâm hỏi, tiện thể đưa tay vén lọn tóc ra phía sau tai cô.
“Vẫn ổn!” Giọng điệu này có vẻ như có phần oán trách.
Thiết Lang cười nói: “Nếu trước đây anh nói thì em sẽ tin ư?” Tim Đường Lâm bỗng chốc đập loạn xạ, chủ yếu là do hình dáng của chiếc hộp khó tránh khỏi khiến cho cô có suy nghĩ vẩn vơ.
Hơn nữa, hai người đang ở trong không gian khép kín này, tim Đường Lâm không khỏi đập loạn nhịp. Bởi vì mới khóc xong nên khuôn mặt của Đường Lâm hơi phiếm hồng. Nghe thấy lời nói đó của Thiết lang, cô liền bĩu môi quay đầu, tức giận nói một câu.
“Vậy thì khóc cái gì?!” Nhìn thkấy cảnh này, Thiết Lang cau mày. Anh cũng không kịp suy nghĩ mà tháo dây an toàn ra rồi trực tiếp xuống xe, đi đến ghế sau.
Anh mở cửa ra, mang theo gió lạnh tràn vào trong xe.
Gió lạnh phả vào khuôn mặt của Đường Lâm khiến mặt cô lạnh cóang.
“Nếu em không cần thì vứt đi!” Thôi.
Có một số việc cũng không thế nóng vội được. “Em đã chia tay với Quân Khang rồi!”
Thiết Lang hứng thú nhìn Đường Lâm, hỏi: “Tại sao?” Thiết Lang nói xong liền làm ra vẻ muốn lấy chiếc nhẫn trong tay Đường Lâm, nhân tiện còn mở cửa sổ của ghế sau xuống.
Thấy vậy, Đường Lâm vội vàng đưa hai tay cầm lấy chiếc nhẫn, nói: “Anh làm gì vậy, nếu tặng cho em rồi thì xử lý thế nào là do em!” “Đừng khóc!”
Thiết Lang thật sự không ngờ anh mới đi có hơn một tuần mà khi gặp lại Đường Lâm, cô đã khóc nhiều như vậy. Những động tác này đều bị Thiết lang thấy hết.
“Làm sao mà anh biết? Lục Lăng Nghiệp đã nói cho anh biết sao?” Đôi mắt ngấn lệ của cô nhìn Thiết Lang ngồi vào bên cạnh mình. Trong mũi đều tràn đầy mùi hương trên người anh.
Lúc này, nước mắt của Đường Lâm rơi càng nhiều hơn. Thiết Lang cưng chiều nhìn Đường Lâm, đưa tay vuốt nhẹ chóp mũi của cô.
“Cái gì vậy?” Thiết Lang cũng không nói ra nguồn gốc của chiếc nhẫn. Nhưng từ nhỏ Đường Lâm đã trưởng thành trong một gia đình như vậy, có một số thứ cô vừa nhìn đã biết giá trị rất cao.
Mà chiếc nhẫn này đúng là như thế. Mặt bên của đá quý được dùng kỹ thuật cắt gọt rất tinh xảo, cho dù là dưới ánh sáng lờ mờ ở trong xe vẫn phát ra ánh sáng lung linh.
“Tình cờ mua được, tặng cho em!” Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, viền mắt của Đường Lâm lại đỏ hoe.
Bên trong thật sự có một chiếc nhẫn. “Hả?”
Trong lúc Thiết Lang đang nghĩ tiếp theo phải làm thế nào để giúp Đường Lâm khôi phục trí nhớ thì cô lại nói những lời này. Đường Lâm vô thức đáp lại một câu, ánh mắt vẫn luôn nhìn cố định vào chiếc nhẫn.
“Đừng nhìn nữa, anh đeo cho em!” …
Trở lại căn hộ, Thiết Lang vẫn đi theo Đường Lâm vào nhà mà không cần phải mời như trước. Anh vòng tay qua ôm lấy Đường Lâm, khẽ vỗ về sau lưng cô. Anh không nói gì cả nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.
“Nhớ anh à?” Cô ngạc nhiên nhìn Thiết Lang, không ngờ anh sẽ tặng quà cho mình.
Không phải lúc đó, Lưu Tử Duệ nói anh có việc gấp phải đi, hình như có chuyện gì đó quan trọng phải xử lý. “Vẫn như vậy, đi đứng không quá nhanh nhẹn!”
Nói xong, Thiết Lang uống một ngụm nước, ánh mắt vẫn nhìn cố định vào khuôn mặt của Đường Lâm. Đường Lâm lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rõ ràng là cô không muốn nói nữa. Nhưng món quà này là do Thiết Lang tặng cô nên có ý nghĩa rất đặc biệt.
“Tự mình mở ra xem!” Thiết Lang nói: “Ừ, em biết hết rồi sao?”
Đường Lâm cầm cốc nước đi tới trước mặt Thiết Lang rồi nói: “Đã biết rồi, tại sao trước kia anh không cho em biết? Lại còn để em phải nghe lén mới biết những chuyện này!” Thiết Lang thở dài một tiếng, mở cửa bước xuống xe quay về ghế lái.
Sau khi khởi động xe, anh cũng không hỏi Đường Lâm nữa mà trực tiếp lái xe về phía căn hộ của cô. Một lúc sau, tâm trạng Đường Lâm đã hơi ổn định lại. Thiết Lang đỡ lấy bờ vai cô, nhẹ giọng hỏi.
“Không phải!” Chiếc hộp rất tinh xảo, màu xanh lam đậm, hình vuông, nhìn rất đẹp.
Nhưng mà... Đường Lâm mím môi bất lực nhìn Thiết Lang, khóe miệng mấp máy muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” “Là... cái gì vậy?”
Đường Lâm cũng không phải là cô gái chưa từng được nhận quà, cũng không phải là người chỉ cần một mẩu bánh mì là có thể dỗ dành. Mặc dù anh mới rời đi được hơn một tuần, nhưng Thiết Lang lại cảm nhận rõ ràng lần anh trở về này, có vẻ Đường Lâm không giống như lúc trước nữa.
Nhưng cụ thể là vì cái gì thì anh còn chưa rõ. Đúng như tưởng tượng của cô.
Nhưng chiếc nhẫn này lại không giống như những chiếc nhẫn bình thường, phía trên không phải là kim cương mà là một viên đá sapphire cực kỳ nguyên chất. Đường Lâm bĩu môi nói: “Bố em!”
“Dạo này ông Đường thế nào rồi?” Có tin không?
Đường Lâm không biết. Đôi mắt sắc bén của anh như muốn nhìn thấu Đường Lâm, muốn nhìn vào sâu trong nội tâm của cô đến cùng là thế giới như thế nào.
Đáng tiếc, anh vẫn nhìn thấy ánh mắt tránh né của Đường Lâm. Đường Lâm quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thiết Lang nói: “Lạnh, được không!”
“Được, đừng khóc nữa! Anh có cái này tặng em này!” “Dạo này thế nào?”
Món quà đã được tặng, có vẻ Đường Lâm cũng nhận rồi. Nhưng theo cảm nhận lúc trước của cô đối với Thiết Lang, khả năng đến tám phần là cô sẽ không tin.
“Em nghe lỏm từ chỗ ai vậy?” Đường Lâm như là giành được của báu, ôm chặt chiếc nhẫn trong lòng.
Thiết Lang ở bên cạnh thấy thế thì không nói gì nữa, chỉ là đôi môi mỏng khẽ cong lên, một nụ cười lướt qua khuôn mặt anh tuấn.