Thiên Đường Có Em

Chương 1075: Những lời này thật vô nghĩa!



Thiết Lang và Đường Lâm ở cùng một phòng, nói chuyện câu được câu chăng.

Sau lần trở về này, Thiết Lang cảm nhận rõ ràng ánh mắt Đường Lâkm mỗi lần nhìn anh đều có vẻ tránh né. Cô quay lại nhìn thì bỗng giật mình.

“Lý Hãn? Sao anh lại đến đây?”
Khi bước vào văn phòng, Lý Hãn nhìn quanh một lượt rồi nói: “Văn phòng cũng không tệ nhỉ!”

“Nói đi, mục đích hôm nay anh đến đây là vì muốn nói đỡ cho Quân Khang phải không?”
Trước mặt Lý Hãn, Đường Lâm cố tỏ ra không quá thân thiết với Thiết Lang.

Cô giả vờ đối xử với anh như những người bạn bình thường khác, chỉ gật đầu lạnh nhạt rồi rời đi ngay lập tức.
Lý Hãn ngồi xuống sô pha, nhìn Đường Lâm, nhướng mày nói: “Hai ngày trước Quân Khang có gọi điện thoại cho anh và kể sơ qua về tình hình của hai đứa. Chỉ là anh rất tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến em nổi giận rồi ra tay đánh người như thế. Trước đây em không như vậy.”

“Trước đây? Vậy trước đây em là người thế nào?”
Cô ngồi vào bàn, nhìn màn đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ, tự dưng thấy buồn rười rượi.

...
Đường Lâm cười khẩy nhìn Lý Hãn. Vừa dứt lời thì cô bỗng nhớ ra điều gì đó, vội đổi chủ đề: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Hơn nữa, khi chúng em ở bên nhau cũng đã nói rõ rằng nếu cảm thấy không hợp nhau thì sẽ không miễn cưỡng. Anh cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy, chúng em đúng là không hợp nhau, thế thì còn miễn cưỡng ở bên nhau làm gì nữa chứ!”

“Chỉ vì cãi nhau mà đã thấy không hợp rồi sao?”
Dường như... đã lâu rồi họ không gặp nhau vậy.

“Sao vậy, em không vui khi gặp anh sao?”
Hình bóng Lý Hãn và Đường Lâm đi cạnh nhau in sâu vào mắt Thiết Lang, đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Hai người đi thẳng đến phòng làm việc của cô, khi nhìn thấy Đường Lâm ở cửa, Tiểu Lê nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
Cuối cùng cũng gặp lại Lý Hãn.

Hai năm qua, bởi vì không có sự hiện diện của Đường Lâm nên ở một mức độ nào đó, anh đã lựa chọn làm ngơ anh ta.
Một lúc sau, Đường Lâm bật dậy từ trên giường, đi chân trần đến trước bàn làm việc rồi mở máy tính lên.

Cô đã chụp ảnh chiếc nhẫn này sau đó đăng lên mạng. Vốn dĩ cô cũng không có nhiều hy vọng, nhưng những tin tức xuất hiện trên màn hình kia lại khiến Đường Lâm ngạc nhiên, cười không khép được miệng.
Lý Hãn mỉm cười nhìn Đường Lâm, rồi vừa nói vừa dang tay ra, dường như anh ta định ôm lấy cô.

Đường Lâm bất giác lùi về phía sau một bước: “Không phải em không vui, chỉ là sao đột nhiên anh lại đến đây?!”
Nhìn thấy Lý Hãn đang ở đằng sau Đường Lâm, mặt Tiểu Lê bỗng đỏ ửng lên khi Đường Lâm vừa đi lướt qua cô ấy.

Lý Hãn chỉ đăm đăm nhìn về phía trước như thể không nhìn thấy Tiểu Lê vậy.
“Nhớ kiểm tra điện thoại!”

“Ừm, được! Em lên trước đây!”
Vậy gia thế của Thiết Lang...

Đường Lâm xoa mặt nhẫn, trong lòng bỗng thấy áy náy.
Đường Lâm liếc mắt nhìn Thiết Lang, không nói gì. Khi cô đẩy cửa bước xuống xe, trên môi cô lộ ra một nụ cười nhạt.

Lý Hãn nhìn Thiết Lang qua cửa kính xe. Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ mỉa mai và khinh bỉ.
Nhất là vào năm Đường Lâm biến mất, thậm chí anh còn không có ý nghĩ đến tìm Lý Hãn để tính sổ, chứ đừng nói gì đến việc nên đối xử với anh ta thế nào.

Nếu như lúc đó vẫn mãi không tìm thấy Đường Lâm, vậy thì việc anh chấp nhặt Lý Hãn còn có ý nghĩa gì chứ.
“Đến xem em và Quân Khang thế nào rồi, anh nghe nói hai đứa cãi nhau hả?”

Đường Lâm thầm thở dài, cô không ngờ rằng Quân Khang lại nói chuyện này với Lý Hãn.
Cô vốn muốn quay lại chào anh rồi mới đi, nhưng bởi vì Lý Hãn đang ở đó nên cô chỉ đành kéo anh ta đi thẳng vào tòa nhà Diệp Thị.

Trong xe, Thiết Lang đang nhìn theo bóng dáng của họ, trên môi anh bỗng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Vả lại, mặc dù trước nay Thiết Lang chưa từng nói ra, nhưng thật ra trong mắt Thiết Lang, Lý Hãn chẳng là cái thá gì.

Anh ta cũng chỉ từng là một trưởng thư ký nhỏ bé, bây giờ cho dù có là thứ trưởng đi nữa cũng không đáng để anh làm to chuyện.
‘Viên kim cương xanh quý hiếm được tìm thấy ở châu Phi đã được một người đàn ông bí ẩn mua với giá hai trăm triệu!’

Đường Lâm nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, nó... có giá hai trăm triệu.
“Không phải cãi nhau, mà là chia tay rồi!”

Vừa dứt lời, lúc này Đường Lâm mới chợt nhớ ra Thiết Lang vẫn còn đang ngồi trong xe.
Ngay khi Đường Lâm và Lý Hãn vừa định quay người trở vào, Thiết Lang bỗng mở cửa xe rồi trầm giọng gọi cô.

Đường Lâm quay lại, khi nhìn thấy Thiết Lang bước ra khỏi xe, ánh mắt cô bỗng lấp lánh rạng rỡ và bất giác nhíu mày.
Lý Hãn bất ngờ nhìn Đường Lâm, dường như anh ta không ngờ rằng cô lại tuyệt tình như vậy.

Đường Lâm trả lời anh ta không chút do dự: “Ừm, chính là như vậy. Cho nên bất kể anh định nói gì tiếp theo thì cũng hãy dừng lại đi, dù gì em cũng không muốn nghe. Hơn nữa, nếu như chỉ vì chuyện này mà anh lại lặn lội đường xa đến đây, vậy thì em thấy anh đang làm quá mọi chuyện lên rồi đấy!”
Thiết Lang đã trở lại, và cuộc sống của anh dường như vẫn như xưa.

Nhưng Đường Lâm vẫn cảm thấy giống như có thứ gì đó đang đè nặng trong lòng mình, khiến cô cứ luôn hồi hộp và lo lắng.
Đường Lâm nhún vai: “Cũng không phải chỉ có chừng đó. Anh đừng hỏi chuyện của tụi em nữa. Dù gì chúng em cũng đã chia tay nhau, nói nhiều vậy cũng chẳng có ích gì.”

“Xem ra em đã nhất quyết chia tay với nó?”
Trong đôi mắt phức tạp của cô luôn chứa nhiều cảm xúc.

Đêm đó, Thiết Lang cũng không rời cđi mà ngủ trong phòng ngủ cho khách.
Đường Lâm nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ.

Cảm giác khác lạ trên tay khiến cho cô khônga kìm được mà giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Hơn nữa không phải là một viên sapphire, mà là một viên kim cương xanh.

Hai trăm triệu...
“Được rồi, nhưng những gì nên nói anh vẫn sẽ nói. Tiểu Lâm, em cũng không còn nhỏ nữa, anh có thể nhìn ra Quân Khang đối với em...”

“Anh hoàn toàn không biết gì cả, nói những điều này cũng vô ích thôi!”
Công việc vẫn như vậy, chỉ là kể từ sau khi vụ việc mất hợp đồng xảy ra, Đường Lâm luôn khóa cửa mỗi lần cô rời khỏi văn phòng.

Hôm nay Thiết Lang lái xe đưa cô đến dưới tòa nhà công ty. Đường Lâm chưa kịp xuống thì đã nghe thấy có người gõ cửa kính xe.
Thiết Lang chỉ nheo mắt lại và không mấy quan tâm đến thái độ khiêu khích này của Lý Hãn.

Đường Lâm đóng cửa xe lại và nhìn Lý Hãn đang đứng trước mặt, cứ có cảm giác xa cách vời vợi với anh ta.
Đường Lâm tỏ ý không muốn nghe Lý Hãn nói thêm bất cứ điều gì liên quan đến Quân Khang nữa.

Hơn nữa, nếu anh ta thật sự vì Quân Khang mà lặn lội đường xa đến đây thì quả thật anh ta đã khiến cô thất vọng.