Thiên Đường Có Em

Chương 1076: Tôi đã nhớ lại hết những chuyện khác rồi!



Đường Lâm tỏ rõ thái độ không muốn nghe Lý Hãn nói thêm chuyện gì liên quan đến Quân Khang nữa.

Ngoài việc lãng phí thời gian ra, cô kkhông nghĩ điều đó còn có ý nghĩa gì khác. Đường Lâm hít sâu một hơi, mím khóe môi, chua xót nói: “Trừ tất cả mọi chuyện giữa tôi và anh ấy, mọi chuyện khác… tôi đều đã nhớ lại. Bao gồm chút kí ức liên quan đến anh ấy cũng đều là qua những việc tôi tiếp xúc với người khác mà nhớ được.”

“Vậy xem ra, hai tầng trước đối phương vốn không hoàn toàn là vùng cấm, chỉ là… việc khó nhất bây giờ là nếu chúng tôi không có cách nào giải được tầng thứ ba thì có thể…”
Lý Hãn thở dài rời đi, lúc chuẩn bị đi anh đứng ở cửa, nhìn Đường Lâm chằm chằm: “Dạo này còn đau đầu không?”

“Đau đầu? Tại sao anh biết em đau đầu?”
Có thể do không khí quá nghiêm trọng, cuối cùng bác sĩ nữ không nhịn được nói: “Cô Đường, thật ra tôi có một câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi cô!”

“Cô cứ nói!”
Đường Lâm ngồi đối diện bác sĩ, nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Tôi nhớ lại hết mọi chuyện rồi, chỉ là… chuyện liên quan đến anh ấy thì tôi lại không tài nào nhớ được.”

Nghe xong, bác sĩ nữ gật đầu như đã hiểu mọi chuyện: “Cô Đường, là thế này, lần trước khi năm người chúng tôi thôi miên cho cô thì thật ra đã giải được hai tầng, nhưng mà… bây giờ cô vẫn không thể nhớ lại được những chuyện liên quan đến anh ấy thật ra là vì từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn không thể tìm ra được điểm để giải được tầng thứ ba.”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Anh về đi!”

Đường Lâm nói xong thì mở máy tính, ánh mắt không dời khỏi tập tài liệu trên bàn, mọi hành động đều thể hiện cô không muốn nói thêm gì nữa.
Bác sĩ nữ suy nghĩ vài giây, nói: “Lần này năm người chúng tôi đều đồng thời nhận được thông báo bảo chúng tôi cùng nhau giúp cô giải quyết vấn đề. Nhưng tại sao cô lại luôn chọn liên lạc với riêng mình tôi vậy? Tôi nhớ sau này khi cô liên lạc với tôi, cô từng nói với tôi rằng cô tin tưởng ở tôi, chuyện này…”

Đường Lâm thấy được sự khó xử trên khuôn mặt của nữ bác sĩ. Cô nở nụ cười rồi hít một hơi thật sâu: “Thật ra tôi tin tưởng tất cả mọi người, chỉ là tôi không muốn có quá nhiều biết việc mà tôi nhớ lại. Bây giờ tôi chỉ muốn tìm lại những kí ức đã từng xảy ra giữa tôi và anh ấy trong quá khứ trước, vậy nên… tôi không muốn nhiều người biết tình trạng của tôi.”
Đường Lâm cười cười, đi theo bác sĩ nữ đó lên tầng.

Vẫn là phòng nghiên cứu số ba, mở cửa ra, từ bên trong tỏa ra mùi hoa oải hương dịu nhẹ.
Đường Lâm vẫn luôn không nói với ai, trước giờ cô với vị bác sĩ này vẫn giữ liên lạc.

“Cô Đường, gần đây cô thấy thế nào?”
Sau khi tắt máy, Đường Lâm nhìn điện thoại cô với đôi mắt sáng rực, hi vọng tối nay mọi thứ sẽ thuận lợi.

Buổi tối khi sắp tan làm, Đường Lâm cố ý gọi điện cho Thiết Lang, nói anh không cần tới đón cô.
Đường Lâm ngừng gõ bàn phím: “Xem xét gì? Anh muốn em đuổi việc anh ta?”

“Gần như là vậy!”
Trên màn hình chỉ là mở một trang word. Vì để làm ra dáng vẻ rất bận rộn, khi nãy cô đã cố ý đánh bừa vài chữ lên đó.

Bây giờ Lý Hãn đã rời đi, khuôn mặt Đường Lâm lập tức sững lại.
“Biết rồi!”

Sau khi tiễn được Lý Hãn, lúc này Đường Lâm mới ngẩn người nhìn vào màn hình máy tính.
Xem ra tay của một số người đã dài tới nỗi không ngăn nổi việc người đó nhúng tay vào chuyện của cô rồi.

“…”

“Được thôi, không có gì! Tối nay gặp!”
Dường như Đường Lâm rất bất ngờ với câu hỏi của Lý Hãn, thấy anh ta nhướng mày một cách rõ ràng, lòng cô lại nghĩ đến một chuyện khác.

Ngoài vài người ở bên cạnh ra thì không có ai biết chuyện cô bị đau đầu.
Sau bữa cơm trưa, Đường Lâm lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

“A lô, xin chào, là tôi, Đường Lâm!”
Một lúc sau, cô mỉm cười rồi lắc đầu, nhưng giọng điệu vẫn rất kiên định: “Không cần đâu, nếu anh còn định tiếp tục nhắc đến chuyện này thì đừng trách em ra lệnh đuổi anh ra khỏi đây đấy!”

“Này, Tiểu Lâm Tử, lúc nào thì em mới chịu sửa đổi cái tính nết này vậy hả!”
Nghe vậy, Lý Hãn thở dài rồi đi tới trước bàn làm việc của Đường Lâm: “Tiểu Lâm, có cần phảci tuyệt tình thế không. Quân Khang rất quan tâm đến em, vì thế nên mới tìm đến anh, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với nhaua một bữa. Con người mà, ai mà chẳng từng phạm phải sai lầm, em nói đúng không!”

Đường Lâm nhìn Lý Hãn bằng đôi mắt long lanh, ánh mắt cô sắc lạnh giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nghe vậy, Đường Lâm chớp mắt: “Trước đây vài ngày hay bị đau, nhưng mấy ngày gần đây đỡ hơn rồi!”

“Vậy thì tốt. Có điều, anh vẫn phải nhắc nhở em một câu, hình như người tài xế kia của em không đơn giản. Nếu em không muốn tự rước lấy phiền phức cho bản thân thì hãy xem xét lại nhé!”
Hơn nữa gần đây cô không hề gặp Lý Hãn, tại sao anh ta lại biết được?

“À, là Tiểu Ngũ nói với anh! Cô ấy nói gần đây em luôn bị đau đầu, có cần phải đến viện khám không? Em cũng đừng coi nhẹ vấn đề sức khỏe của bản thân!”
Bác sĩ nữ không nói tiếp, nhưng Đường Lâm thông minh như vậy cũng hiểu được phần nào ý của cô ấy.

Cả hai chìm vào im lặng hồi lâu.
“Em biết rồi, em sẽ xem xét.”

“Ừ, vậy anh đi trước đây, mọi chuyện em nên nghĩ thoáng ra một chút!”
Bảy giờ tối, Đường Lâm một mình rời phòng làm việc, vừa xuống tòa liền bắt một chiếc xe đi tới điểm hẹn.

Hai mươi phút sau, xe dừng, Đường Lâm ngẩng đầu nhìn viện nghiên cứu, kéo khóe miệng, liền đi vào.
Đường Lâm lắc đầu: “Bây giờ những chuyện liên quan đến anh ấy mà tôi có thể nhớ cực kì ít, hơn nữa chỉ cần tôi nghĩ đến anh ấy, hoặc nhìn thấy anh là sẽ lập tức đau đầu. Tôi đã từng thử rất nhiều lần với những kí ức vụn vỡ kia, nhưng vẫn không thể nào nhớ lại được.”

Bác sĩ nữ lặng thinh một hồi: “Vậy cô thấy có cần tôi thôi miên cho cô thêm lần nữa không? Hoặc là giờ cô nói cho tôi trước, những thứ mà cô nhớ được có những gì?”
Nhìn thấy cô ấy, Đường Lâm gật đầu đi tới: “Bác sĩ, lại làm phiền rồi!”

“Cô Đường đừng nói vậy, chỉ cần có thể giúp cô giải quyết vấn đề, tôi chỉ mong cô làm phiền tôi thêm vài lần nữa!”
Nghe xong, bác sĩ nữ khẽ gật đầu: “Được thôi, cô Đường, vậy tôi hiểu rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác tình trạng hiện giờ của cô.”