Trong giây lát, sau khi bác sĩ nữ chờ đợi một hồi lâu, Đường Lâ1m mới cười lạnh: “Có thấy!” Mặc dù Đường Lâm hơi giật mình, nhưng cô chưa định nói cho Thiết Lang biết chuyện cô đã nhớ ra những chuyện khác.
Bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc. “Này, là em hỏi anh trước mà, anh trả lời đi rồi em nói sau!”
Đôi môi mỏng của Thiết Lang khẽ nhếch lên. Anh lập tức khẽ nhéo má của Đường Lâm, nói: “Để ý là sẽ biết em ở đâu thôi!” Quả thật mọi người đều giống nhau.
Ở thời điểm suy sụp nhất, người mà trong lòng mình nhớ nhất lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cái cảm giác này không khác gì với cảm giác thỏa mãn nhất. Xong rồi!
Lộ tẩy rồi! “Bíp, bíp!”
Trong bóng đêm, một tiếng còi chói tai đã đánh thức Đường Lâm đang chìm trong suy tư. Đẹp trai không ai sánh bằng!
Đường Lâm từ từ nhìn Thiết Lang ở trước mặt mình. Cô đã quên phản ứng lại khi nghe được câu trả lời của anh. Nói xong những lời này, bác sĩ nữ liền cười gượng: “Thì ra là thế! Cô Đường, xem ra cô cũng không thật sự quá tin tưởng tôi. Chỉ là cô muốn dùng cách này để kiểm tra lại kết luận của mình mà thôi!”
Đường Lâm nhìn bác sĩ nữ đầy vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi cũng không muốn nghĩ như vậy. Nhưng cô biết không, đó thật ra là bởi vì tôi cảm thấy cô là người đáng tin!” “Có, em nói có là có!”
Có lẽ tâm trạng khá tốt nên thái độ nói chuyện của Đường Lâm với Thiết Lang không quá dè dặt như trước nữa. “Xì, anh bớt lại đi! Chẳng lẽ anh bám theo em đến chỗ này sao?”
Nghe thấy thế, Thiết Lang nhướng mày cười như không cười: “Anh đã biết em ở đâu rồi mà còn cần phải bám theo sao?” Cô không biết xấu hổ mà!
Thiết Lang ngồi vào trong xe, không khí ấm áp bên trong xua tan cái lạnh trên người họ. Bác sĩ nữ vội vã hỏi lại.
Chung quy bọn họ đã kẹt trong tình trạng 7hiện giờ của Đường Lâm rất lâu rồi. Nếu như có thể giải quyết được vấn đề của Đường Lâm thì cũng chính là một bước đột phá với bọn 7họ mà nói. “Không sao, cô Đường. Cô cũng được xem như là một khách hàng của tôi. Chắc chắn chúng tôi sẽ đề cao tính bảo mật về quyền riêng tư của khách hàng khi làm việc.”
“Vậy là tốt rồi!” “Ai mà biết được. Anh là người đàn ông xấu xa như vậy mà!”
Vừa nói xong, ánh mắt của Thiết Lang liền trở nên sâu xa: “Làm sao em biết là anh xấu xa?” Cô khẽ đảo mắt, một giây sau mới trợn mắt nói dối: “Vừa nhìn là biết. Người mà mùa đông mà mặc quần áo không cài cúc thì đều xấu xa!”
“Hử? Còn có chuyện đó nữa à?” Thiết Lang thấy ánh mắt của Đường Lâm cũng dần dần trở nên không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Có lẽ là bầu không khí trong xe quá mập mờ. Giây tiếp theo, Thiết Lang liền giữ lấy gáy của Đường Lâm, làm một chuyện mà anh đã tha thiết mong muốn trong hơn hai năm qua. Khác với cảm giác kháng cự của Đường Lâm với Quân Khang, cô chỉ cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh.
Không có chán ghét, không có né tránh, cô mở to đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thiết Lang. “Vậy tốt quá rồi, nếu cô đã nhìn thấy thì có thể tìm được người kia, sau đó chúng ta sẽ…”
<2br>“Tạm thời vẫn chưa được!”
“Tại sao?” Đường Lâm không thể tưởng tượng được, nếu lần đó không thành công thì cô và Thiết Lang sẽ còn tiếp tục bỏ lỡ nhau bao lâu nữa.
Mặc dù vẫn không tìm thấy dấu vết chi tiết nhưng ít nhất trong ký ức của cô, tất cả nội dung mà cô nói chuyện phiếm với Tiểu Ngũ lúc trước đều là về Thiết Lang. “Làm sao anh biết em ở đây?”
Đường Lâm ngạc nhiên, trong lòng cũng ấm áp. “Đón em về nhà!”
Thiết Lang mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến gối, hàng cúc mở ra. Khi anh đi về phía Đường Lâm, vạt áo phất phớt ở hai bên đôi chân thon dài, thẳng tắp. Vì vậy mà cô vẫn chưa làm bất cứ điều gì. Bởi vì cô chưa bao giờ ngờ rằng người hạ lệnh thôi miên cô lại là người đó.
Bác sĩ nữ nghe Đường Lâm trả lời thì cũng im lặng một lúc. Lúc này, Đường Lâm nhìn nữ bác sĩ, hơi do dự rồi mới nói khúc mắc của bản thân: “Mặc dù biết đối phương là ai nh2ưng vẫn không thể chắc chắn, vậy nên cần thêm thời gian xác nhận, hơn nữa tạm thời tôi không muốn đánh rắn động cỏ, vì vậy…”
Tuy rằng đã khôi phục trí nhớ, nhưng hầu như tất cả những thứ cô nhớ lại đều không liên quan đến Thiết Lang.
Đêm đó, lúc Đường Lâm rời khỏi viện nghiên cứu đã là hơn chín giờ tối. “Đừng nhìn nữa, lát nữa sẽ có thời gian cho em nhìn thoải mái!”
Đường Lâm: “...” Chỉ có điều trong trí nhớ của cô, trước đây có rất nhiều người liên quan, chẳng hạn như Lưu Tử Duệ, Âu Kiệt... thậm chí là Tiểu Ngũ. Trong ký ức của cô luôn có hình bóng của Thiết Lang xen vào giữa cô và họ.
Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế, cô mới có thể tìm ra một số sự thật về sự tồn tại của anh bên cạnh cô. Cô luôn có cảm giác anh giống như cứu tinh của mình vậy.
Bất cứ lúc nào, bất cứ trường hợp nào, sự xuất hiện của anh luôn lóa mắt như vậy, khiến cô hài lòng đến bất ngờ. Cô vốn định lùi về phía sau một bước để nhường đường cho đối phương.
Nhưng khi chiếc xe BMW quen thuộc kia dừng lại trước mặt cô, Đường Lâm mới hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn người đang bước xuống xe. Đường Lâm rất tò mò, nghiêng đầu nhìn Thiết Lang “Tại sao mà anh biết em ở đây? Nói thật đi!”
“Em ở nơi này là bí mật sao?” Nếu như chính mình không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ cô cũng không biết rằng có đôi khi, người mà cô luôn tin tưởng nhất lại cắm cho cô một dao vào thời khắc quan trọng.
Cô cũng mừng vì đã nhớ lại. Cô đi ra từ viện nghiên cứu. Gió lạnh phả vào mặt khiến khuôn mặt của cô hơi đau buốt.
Đường Lâm quấn chặt áo khoác của mình. Cô đứng trước cửa viện nghiên cứu, buồn bã, thất vọng nhìn bầu trời đầy sao. Thật ra lần trước sau khi năm người kia thôi miên cô cùng một lúc, khi cô tỉnh lại cũng đã nhớ lại rồi.
Nhưng cô vẫn không thể nào nhớ lại được mọi thứ về Thiết Lang như trước. Khuôn mặt tươi cười của cô hơi khựng lại. Cô chợt nhận ra người đàn ông này cũng mang theo sự xấu xa từ trong xương.
Anh biết rõ chắc chắn lúc này cô đang rất cảm động, vậy mà còn nói như thế nữa. Cô ấy nhìn Đường Lâm, lặng lẽ thở dài rồi nói: “Vậy… Nếu như vậy thì chờ cô Đường có thể khẳng định rồi nói sau. Nhưng bây giờ đã có bao nhiêu người biết chuyện cô nhớ lại rồi? Tôi lo lắng người hạ lệnh thôi miên cô sẽ biết!”
Đường Lâm lắc đầu nói: “Không đâu, chuyện này ngoại trừ cô ra thì không ai biết cả. Nếu người đó thật sự biết thì chỉ có cô nói ra mà thôi.”