Mặc dù còn chư1a nhớ lại tất cả mọi thứ về nhau, nhưng như vậy là đủ rồi.
Rốt cuộc người đàn ông này đã chịu đựng bao lâu vì cô2 rồi?! Bất luận thế nào thì hành vi của Tiểu Lê trong giai đoạn này vẫn rất đáng ngờ.
...
Sau khi tan sở vào buổi tối, trên bàn làm việc của Đường Lâm đã để sẵn lọ nước hoa. May mắn làm sao, thật may mắn!
Bây giờ quỹ đạo phát triển của mọi việc đều không khác gì suy nghĩ của anh lúc trước.
Cô đã quên thì sao. Đường Lâm gật đầu: “Thế này đi, nếu cô đã vất vả thế này thì cuối tháng tôi sẽ nói với bộ phận nhân sự tăng thêm lương cho cô!”
Nghe vậy, ánh mắt của Tiểu Lê chợt sáng rực lên: “Cảm ơn Giám đốc Đường, cô thật tốt bụng!”
“Ừm, tranh thủ làm đi rồi còn về sớm!” Hơn nữa, chắc chắn không phải của cô.
Bởi vì cô vốn dĩ không dùng nước hoa!
Đường Lâm đứng ở cửa phòng làm việc, quay đầu nhìn xuyên qua rèm cửa về phía chỗ Tiểu Lê đang ngồi ở bên ngoài. Đường Lâm vòng tay ôm lại giống như tiếp thêm sự tự tin và lòng can đảm cho Thiết Lang.
Khi anh buông Đường Lâm ra, đôi mắt lạnh lùng của anh có thêm sự yêu thương, thậm chí còn có thêm vệt sáng mờ nhạt.
“Chúng ta về nhà thôi!” Đường Lâm lắc đầu không nói g0ì, chỉ âm thầm rơi nước mắt.
Lúc này, Thiết Lang đã sớm sốt ruột rồi.
“Anh xin lỗi, vừa rồi... kìm lòng không được!” “Ồ, vậy tôi sẽ tìm tiếp xem sao!”
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước nhé, Giám đốc Đường?!”
Đường Lâm cúi đầu, lúc Tiểu Lê chuẩn bị ra ngoài thì cô bỗng nói một câu đầy khó hiểu: “Hôm nay cô dùng nước hoa gì vậy? Mùi thơm quá!” Cô khẽ mỉm cười, đi về phía anh.
Trong khung cảnh hoàng hôn, Thiết Lang đang đứng cách đó không xa, dáng người cao ráo và ưu tú của anh lần nữa lại khiến cô tim đập thình thịch.
“A... cẩn thận!” Nhưng lần này cô ta lại tỏ thái độ rất hợp lý.
Điều này có nghĩa là gì?!
Mặc dù Đường Lâm không phải là bác sĩ tâm lý, nhưng theo quan sát của cô, biểu hiện trước sau không đồng nhất với nhau của Tiểu Lê đã đủ cho thấy có vấn đề. Mà lần này Tiểu Lê tỏ ra rất hoang mang, nói: “Hợp đồng gì ạ? Tôi không nhìn thấy!”
Đường Lâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng ngắc của Tiểu Lê. Cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt Tiểu Lê lúc trước không phải như thế này.
Lần trước hình như cô ta rất bối rối. Đường Lâm với tay đóng cửa lại, đứng ở trong phòng làm việc ngửi kỹ mùi hương trong phòng.
Mùi hương hơi quen, hình như cô đã từng ngửi ở đâu đó.
Đường Lâm cau mày, đây là mùi nước hoa còn lưu lại trong không khí. Chỉ cần anh nhớ cô là được rồi.
Ký ức không còn nhưng anh vẫn ở đó.
Anh có thể tạo nên tất cả mọi thứ thuộc về họ thêm một lần nữa. Trên màn hình máy tính, cô ta đang mở email, nhưng trên email chỉ toàn là lịch sử trò chuyện WeChat dài lê thê.
Nói là làm việc nhưng thật ra thì sao?!
Khi Đường Lâm đi xuống lầu, Thiết Lang vẫn đang đợi cô ở chỗ cũ. “Vâng vâng, Giám đốc Đường về cẩn thận!”
Rõ ràng là Tiểu Lê rất vui mừng khi nghe Đường Lâm nói muốn tăng lương cho cô ta.
Sau khi Đường Lâm rời đi không được bao lâu, cô ta bắt đầu vừa ngâm nga vừa làm việc. Nhưng anh biết, bây giờ không phải là lúc!
…
Ngày tiếp theo, thứ sáu, Đường Lâm đi bộ đến tòa nhà cao tầng Diệp Thị để đi làm. Đời này, cô không muốn buông tay người đàn ông này thêm lần nào nữa.
Không nhớ thì sao, anh vẫn đang ở đây, vẫn chưa bao giờ từ bỏ cô.
Như vậy thì cô còn có lý do gì để đẩy anh ra nữa. “Ừm, về nhà!”
Đường Lâm mỉm cười giống như đóa hoa bạch hợp nở rộ, xinh đẹp không ai sánh bằng.
Cô vốn đã rất xinh đẹp, vừa khóc xong nên đôi mắt xinh đẹp kia lại như nước mùa thu. Thiết Lang nhìn thấy mà yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống. Dù ông trời không công bằng, nhưng cuối cùng vẫn đối xử với anh không tồi.
Thiết Lang ôm chặt lấy Đường Lâm, hận giờ phút này không thể dung nhập cô vào trong máu thịt của mình.
Đường Lâm cảm nhận được tim Thiết Lang đập dữ dội. Cô cũng không kìm lòng được vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon gầy của anh. Giọng nói của Thiết Lang trầm thấp lại khàn khàn. Từ trước tới nay, vì Đường Lâm mà anh luôn kìm nén cảm xúc, ở trong đáy lòng đã không ngừng lên men.
Ngay cả anh cũng không biết tại sao, rõ ràng anh không có nhiều kiên nhẫn nhưng lại dùng hết tất cả với Đường Lâm.
“Không cần giải thích, em cũng... không trách anh!” Đường Lâm đỏ mặt, tiện tay lau nước mắt, lúng túng nhìn Thiết Lang. Cô làm gì có mặt mũi nói cho anh biết rằng vừa rồi cô khóc là vì cảm động.
Thật sự là xấu hộ chết đi được!
“Hả? Không trách anh? Vậy tại sao lại khóc?” Thậm chí anh còn không ngần ngại chạy đến bên cạnh cô để làm tài xế.
Cô nhớ rất rõ, trong trí nhớ7 của cô, cô đã từng nói với Tiểu Ngũ người đàn ông này là thủ trưởng của bộ đội đặc chủng.
Nước mắt của Đường Lâ7m chảy đến bên khóe miệng nơi hai người tiếp xúc. Động tác của Thiết Lang cứng đờ, nhanh chóng tách khỏi Đường Lâm.
2
Anh nhăn mày, nhìn dáng vẻ khóc như mưa của Đường Lâm, nói: “Sao em lại khóc?” Cô mở cửa phòng làm việc ra giống như mọi khi.
Nhưng khi vừa bước vào, cô liền ngửi thấy một mùi hương không giống mùi của cô.
Bởi vì phòng làm việc khá kín, mà bây giờ mỗi ngày cô đều khóa cửa lại trước khi rời đi nên lẽ ra chuyện như vậy sẽ không thể tái diễn. Khi cô rời văn phòng, Tiểu Lê vẫn đang ngồi làm việc.
Trước khi đi, Đường Lâm bước tới nhìn Tiểu Lê: “Ngày nào cô cũng tăng ca sao?”
“À? Giám đốc Đường, đúng vậy, gần đây có rất nhiều việc, tôi không muốn chậm trễ công việc!” Nghe vậy, Tiểu Lê giật mình, sau đó cô ta tỏ vẻ khoe khoang cười nói: “Giám đốc Đường cũng thích nước hoa nhãn hiệu này à? Đây là loại mới ra của nhãn hiệu D&G!”
“Ừm, thơm lắm. Không có việc gì nữa rồi, cô ra ngoài trước đi!”
Sau khi Tiểu Lê rời đi, Đường Lâm liền lên mạng đặt mua một lọ nước hoa mà cô ta vừa nhắc tới. Không biết vì sao nhưng cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tiểu Lê.
Đường Lâm cũng chưa tỏ thái độ gì, sau khi ngồi vào chỗ của mình khoảng mười phút thì ấn máy điện thoại.
“Tiểu Lê, cô vào đây một lát!” Lúc này, giữa dòng người đang hối hả tan sở, bất ngờ có người la hét từ vỉa hè bên phải.
Đường Lâm sửng sốt, khi quay lại thì cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang lái xe hướng về phía cô với tốc độ rất nhanh.