Thiên Đường Có Em

Chương 1080: Bị đưa tới phòng thẩm vấn!



Đường Lâm ngạc nhiên nhìn điện thoại rồi lại quay qua nhìn Thiết Lang đang chuẩn bị bữa sáng cho cô với ánh mắt nghi hoặc.
Số lạ, gọi cô vào sáng sớm, hơn nữa giọng cũng rất vang và có uy lực.

“Chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát trung tâm, phụ ctrách vụ tai nạn xe xảy ra hôm qua, bây giờ chúng tôi muốn mời cô đến đồn cảnh sát hợp tác điều tra.”

Ở đồn cảnh sát.
“Cô có chắc đó là anh ta không?”

Nghe câu hỏi thế này, Đường Lâm lập tức bó tay.
“Ừm, được thôi, kahi nào?”

“Bây giờ, cô cứ xuống dưới nhà là được, xe cảnh sát đã đợi cô ở dưới nhà!”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Lâm hơi thẫn thờ.

Xe cảnh sát đã ở dưới nhà đợi cô, nghe ý của câu nói này sao cứ như định bắt người như vậy.
“Đồn cảnh sát nói muốn chúng ta hợp tác điều tra, xe cảnh sát đang ở dưới nhà đợi!”

“Ừ, ăn xong rồi tính!”
Cô cũng không thể gọi ông bô nhà cô khi ở trong đồn cảnh sát được, vậy thì xấu hổ quá rồi.

“Vậy mời!”
Đường Lâm há hốc miệng: “Là xe cảnh sát đấy? Xe cảnh sát đang chờ ở dưới nhà!”

Thiết Lang cười lạnh một tiếng: “Cho dù là bố em tới thì cũng phải ăn xong rồi mới tính!”
Thiết Lang dùng thái độ không thể từ chốt thẳng thừng ngắt lời cảnh sát: “Đương sự của tôi không có hồ sơ phạm tôi, bây giờ các anh không có bất kì chứng cứ nào đã nói muốn điều tra tội phạm? Theo luật hình sự quốc gia, tôi có thể kiện các anh đấy! Đây là tội phỉ báng!”

Cảnh sát: “...”
Nếu như là phối hợp điều tra thì tại sao phải vào phòng thẩm vấn?

“Cô Đường, mời vào! Anh này là…”
Vấn đề này thật sự sỉ nhục chỉ số IQ của cô đó!

Hai người cảnh sát nhìn mặt nhau, hệt như không ngờ là Đường Lâm có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi của họ như vậy, thậm chí suy luận còn rõ ràng.
Cô bình tĩnh nhìn hai người cảnh sát ở trước mặt, nói: “Làm ơn đi. Hôm qua anh ta suýt nữa là giết tôi rồi. Hơn nữa cũng mới cách lúc này có mười mấy tiếng, tôi cũng không dễ quên, làm sao có thể không chắc chắn được?”

Đường Lâm hỏi vặn lại lập tức khiến hai người cảnh sát ngậm miệng.
Trong phòng, vừa nhìn thấy Đường Lâm và Thiết Lang, mấy người cảnh sát tiếp dân ngồi bên trong cửa sổ liền sững người.

Thời buổi này người đến báo án đều đẹp như vậy ư?
“Anh nghĩ có chuyện gì thế này? Không phải là bị lật kèo rồi đấy chứ?”

Ngồi trong xe, Đường Lâm bất ngờ nhìn Thiết Lang, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được vì sao thái độ cảnh sát lại thay đổi như vậy.
Dù sao tất cả cũng phải đợi về tới đồn cảnh sát rồi tính.

Đường Lâm và Thiết Lang lên xe của mình. Có lẽ là vì Thiết Lang nên khi xuống dưới nhà, cảnh sát cũng không quá làm khó họ.
Hai người im lặng vài giây rồi hỏi tiếp: “Cô Đường, cô đã nói là không biết thì tại sao ngày hôm qua anh ta lại lái xe máy về phía cô?”

“Làm sao mà tôi biết được? Hơn nữa các anh khẳng định là anh ta nhắm vào tôi sao? Lúc ấy trên đường có vài người bị anh ta tông phải, đâu thể khẳng định liệu anh ta có hướng về phía tôi hay không. Vả lại, tôi tưởng những việc này thuộc phạm vi điều tra của cảnh sát các anh!”
Đâu ra kẻ côn đồ hùng hồn này vậy!

Thiết Lang nói có sách mách có chứng, cảnh sát cũng biết bản thân đã nói sai. Sau khi hai người thương lượng vài câu thì bèn cho Thiết Lang và Đường Lâm cùng vào.
Thật hiếm thấy!

Đến phòng thẩm vấn ở tầng hai, Đường Lâm vừa thấy biển treo ở cửa thì liền cảm thấy tâm trạng hơi tệ.
“Không biết là thật, nhưng đúng là đã từng gặp!”

Nghe thấy thế, ánh mắt của hai người cảnh sát đều sáng lên.
Nói thật lòng, Đường Lâm không hề sợ, cũng không hề lo lắng.

Cô vốn dĩ chưa từng làm gì sai thì có gì để mà sợ đây.
Đường Lâm: “...”

Được thôi, anh là nhất, nhất anh rồi!
“Cô Đường, cô nói không biết nhưng lại nói đã từng gặp là sao?”

Đường Lâm nhún vai: “Ngày hôm qua ở dưới tòa nhà Diệp Thị, chính là anh ta lái xe suýt nữa thì đâm chết tôi, đương nhiên là tôi đã từng gặp rồi!”
Rõ ràng cảnh sát cũng hơi giật mình vì câu nói của Thiết Lang.

Ai bảo trông anh quá lạnh lùng, mà thân làm cảnh sát từng gặp đủ loại người, với kiểu người mang khí chất của riêng mình như Thiết Lang, bọn họ vừa nhìn đã biết không phải là người dễ động vào.
“Việc gì vậy?”

Lúc này Thiết Lang đang tráng trứng cũng nhận ra sắc mặt bất thường của Đường Lâm, bèn dừng nấu hỏi cô.
Thấy Đường Lâm đi ra, họ khá bất ngờ: “Cô Đường, cô để chúng tôi đợi lâu thật đấy!”

“Đợt một chút thì sao, công an nhân dân vì dân phục vụ!”
Cảnh sát: “...”

Đường Lâm kinh ngạc cạn lời nhìn Thiết Lang, anh cũng ngang ngược quá rồi đấy. Còn dám nói chuyện với cảnh sát như thế, nhỡ tí nữa bị họ tính sổ lại thì sao?!
Ngay khi xe của Thiết Lang và Đường Lâm dừng lại, Cảnh Chu cũng đã gấp gáp theo họ tới.

Hai người cảnh sát bước tới, ra hiệu cho họ, một hang bốn người đi vào trong đồn.
Trong căn phòng thẩm vấn vừa nhỏ vừa tối tăm, Đường Lâm vừa mới ngồi xuống thì hai người cảnh sát cũng lần lượt ngồi xuống đối diện cô và Thiết Lang.

“Cô Đường, mời cô xem những bức ảnh này một chút. Xin hỏi cô có biết người trong ảnh không?”
“Ừ, cũng có thể!”

Đường Lâm không nói thêm gì, dù sao cô thấy trong mắt Thiết Lang, những chuyện này dường như không có vấn đề gì cả.
Ăn sáng xong thì cũng đã qua nửa tiếng.

Đường Lâm mặc xong quần áo, khi cùng Thiết Lang mở cửa chung cư, trong cửa thang máy đã có hai người cảnh sát đang chờ rồi.
Đường Lâm nghi ngờ nhìn bức ảnh được người cảnh sát đẩy tới. Cô chỉ liếc nhìn qua đã trả lời như đinh đóng cột: “Tôi không biết!”

“Cô Đường, mời cô nhìn kỹ lại xem. Chẳng lẽ cô thật sự không biết sao? Hay là cô đã từng gặp anh ta ở chỗ nào rồi!”
Biểu cảm của Thiết Lang không có gì thay đổi, ngược lại còn cười lạnh: “Lát nữa sẽ biết, không sao đâu!”

“Có gì hay không thì ai mà biết, anh nhìn dáng vẻ khi nãy cảnh sát đứng ngoài cửa, có phải họ nghĩ chúng ta sẽ chạy không?”
Cảnh sát: “…”

Có lẽ là Đường Lâm quá bình tĩnh. Theo lẽ thường, hễ người bình thường bước vào căn phòng nhỏ tối tăm của đồn cảnh sát đều sẽ sợ hãi.