Lúc này Đường Lâm cực kỳ khó hiểu. “Đúng vậy, cô Đường. Hiện giờ cô đang làm việc ở Diệp Thị đúng không?”
Đường Lâm gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng tôi làm ở đâu thì có liên quan gì đến chuyện này?” “E rằng chuyện này không liên quan đến tôi. Thứ nhất, tôi cũng không phải là người phụ trách dự án đó. Thứ hai, tôi hoàn toàn không biết xảy ra chuyện cưỡng chế phá dỡ gây chết người lúc đó. Hơn nữa, nếu lúc đó đã xảy ra chuyện thì cho dù là Diệp Thị hay các bộ phận cảnh sát có liên quan đều đã lập hồ sơ. Có liên quan gì đến tôi sao?”
“Cô Đường, tuy là nói như thế nhưng trên tài liệu mà chúng tôi điều tra ra được, người phụ trách dự án này thật sự là cô. Kể cả chữ ký trên hợp đồng trong tay bí thư chi bộ ở vùng nông thôn ở ngoại thành cũng là cô! Còn nữa lúc đó, chuyện này cũng không được phơi bày, bởi vì nghe nói có người đã âm thầm giải quyết riêng với hộ gia đình này, cho nên...” “Anh ta nói cô giết người vì tiền, khiến anh ata tan cửa nát nhà. Vậy nên anh ta mới nghĩ ra cách này!”
“Tôi giết người vì tiền?” Nghe được giọng nói của anh, Đường Lâm liền lập tức quay sang nhìn anh.
“Ở phòng dự án của Diệp Thị!” Nghe được câu này, Đường Lâm không khỏi kinh ngạc bật cười.
Với xuất thân của cô thì cô có cần phải tìm cách ăn trộm tiền của một tài xế xe ôm ư? Thiết Lang rất bình tĩnh, trong đôi mắt cực kỳ lạnh lùng và u ám đó không nhìn thấy một chút cảm xúc nào.
Cảnh sát liếc nhau, nhưng lại lắc đầu nói: “Phòng dự án giao tập tài liệu này cho chúng tôi là để chúng tôi điều tra phá án, xin anh đây đừng đánh trống lảng!” Cô có thể lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo rằng cô thkật sự là không biết người đàn ông này. Mặc kệ là trước đây hay bây giờ cũng đều không biết.
Nhưng anh ta đã nói gì mcới có thể khiến cho cảnh sát đưa cô đến đây từ sáng sớm tinh mơ được?! Nhưng bây giờ họ nói với cô những điều đó làm gì?!
Cô cũng chỉ nghe nói về dự án đó chứ cũng không tham gia vào toàn bộ quá trình. Cho dù là bị cưỡng chế tháo dỡ hay đè chết người thì liên quan gì đến cô?! Không thể nào.
Lúc đó, mặc dù Thiết Lang ngồi yên bên cạnh Đường Lâm trong toàn bộ quá trình nhưng lại không nói gì. Anh cũng không cho rằng đối tác hợp tác chiến lược lại gây ra chuyện thế này.
Dù sao, chuyện này cũng chẳng phải tốt đẹp gì với bọn họ. “Có thể cho tôi xem được không?!”
Đường Lâm nhìn hồ sơ trước mặt cảnh sát. Cô muốn biết vì sao trên hợp đồng lại có tên của cô. Điều này hoàn toàn không hợp lý. “Ý của anh là bởi vì chuyện này cho nên anh ta mới muốn đâm chết tôi sao?”
Tuy người cảnh sát không nói gì nhưng anh ta lại âm thầm gật đầu. Đường Lâm thấy thế thì liền hiểu. “Ở chỗ ngoại thành này, hiện nay còn có một thị trấn nhỏ tên là Thanh Thủy, nhưng vì các cô định mở một khu nghỉ dưỡng nên quyết định dỡ bỏ thị trấn nhỏ này. Khi đó các cô tháo dỡ đã cưỡng chế tháo dỡ một ngôi nhà của một hộ gia đình nghèo khó, hơn nữa còn khiến cho người lớn và trẻ em trong nhà đó bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Mặc dù cuối cùng cũng cứu được, nhưng chỉ có một người được cứu, mà người này chính là anh ta!”
Không ngờ chỉ mới một đêm mà cảnh sát đã điều tra được nhiều tình hình như thế. Anh ấy không cần phải… đánh trống lảng. Các anh đã nói là phòng dự án đưa cho anh, nhưng dù sao cũng nên nói cho tôi biết là ai. Nếu các anh không tin thì chúng tôi có thể đối chất với người trong phòng dự án, hoặc là gọi Tổng Giám đốc của Diệp Thị là Diệp Cảnh Ngạn đứng ra cũng được! Phần lớn công việc của tôi đều là do anh ta sắp xếp. Anh ta là người biết rõ nhất những việc tôi đã làm!”
“Như vậy đi, nếu chuyện này không liên quan gì đến cô Đường thì chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng sau này có thể sẽ thường xuyên mời cô Đường đến đây hỗ trợ điều tra, hy vọng cô có thể phối hợp!” Đường Lâm nhìn thấy bản sao trên hồ sơ. Cô nhìn chữ ký không chớp mắt. Chắc chắn tập tài liệu này là xa lạ với cô, nhưng chữ ký lại ghi rất rõ ràng là tên của cô.
Hơn nữa, thậm chí co còn không hề tìm ra được chút vết tích làm giả chữ ký nào trên đó. “Tôi không có gì để nói. Dự án này có phải do tôi phụ trách hay không, anh chỉ cần hỏi Diệp Thị. Phòng dự án của họ rõ hơn ai hết. Nhưng vì sao trên tài liệu này lại có chữ ký của tôi thì tôi thật sự không biết!”
Câu trả lời của Đường Lâm lập tức khiến cho hai viên cảnh sát gặp khó khăn. Câu trả lời của cảnh sát suýt nữa thì khiến Đường Lâm lật bàn.
Sao lại là phòng dự án được?! Đôi mắt sâu xa kia mơ hồ xuất hiện vẻ rét lạnh, khi nhìn đến hồ sơ cũng chỉ liếc sơ qua.
Không cần nói cũng biết, có người cố ý gây ra chuyện này. Vậy nên nếu bây giờ muốn tìm được bất cứ chứng cớ hay sơ hở gì thì chỉ có thể bắt đầu từ Diệp Thị. Cảnh sát tiếp tục hỏi. Mặc dù trong lòng Đường Lâm tràn đầy nghi ngờ nhưng cô vẫn nói thật: “Chữ ký này thật sự là của tôi, nhưng tập tài liệu này không phải là do tôi ký!”
“Vậy cô giải thích thế nào về chữ ký tên cô?” “Các anh lấy tập tài liệu này từ đâu vậy?”
Lúc này, Thiết Lang đã lâu không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng. “Phối hợp thì không thành vấn đề. Tôi cũng sẽ tự điều tra cho rõ chuyện này.”
“Được rồi, hôm nay đã làm lỡ thời gian của các cô, hai người có thể về được rồi!” Lúc này, cảnh sát mới chậm rãi mở hồ sơ ra và nói: “Cô Đường, nửa tháng trước, xí nghiệp các cô lấy được hợp tác chiến lược với một công ty bất động sản nào đó, hơn nữa còn định mở một khu nghỉ dưỡng ở ngoại thành. Có chuyện này không?”
Đường Lâm cau mày, sau đó mới gật đầu nói: “Hình như là có chuyện này!” Người cảnh sát suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới xoay hồ sơ lại.
Lúc nhìn thấy phía trên bản sao hợp đồng kia rõ ràng là chữ ký của mình, chính Đường Lâm cũng thấy khó hiểu. Chữ ký này thật sự là nét bút của cô.
Cô Đường, xin hỏi có phải là cô tự mình ký tên không?” Họ thật sự chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Nhưng rốt cuộc là do tố chất tâm lý của Đường Lâm quá xuất sắc, hay là chuyện này còn có điều bí ẩn gì khác?! Hơn nữa, nếu cô thật sự từng phụ trách dự án này thì cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.
Xuất thân và thân phận của cô không cho phép cô làm bất cứ chuyện gì có hại đến nhân dân. Dự án này hoàn toàn không phải do cô phụ trách. Thậm chí cô còn không biết khu nghỉ dưỡng đó ở chỗ nào. Tại sao bây giờ lại bị đổ tội lỗi này lên đầu vậy?
“Ai ở phòng dự án?” Nếu vậy thì chỉ có Diệp Thị là câu giải thích hợp lý. Đã có người có thể chạm vào hợp đồng và thay đổi chữ ký trên hợp đồng.
Hoặc là đối phương muốn che giấu điều gì đó, hoặc là cố ý muốn hãm hại Đường Lâm, cũng không tránh khỏi tình huống là cả hai khả năng này.