Thiên Đường Có Em

Chương 1082: Anh hỏi ai vậy?!



Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Đường Lâm vừa lên xe đã lấy điện thoại ra. Cô đang định gọi điện cho Diệp Cảnh Ngạn thì bị Thiếtk Lang ngăn lại.

“Đến công ty rồi nói!” “Không, cho dù biết đó là do cô ta làm thì cũng không có ý nghĩa gì. Cũng chỉ là một thư ký, nếu không phải có người đứng đằng sau thì sao cô ta dám động tới hợp đồng của em chứ?”

Đường Lâm đưa mắt nhìn sang Thiết Lang: “Đến công ty đã, tới đó rồi sẽ rõ mọi chuyện thôi mà!”
“À? Em chắc chứ?”

Nghe thấy thế, Đường Lâm lại lắc đầu nói: “Không chắc chắn lắm nhưng khoảng tám, chín mươi phần trăm. Bởi vì lúc trước, tất cả hợp đồng ký kết của em đều để ở phòng làm việc, mà phòng làm việc của em chưa bao giờ khóa cửa. Lúc trước em còn bị mất một bản hợp đồng, nhưng ngày hôm sau không biết vì sao lại tìm được! Khoảng thời gian đó, ngoại trừ cô ta ra thì không hề có ai khác đi vào phòng làm việc của em!”
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Diệp Cảnh Ngạn, Thiết Lang ngay lập tức hiểu rằng vị CEO cao ngạo này thật sự chẳng biết gì về nỗi vất vả của mọi người!

Anh hừ lạnh: “Đường Lâm và tôi mới trở về từ đồn cảnh sát sáng nay!”
Sau khi hỏi thăm, Đường Lâm mới biết được rằng thì ra ngày hôm qua Tiểu Lê đã xin nghỉ phép.

Và lý do nghỉ việc còn là do mang thai, định đi phá thai nên xin nghỉ phép hậu phá thai.
Quả đúng như lời Thiết Lang nói, khi Đường Lâm và Thiết Lang đến công ty và bước vào văn phòng, Đường Lâm nhìn xung quanh thì phát hiện Tiểu Lê đã không còn ở đó nữa rồi.

Cô nhìn sang Thiết Lang đang đứng bên cạnh, lắc đầu cười nói: “Bị anh nói trúng rồi!”
Nhưng nếu ngay cả một việc nhỏ này mà cũng không thể xử lý được thì cô đúng là đồ vô dụng.

...
Có khá nhiều người biết về mối quan hệ của Đường Lâm với Quân Khang, cậu Hai nhà họ Quân.

Có vẻ như vài ngày trước, hai người họ còn cãi nhau một trận trong văn phòng làm việc.
“Nếu không thể giải quyết được thì em sẽ tìm anh! Thế này được rồi chứ?”

Đường Lâm chắc chắn hiểu ý của Thiết Lang, và cô cũng không nghi ngờ khả năng của anh.
Nhìn thấy địa điểm này, Đường Lâm bỗng nheo mắt lại.

Thật là trùng hợp, cô đến từ thủ đô và Tiểu Lê cũng vậy.
Quả nhiên lúc này, cô ta đã lợi dụng giờ giấc rất tốt.

Sau khi cúp máy, Đường Lâm nhướng mày nhìn Thiết Lang, tuy rằng cô không nói gì nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Đường Lâm vừa xem tài liệu vừa liếc sang Thiết Lang: “Không sao, em có thể tự mình xử lý!”

“Em chắc chứ?”
“Ồ, sao vậy? Hai người ‘hú hí’ với nhau mà quên đem căn cước công dân sao?”

Thiết Lang lập tức lia ánh sắc lạnh như dao về phía Diệp Cảnh Ngạn. Thấy vậy, anh ta liền vội cầu xin tha: “Được rồi, đùa tí thôi mà! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Dạo này tôi không nghe nói Diệp Thị xảy ra chuyện gì!”
Thư ký hoảng sợ nhìn Diệp Cảnh Ngạn, ngập ngừng nói: “Tổng Giám đốc Diệp, bên ngoài có người tìm anh... Anh ta nói, nếu anh không đi ra ngoài thì anh ta sẽ dỡ bỏ văn phòng Chủ tịch!”

“Chết tiệt! Ai mà dám to gan như vậy!”
Nội dung của sơ yếu lý lịch rất rõ ràng, địa điểm làm việc trước đó cũng là một công ty đang lên sàn.

Tuy nhiên, địa điểm lại là ở thủ đô.
Hơn nữa, thời gian Tiểu Lê vào công ty vừa hay lại sớm hơn cô chỉ một tuần.

Lúc đó cô còn tưởng rằng người này chính là trợ lý thư ký mà Diệp Cảnh Ngạn đặc biệt sắp xếp riêng cho mình.
“Em định làm gì?”

Thiết Lang ngồi trên ghế sô pha, không đưa ra lời khuyên nào, ngược lại còn hỏi ý kiến của Đường Lâm.
Thiết Lang liếc nhìn Diệp Cảnh Ngạn, kể tóm gọn lại chuyện đã xảy ra vào sáng nay với anh ta.

Nghe xong, Diệp Cảnh Ngạn ngơ người ra: “Có thật không vậy, người gặp tai nạn giao thông hôm qua là Đường Lâm sao?”
Diệp Cảnh Ngạn thở dài rồi xua tay với thư ký, đồng thời bước tới chào hỏi Thiết Lang: “Tới thì cũng đã tới rồi, có cần phải nổi giận thế không? Phải chăng tôi đã làm gì đắc tội với anh!”

Nét mặt Thiết Lang nghiêm nghị, không hề để tâm đến dáng vẻ cười đùa cợt nhả của Diệp Cảnh Ngạn.
“Đương nhiên là phải đánh trả rồi!”

Đường Lâm bật máy tính lên, ngay sau đó hộp thư của cô liền nhận được sơ yếu lý lịch của Tiểu Lê từ bộ phận nhân sự.
“Ừm, nếu thật sự là cô ta thì anh nghĩ... chắc bây giờ cô ta đã không còn ở Diệp Thị nữa!”

Đường Lâm bỗng nheo mắt: “Ồ, nếu cô ta thật sự không có ở đó thì về cơ bản chúng ta có thể chắc chắn rồi.”
Nhưng bây giờ xem ra có vẻ như việc này đã được dàn xếp từ trước.

“Đánh trả không phải vấn đề, em có kế hoạch gì rồi?”
“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Cảnh Ngạn ghét nhất là việc bị quấy rầy khi anh ta đang nghỉ ngơi. Vì vậy, đương nhiên vẻ mặt anh ta tỏ ra rất khó chịu khi thư ký mở cửa.
Diệp Cảnh Ngạn ném ngay tai nghe xuống bàn, khoác áo vào rồi sải bước ra khỏi cửa.

Đứng ở cửa nhìn theo tầm mắt của thư ký, Diệp Cảnh Ngạn bỗng sững sờ: “Thất gia, anh làm gì vậy, làm tôi hết hồn!”
“Cái miệng ăn mắm ăn muối! Anh đã biết những chuyện tôi vừa kể rồi sao?”

Thiết Lang nhìn Diệp Cảnh Ngạn bằng ánh mắt đầy sắc lạnh, cái tên thiếu gia này đúng là càng nhìn càng ngứa mắt.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Đường Lâm, Thiết Lang đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà.

Trong văn phòng chủ tịch, lúc này Diệp Cảnh Ngạn đang ngồi nhàn nhã uống trà nghe nhạc, lúc thư ký vừa mở cửa liền giật mình.
Sau khi bước vào văn phòng chủ tịch, Thiết Lang châm ngay một điếu thuốc: “Chức Chủ tịch Diệp Thị này của anh cũng khá nhàn rỗi nhỉ!”

Anh thấy đó, công ty tôi có hơn 10.000 nhân viên, tôi cũng không thể trả lương không cho họ được, họ cũng phải làm việc nữa mà đúng không! Anh Thất, anh đến tìm tôi có việc gì sao? Lúc này chắc là anh đã đưa người phụ nữ của mình đi làm rồi nhỉ!”
Mặc dù không biết tại sao, nhưng bây giờ xem ra có lẽ là do có sự xuất hiện của người thứ ba?!

Sau khi cùng Thiết Lang vào phòng làm việc, Đường Lâm lập tức gọi điện cho bộ phận nhân sự.
“Đừng nói những thứ không đâu nữa. Diệp Thị xảy ra chuyện rồi anh có biết không?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ai”

Thiết Lang liếc mắt nhìn Đường Lâm. Cô lại cười lạnh: “Thư ký của em, Tiểu Lê!”
Đường Lâm thở dài. Mặc dù đã cất điện thoại đi nhưng cô vẫn đang nghi ncgờ vì sao rõ ràng là cô không ký nhưng ở phần ký tên sau cùng lại là tên cô!

Xe đi được nửa đường, Đường Lâm đột nhiêna vỗ đùi, nói: “Em biết rồi, chắc chắc chuyện này có liên quan đến cô ta!”
Bạn bè của Lục Lăng Nghiệp toàn là kiểu người gì vậy, sao lại chẳng có nổi một người đàng hoàng!