Diệp Cảnh Ngạn lặng lẽ cúi đầu, tuyệt đối không thể chọc ng1ười này!
“Chuyện đó... chuyện này tôi sẽ giải quyết, anh Thất yên tâm đi, nhất định tôi sẽ xử lý rõ ràng!” “Còn nữa, chuy2ện liên quan đến thư ký của Đường Lâm rốt cuộc là sao vậy?”
Nghe vậy, Diệp Cảnh Ngạn chớp mắt: “Đó là do bộ phận nhân sự sắp xếp,7 chuyện này...”
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã thấy sắc mặt của Thiết Lang tối sầm lại, anh ta đột nhiên nuốt nước bọt: “Thất gi7a, tôi sẽ giải quyết! Đừng lo lắng!” “Mới tới!”
“Vậy đi thôi, em đói rồi!”
Đường Lâm cười rất tự nhiên, thậm chí tự nhiên tới mức khiến Lý Hãn cảm thấy cực kì không chân thật. Có thể vì đã lâu rồi Lý Hãn không thấy một Đường Lâm như vậy nên ánh mắt anh không ngừng thăm dò cô, hệt như muốn nhìn ra manh mối nào đó từ khuôn mặt của cô.
Nhưng với Đường Lâm, mọi biểu cảm của cô đều hợp tình hợp lý. Dù Lý Hãn có nhìn thế nào, cũng không thể thấy gì khác thường.
Sau khi gọi vài món đơn giản, Lý Hãn nhìn Đường Lâm bằng ánh mắt nghiêm túc: “Hôm nay tâm trạng em tốt vậy à?” “Đường Lâm, em không sao chứ?”
Em thì có chuyện gì được?”
Đường Lâm đi bên cạnh Lý Hãn, nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy khó hiểu. Ngay sau đó, anh ta gọi điện ngay cho Cố Hân Minh.
“A lô, Minh Tử... cứu mạng!”
“...” …
Đường Lâm ngồi trong phòng làm việc, lấy tất cả hợp đồng trong tay mình ra xem lại một lượt, trên mỗi trang đều là nét chữ của cô.
Nhưng tất cả hợp đồng của cô đều ở đây. “Vậy à? Trước đây em không như vậy ư?”
Đường Lâm hỏi ngược lại. Khuôn mặt hiền hòa của Lý Hãn không có bất cứ biểu cảm nào, anh ta chỉ hơi mím môi: “Ừ, trước đây em cũng vậy!”
“Vậy là được rồi! Gọi món đi, biết anh thích ăn thịt nướng, anh cứ gọi thoải mái đi!” “Ừ, được! Trưa gặp lại!”
Đường Lâm cúp máy, quay qua tiếp tục làm việc.
Chỉ là lần này, cô sẽ không im lặng nữa. Thấy anh dáng vẻ nghi hoặc của anh ta, Đường Lâm cũng không giấu giếm mà kể cho anh ta chuyện xảy ra tối qua và chuyện sáng nay bị đưa tới đồn cảnh sát.
Nghe xong, ánh mắt Lý Hãn hiện rõ vẻ lạnh lùng, anh ta nhíu chặt mày: “Lại còn có chuyện như vậy à!”
“Ha ha, vậy nên em mới thấy, cuộc sống phải hạnh phúc, em phải vui vẻ trải qua những ngày tốt đẹp, không thể cứ như trước đây, nếu không cũng không biết khi nào bản than em sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!” Thiết Lang quả là cơn ác mộng của anh ta mà.
Thật phiền phức!
“Đưa cho tôi m2ột bản thông tin chi tiết của cô gái đó.” Lúc này, đúng thời gian ăn trưa, trong quán có rất nhiều người, Đường Lâm và Lý Hãn chọn vị trí gần cửa sổ. Sau khi ngồi xuống, Lý Hãn liền kinh ngạc nhìn cô: “Em đã đặt chỗ rồi?”
Đường Lâm gật đầu cười: “Mời anh ăn cơm thì đương nhiên phải chuẩn bị tốt rồi!”
“Ha, em khách sáo với anh như thế, sao giống như đã biến thành người khác rồi vậy?” “…”
“Nếu như chưa đi, buổi trưa ăn cơm chung đi!”
“…” Nếu không, thời gian qua lâu, mọi người có sẽ sẽ nghĩ cô chỉ là một con mèo con thôi.
Giờ ăn trưa, Đường Lâm xuống dưới lầu đã thấy Lý Hãn đứng nơi dễ thấy nhất ở dưới lầu đợi cô.
Đường Lâm giữ khuôn mặt cười đi về phía đó, nhìn Lý Hãn: “Tới khi nào vậy?” “Chết tiệt, cậu còn cười nữa à! Vừa rồi suýt chút nữa thì tôi đã bị Thiết Lang xử đẹp rồi đấy!”
“...”
“Tôi có chọc anh ta đâu, nhưng có người đã chọc người phụ nữ của anh ta! Chuyện gì vậy, ban đầu tôi là theo sự sắp xếp của Lục lão đại mới đưa Đường Lâm vào, bây giờ xảy ra chuyện, anh nói tôi phải làm sao!” Dù thế nào thì lần này đối phương cũng đã chạm vào ranh giới của cô rồi.
Tới mức liên quan đến mạng người thì không thể dễ dàng thỏa hiệp được.
“A lô, Tiểu Lý Tử, đang đâu vậy?” “Ý của anh là có người nhằm vào Đường Lâm?”
“…”
“Vậy được, tôi biết rồi, xem ra việc này thật sự cần tôi giải quyết!” Nói chung với Đường Lâm, biểu cảm này của anh ta không thể tạo ra sóng gió gì cho cô.
“Vậy cuối cùng chuyện này giải quyết thế nào?”
Lý Hãn hỏi tiếp. Đường Lâm nhún vai, nói: “Vẫn chưa giải quyết, trước tiên cảnh sát cho em về, em cũng đang đợi kết quả tiếp theo!” “…”
“Tôi cũng không biết nữa, nếu như không phải anh ta tới tìm tôi, tôi thật sự vẫn không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“…” Anh ta mỉm cười, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn: “Nào dám, Giám đốc Đường có lòng mời, sao anh dám từ chối!”
“Được rồi, bớt nhảm đi!”
Hai người vừa đi vừa cười đi tới đường đi bộ ở nơi không xa, tại nơi giữa phố, hai người đi vào một quán thịt nướng Hàn Quốc. “Được, không thành vấn đề!”
Trước khi rời đi, Thiết Lang còn đặc biệt nhìn chằm0 chằm vào Diệp Cảnh Ngạn một lúc.
Sau khi anh rời đi, Diệp Cảnh Ngạn ngồi trên sô pha khóc không ra nước mắt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. “Không phải hôm qua vừa mới câu từ đanh thép nói anh không được làm phiền công việc của em sao? Tại sao hôm nay lại tìm anh ăn cơm rồi!”
“Chính là vì chuyện hôm qua nên muốn mời anh ăn cơm xin lỗi. Sao vậy, không chấp nhận à?”
Nghe xong, Lý Hãn liền xua tan mọi nghi ngờ trong lòng. “Chuyện này em không cần lo nữa, anh giải quyết cho!”
“Đừng!” Đường Lâm lập tức từ chối Lý Hãn: “Việc này không liên quan gì đến anh. Hơn nữa với thân phận hiện tại của anh, nếu nhúng tay vào những chuyện như này thì cũng không có lợi gì!”
“Việc của em chính là việc của anh! Đường Lâm, đôi lúc có những việc không phải cứ có lợi mới làm! Em hiểu không?” “Em đừng nói linh tinh.”
Lý Hãn lạnh lùng, biểu cảm có vẻ hơi tức giận.
Mà Đường Lâm cũng không biết anh ta đang tức giận vì chuyện của cô hay vì chuyện nào khác. Câu nói này của Lý Hãn cực kỳ sâu xa.
Đường Lâm nghe hiểu, nhưng lại nói: “Nói thì nói thế nhưng em cũng không muốn khiến những người bên cạnh cũng bị liên lụy!”
Người bên cạnh…
Nghe thấy lời này của Đường Lâm, biểu cảm của Lý Hãn lập tức thay đổi.
Sau quãng thời gian ngắn im lặng, cuối cùng anh ta hỏi: “Em với Quân Khang…”