Thiên Đường Có Em

Chương 1085: Con đã nhớ ra chưa?



Đường Lâm nghe giọng điệu không biết rõ như thế của Diệp Cảnh Ngạn thì cảm thấy rất buồn cười.

Tại sao trước đây cô không phát hiện ra Diệ1p Cảnh Ngạn cũng chân chó như vậy chứ! “Con… con... sao Tiểu Lâm lại trở về rồi, là do dì hoa mắt sao?”

Vừa nói, dì Lưu còn lấy tay dụi mắt. Thấy vậy, Đường Lâm liền bật cười: “Dì Lưu, là con, xem dì hoảng hốt kìa. Con chỉ tạm thời trở về thôi!”
“Ơ kìa bố, tại sao lại vậy chứ. Rõ ràng con đã nói với bác sĩ kia là không được nói cho ai khác biết! Xem ra bố đã biết hết rồi?”

Con nhóc thối, bố là ‘ai khác’ sao? Chuyện lớn như vậy mà con còn muốn giấu bố, con cũng không nhìn xem mấy bác sĩ kia là do ai tìm.”
Trong phòng đọc, quả nhiên ông Đường đang đọc báo.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ông nhướng mày lên, nhìn thấy là Đường Lâm thì không ngạc nhiên chút nào: “Đã trở lại rồi sao?”
Buổi chiều, Đường Lâm gọi điện cho Thiết Lang, nói mấy ngày tiếp theo phải đi công tác, hơn nữa còn nói rằng cuối tuần sẽ trở về.

Cô cũng không quan tâm Thiết Lang có tin hay không, cúp máy xong liền tắt nguồn điện thoại luôn.
Diệp Cảnh Ngạn gật đầu ngay lập tức: “Đúng vậy! Dù sao cũng không thể để cho cô bị oan7 được. Tôi thật sự đã đến đồn cảnh sát một chuyến, khai báo mọi chuyện rõ ràng. Cô ổn, tôi ổn, mọi nhà đều ổn!”

Đường Lâm: “...”
Đường Lâm bất lực thở dài một hơi, trực tiếp ngồi xuống đối diện với ông cụ, thờ phì phò nói: “Được được được, bố là nhất, được chưa!”

“Bớt giả ngốc với bố đi. Nói xem nào, lần này trở về định thế nào?”
Không ai biết năm đó, cô đã phải trải qua sự tra tấn dã man như thế nào trong trại huấn luyện đặc biệt.

Ban đầu cô quên hết mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn, bây giờ đã nhớ lại tất cả, đương nhiên cô sẽ không thể bỏ qua cho bọn họ.
Dì Lưu không ngờ Đường Lâm cũng ở trong phòng. Vì vậy khi nhìn thấy cô, vẻ mặt bà ấy rất bất ngờ.

Bà ấy rất ngạc nhiên, và dường như còn thoáng qua một chút hoảng hốt.
Đường Lâm nhìn Diệp Cảnh Ngạn rời đi, nhưng càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Tuy rằng trước đây anh ta cũng rất khách sáo, nhưng ít ra cũng không giống như ngày hôm nay, thái độ đối xử với cô niềm nở ân cần quá mức.

Chẳng lẽ là có ai đó nói gì với anh ta.
“Con bé này, vậy chúng ta mau xuống nhà ăn cơm đi. Con nói xem con cũng thật là, về nhà mà sao không báo trước một tiếng, để dì còn biết mà chuẩn bị thêm nhiều món ngon.”

Đường Lâm kéo tay dì Lưu đi xuống dưới nhà, hình ảnh đó in sâu vào đôi mắt của bố cô.
“Không sao, tự cô xem xét là được, muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ. Lần này quả thật là sơ suất của công ty khiến cô gặp thêm rắc rối. Là lãnh đạo của công ty, tôi có nghĩa vụ cho cô nghỉ ngơi!”

Có nghĩa vụ…
2Mạnh mồm thật!

Nhưng nghe giọng điệu của Diệp Cảnh Ngạn, Đường Lâm cũng không muốn lo lắng gì nữa. Cô cười với anh ta: “Nếu mọi chuyện đã0 giải quyết xong thì tôi muốn xin nghỉ vài ngày!”
Cô nhìn bố mình bằng đôi mắt sâu thẳm, hai bố con nhìn nhau, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Nhớ lại thì...”
Đường Lâm vô cùng ngạc nhiên, nói: “Bố? Bố biết hết rồi sao?”

Ông Đường nhìn Đường Lâm không chớp mắt: “Cho dù bây giờ bố con đều ngồi trong phòng làm việc mỗi ngày, nhưng mà những chuyện nên biết thì vẫn biết. Con gái à, con còn nhớ vì sao năm đó con lại muốn tham gia trại huấn luyện đặc biệt không?”
“Vậy tôi cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp trước!”

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo. Hôm nay cũng không có việc gì, nếu cô muốn nghỉ thì về nhà đi!”
“Không thành vấn đề, tôi cho cô nghỉ một tháng có lương, cô cứ nghỉ tùy thích!”

Đường Lâm ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Ngạn: “Không cần đến một tháng đâu, tôi chỉ cần nghỉ một tuần thôi!”
“Được, bất kể con làm gì, bố đều sẽ ủng hộ con. Tuy nhiên, có một điều con phải nhớ đó là cả đời này con không được để mình gặp nguy hiểm một lần nữa!”

“Bố yên tâm, con biết bây giờ mình phải làm gì mà!”
“Dạ, bố, sao bố thấy con mà không ngạc nhiên tí nào thế? Bố biết con sắp về sao?”

Ông Đường cười nói: “Ngoại trừ chuyện của cậu ta thì con cũng đã nhớ lại hết những chuyện khác. Tính thời gian thì cũng đến lúc con trở về điểm danh rồi!”
Từ khi nào mà Diệp Cảnh Ngạn lại tự hạ thấp thân phận của mình như vậy.

Hơn nữa anh ta cũng không biết chuyện này. Một tổng giám đốc lớn ngồi cả ngày trong phòng làm việc, ăn mặc chỉnh tề thì làm sao mà biết cái gì được chứ.
“Cốc cốc cốc!”

“Ông à, ăn sáng thôi!”
Tiếp theo, cô có việc rất quan trọng phải làm. Trong khoảng thời gian này, cô không muốn bị bất cứ ai làm phiền.

Kể cả Thiết lang.
Cô quay lại thủ đô, cũng không nói với bất kỳ ai giống như lần trước.

Vào phòng khách, cô nhìn thấy dì Lưu còn đang bận rộn trong phòng bếp. Để va li bằng da sang một bên, cô lặng lẽ đi lên tầng.
Bố cô gật đầu, sau khi đặt tờ báo trong tay xuống, ông nhìn Đường Lâm: “Vậy bố hỏi con một câu, con có nhớ lúc đầu ai là kẻ đã ra tay với con không?”

Nghe vậy, Đường Lâm đột nhiên chìm vào suy tư như thể muốn giấu mọi chuyện đi.


Sáng hôm sau, Đường Lâm im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trước cửa lớn nhà mình.
Đúng lúc đó, dì Lưu tình cờ gõ cửa phòng sách đi vào.

Lúc bà ấy đẩy cửa đi vào, Đường Lâm cũng im bặt.
“À, không phải, ý của tôi là tôi cũng hoàn toàn không ngờ, ở trong công ty của tôi lại xảy ra chuy2ện như thế. Thật sự là... rất đáng ghét!”

Đường Lâm nhếch miệng nói: “Vừa rồi Amy nói với tôi, chuyện này đã giải quyết xong rồi. Hơn nữa7, buổi sáng anh còn đích thân đến đồn cảnh sát à?”
“Chắc chắn không có chuyện để người đó phát triển thoải mái nữa. Nhưng nếu muốn cho đối phương một đòn trí mạng thì chắc chắn phải để cho anh ta leo đủ cao mới được!”

Lúc này, vẻ mặt Đường Lâm khi nói ra những lời này lạnh lùng, dữ tợn chưa từng có.
Người đầu tiên Đường Lâm nghĩ đến là Thiết Lang. Nhưng cô nghĩ lại thì lại cảm thấy chưa chắc hai người bọn họ đã thân quen.

Dù sao thì cũng đã được Diệp Cảnh Ngạn đồng ý rồi, cô thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Đường Lâm nhìn chằm chằm vào ông bố của mình ở phía đối diện. Khóe miệng cô đột nhiên xuất hiện một tia cười khẩy: “Chưa đến mức định làm gì, nhưng mà chuyện nên giải quyết thì cũng không thể dây dưa thêm nữa!”

“Không còn tấm lòng Bồ Tát nữa à?”
Ông chỉ mỉm cười không nói gì, sau đó lặng lẽ đi theo họ xuống nhà.

...

Bởi vì có Đường Lâm mà cuối cùng căn nhà họ Đường cũng không còn vẻ ảm đạm như ngày nào nữa.