Tkrên tay Lãnh Mục Dương vẫn còn đang kẹp điếu thuốc, tàn thuốc nhấp nháy ánh lửa màu đỏ.
“Nghe nói em về rồi nên anh tiệcn thể ghé qua thăm xem thế nào!” Nghe vậy, Đường Lâm bỗng đỏ mặt.
Cô bất lực nhìn Lãnh Mục Dương: “Chà, tuổi trẻ ai mà chẳng từng mắc phải sai lầm. Chuyện này... Theo em thấy thì...”
Đang nói nửa vời thì Đường Lâm bỗng ngậm miệng. Nghe thấy lời này của ông Đường, vẻ mặt Đường Lâm xúc động: “Bố…”
“Nói đi!”
… “Tiện thể? Chỉ là tiện thể qua thăm thôi sao?”
Đường Lâm mỉm cười rồi ngồi xuốang bên cạnh Lãnh Mục Dương, cô nhìn anh ấy chằm chằm, không ngừng mỉm cười.
“Anh nói chỉ tiện thể qua thăm mà em vui thế à?” “Bố, bố đừng nhìn con như vậy chứ!”
“Con gái, có phải có chuyện gì đó con chưa nói với bố không?”
Ánh mắt Đường Lâm lóe lên: “Có ư?” Đường Lâm quay người rời đi, nước mắt đọng trên khóe mắt.
Trở về thành phố G, Đường Lâm vừa từ sân bay đi ra, ngẩng đầu liền thấy Thiết Lang đang đứng ở cửa sân bay đợi cô.
Đường Lâm bất ngờ đi về phía anh, khi đứng trước mặt anh, quên luôn cả nói chuyện. Cô ngồi trong xe, ánh mắt không ngừng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thế giới rộng như vậy mà họ có thể gặp được nhau, cô thật hạnh phúc.
“Sao vậy? Sao lần này trở về lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy?” Có đôi khi, cô thấy Thiết Lang thật sự rất kì diệu.
Dường như anh luôn rất dễ dàng có thể tìm ra cô đang ở đâu. Hơn nữa còn luôn xuất hiện trước mặt cô một cách không báo trước.
“Sao vậy? Cảm động đến ngốc luôn rồi?” “Nhắc em?” Lãnh Mục Dương hơi cao giọng: “Nếu lúc đó anh nhắc em thì chẳng phải em sẽ liều mạng với bọn anh sao?
“Khụ, làm gì nghiêm trọng như vậy! Chỉ giỏi nói bừa!”
“Em xem!” Lãnh Mục Dương mỉm cười nhìn Đường Lâm: “Em đừng quên vào bữa tiệc đính hôn của anh, em và Quân Khang đã “chặt chém” Thiết Lang thê thảm thế nào. Đừng nói là em quên rồi đấy nhé? Một lúc sau, Đường Lâm thở dài lắc đầu: “Không có! Vẫn chưa phải lúc!”
Thấy Đường Lâm như vậy, Lãnh Mục Dương cũng không muốn ép cô nữa.
Nếu muốn thì sớm muộn gì cô cũng sẽ nói ra. Ăn sáng xong, Lãnh Mục Dương kiếm cớ rời đi, có thể thấy thật ra anh ấy cất công về đây chỉ là vì muốn xem tình hình của Đường Lâm.
Dì Lưu bận rộn không ngơi tay trong bếp, còn Đường Lâm thì dìu bố cô quay lại phòng sách.
Trong phòng sách, bố Đường Lâm nhìn cô đầy tâm sự, ông nhìn thật lâu như thể muốn nhìn “thủng” cả người cô. Lãnh Mục Dương nhíu mày nhìn Đường Lâm, thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái anh ấy cũng có thể nhìn ra Đường Lâm đã khác với trước đây.
“Đương nhiên rồi, từ nhỏ em đã không có anh trai, sau này khó khăn lắm mới có được một người anh trai, vì thế cho dù anh nói gì em cũng đều rất vui!”
Nghe Đường Lâm nói vậy, vẻ mặt Lãnh Mục Dương bỗng thay đổi: “Em thật sự đã nhớ lại rồi sao?” “Vì anh là âm hồn, thần không biết quỷ không hay!”
Đường Lâm: “...”
Mặc dù trong lòng còn vô vàn thắc mắc, nhưng Đường Lâm vẫn lên xe Thiết Lang. “Ừm, rất khó tin đúng không, nhưng sư thật đúng là như vậy. Em đã nhớ lại hết tất cả mọi người, mọi chuyện, thế nhưng chỉ riêng những chuyện có liên quan đến anh ấy thì em lại không thể nhớ ra bất cứ điều gì!”
Lãnh Mục Dương nhìn Đường Lâm với vẻ mặt đầy kinh ngạc, đôi môi mỏng mấp máy, không biết nên nói gì.
“Được rồi, anh đừng nhìn em như vậy, em không cần sự thương hại đâu!” “Được rồi, em biết rồi!”
“Có điều...” Lãnh Mục Dương đột nhiên dừng lại ở cửa phòng bếp, nhìn Đường Lâm với vẻ mặt trầm tư: “Nếu em đã nhớ ra rồi thì em có biết ai là kẻ đã ra tay với em không?”
“Tại sao mọi người đều quan tâm đến vấn đề này vậy!” Đường Lâm không kìm được trợn mắt: “Em đã nhớ ra hết rồi và đương nhiên em cũng biết kẻ ra tay với em là ai, tuy nhiên… em chưa muốn công khai sớm như vậy!” Mặt mũi để đâu mà lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ vậy chứ?!
“Đi thôi, chờ em ăn cơm đấy!”
Đường Lâm lại càng thêm ngạc nhiên: “Sao anh biết hôm nay em về?” Khi nói ra những lời này, Đường Lâm nhìn Lãnh Mục Dương với ánh mắt đầy xa xăm.
Mặc dù cô nói ra điều này rất nhẹ nhàng, nhưng Lãnh Mục Dương vẫn có thể nhìn thấy được tâm sự trong ánh mắt cô.
“Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?” Bởi vì cô thật sự không thể tìm thấy một cái cớ thích hợp.
Một lúc sau, Lãnh Mục Dương nhìn chăm chăm vào Đường Lâm, thở dài nói: “Em chắc chắn là mình không sao chứ?”
“Vẫn chưa thể chắc chắn được!” Đường Lâm nhìn Lãnh Mục Dương, cô đang do dự định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra thành lời. “Không phải em đã nhớ lại hết rồi sao?”
Đường Lâm lắc đầu, kéo Lãnh Mục Dương đứng dậy, đi tới phòng bếp, nói: “Em đã nhớ lại hết những chuyện khác rồi, nhưng chuyện liên quan đến anh ấy thì vẫn như vậy!”
Lãnh Mục Dương bỗng dừng bước, nghiêng mắt nhìn Đường Lâm: “Những chuyện liên quan đến anh ấy thì vẫn như vậy?” Thiết Lang đưa tay búng nhẹ vào trán cô, cái đau khiến cô hoàn hồn, cô bĩu môi: “Không phải, chỉ là thấy anh như âm hồn vậy, thần không biết quỷ không hay!”
“Vậy chứng tỏ người đàn ông của em rất xuất sắc!”
Đường Lâm: “...” Bố cô không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Đường Lâm.
Sau một lúc, Đường Lâm mới ngậm ngùi thở dài: “Bố, có một số chuyện không phải con không muốn nói với bố, mà là vì con không biết phải nói ra như thế nào!”
“Không sao, nói đi! Bố đã có chuẩn bị rồi!” Ba ngày sau, Đường Lâm rời khỏi nhà. Mấy ngày qua cô được làm con mọt, chỉ ở trong nhà với bố, cực kì thoải mái, thậm chí còn khiến cố nhất thời quên đi mục đích cô trở về.
Trước khi rời đi, dì Lưu và ông Đường cùng đứng ở cửa nhìn Đường Lâm rời đi, không ngừng dặn dò cô phải ăn uống đúng giờ, giữ gìn sức khỏe.
Người già ở độ tuổi này, con cái chính là hi vọng duy nhất của họ. Cả gia đình bốn người quây quần trong phòng bếp cùng ăn sáng với nhau. Ai nấy đều tươi cười rạng rỡ giống như đã trở lại những ngày tháng vô lo vô nghĩ.
Đường Lâm trông có vẻ rất vui, nhưng đằng sau nụ cười đó cô lại không thể giấu được một nỗi buồn mà chỉ bản thân cô biết.
Những ngày vui vẻ thế này còn có thể kéo dài trong bao lâu?! Đường Lâm thu lại ánh mắt, cụp mắt cười ngượng: “Vậy ư? Chỉ là em thấy, bản thân bỗng trở nên rất tàn nhẫn!”
“Tàn nhẫn, nếu có thể đạt được thì cũng không phải chuyện gì to tát!”
“Nhưng mà…” Đường Lâm định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Bỏ đi, giờ nói gì cũng vô dụng!”