Bố cô có vẻ do dự, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Lâm, 1cuối cùng đành chỉ thở dài nói: “Con gái, bất kể con muốn làm gì, bố đều sẽ ủng hộ con, nhưng với điều kiện là con không được để bản th2ân mình bị thương một lần nữa.”
“Dạ, bố yên tâm, con biết mình phải làm gì mà!” Cô ấy đã biết Đường Lâm từ khi còn nhỏ. Từng có không biết bao nhiêu người tiếp cận cô bởi vì thân phận của cô, cũng có không biết bao nhiêu người vì thân phận mà hãm hại cô. Cô ấy đã thấy rất nhiều, ngay cả chính cô ấy còn sớm đã không thể tin vào bản chất con người, huống chi là Đường Lâm.
Những gì cô đã trải qua đều là những thứ mà người phụ nữ bình thường hiếm khi gặp phải. Thậm chí, phía sau lưng cô có bao nhiêu vinh quang, đi kèm theo đó là bao nhiêu sự trống rỗng và dối trá.
Giờ phút này, Tiểu Ngũ nắm lấy tay Đường Lâm, thở dài nói: “Cậu đừng như vậy. Nếu không Thiết Lang mà thấy thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Không thể có chuyện không ai ăn cơm cùng với cô ấy được.
Đương nhiên Đường Lâm biết Tiểu Ngũ cố ý muốn dẫn cô ra ngoài.
Cô rất cảm ơn việc làm của Tiểu Ngũ. Nhưng mà… cô thật sự không có tâm trạng. “A lô, Tiểu Ngũ…”
“Cô bạn à, xuống tầng đi! Tớ đang ở trước cửa nhà cậu!”
Giọng điệu ra lệnh của Tiểu Ngũ đã khiến cho lòng Đường Lâm ấm áp. Bất kể lúc nào, Tiểu Ngũ vẫn luôn là bạn thân tốt nhất của cô. “Sao vậy? Tìm tớ có việc à?”
Đường Lâm cứng nhắc nhếch khóe miệng. Tuy cô rất muốn cười với Tiểu Ngũ một cái, nhưng thật sự rất khó.
Suốt ngày hôm nay, cô đã trải qua nhiều biến cố, còn nhiều hơn tất cả những gì cô đã trải qua trong hai mươi bảy năm nay. Để tránh cho Đường Lâm thấy không tự nhiên nên Tiểu Ngũ đã ngồi cùng với cô ở ghế sau.
Yến Thanh lái xe, không nói gì hết nhưng ánh mắt cũng liên tục nhìn chằm chằm vào hai người bọn cô từ kính chiếu hậu.
Màn đêm ở thủ đô rất đẹp, hơn nữa cũng rất lạnh lẽo. “Tiểu Ngũ, tớ...”
“Không được từ chối, tất cả mọi người đều đang chờ cậu đó! Chị gái à, cuộc sống vẫn phải tiếp tục chứ!”
Đường Lâm nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ. Cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng cho mình của cô ấy, bao gồm cả sự đau khổ không thể che giấu trên khuôn mặt cô ấy, Đường Lâm đều nhìn thấy tất cả. Sự ra đi của Thiết Lang không những lấy đi tình yêu của cô mà nó còn lấy đi toàn bộ thế giới của cô.
Trên đời này cô không nợ một ai, chỉ riêng anh là người mà cô đã mắc nợ rất nhiều.
Chỉ đáng tiếc là cô đã không còn cơ hội để bù đắp cho anh nữa rồi. Nhưng có đôi khi, bất kể là ai thì chỉ cần đã làm sai thì dù sao cũng phải gánh chịu hậu quả.
Đường Lâm cúi đầu, vẻ mặt hờ hững bước ra khỏi cửa. Quả nhiên trước cửa có một chiếc xe đang đậu. Tiểu Ngũ vừa thấy Đường Lâm liền lập tức bước xuống từ ghế phụ bên cạnh ghế lái.
“Cô cả à, sao mà lâu vậy? Tớ còn tưởng cậu muốn cho tớ leo cây chứ.” Tiểu Ngũ nói chuyện luôn luôn không dùng đến đầu óc.
Lời vừa nói xong, Yến Thanh đột nhiên ho khan.
Nhưng có lẽ do Đường Lâm quá chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình mà không để ý đến những lời này. Sau khi nghe thấy những lời cô ấy nói, cô nhẹ giọng nỉ non: “Anh ấy... còn có thể thấy sao?” “Rừ rừ rừ!”
Khi Đường Lâm gần như rơi vào trạng thái mê man thì điện thoại bỗng rung lên.
Cô thấy người gọi là Tiểu Ngũ, vốn không muốn nhận nhưng trong phòng lại trống vắng, yên tĩnh đến đáng sợ. Cuộc đối thoại giữa hai cha con rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc lẫn nhau.
Làm sao mà Đường Lâm không biết nguyên nhân vì sao dì Lưu lại không ở đây hôm nay.
Mà lúc trước, ông cụ đã nhiều lần xác nhận với cô có cần phải ra tay bây giờ không, làm sao mà cô không hiểu chứ. “Không có chuyện gì thì không được tìm cậu sao? Buổi tối chán quá nên tớ muốn cậu đi ăn với tớ, có được không?”
Tiểu Ngũ nhìn Đường Lâm với vẻ mặt cầu xin.
Nhưng trong chiếc xe đậu ở bên cạnh cô ấy, rõ ràng người ngồi ở ghế là Yến Thanh. Cô vẫn muốn từ chối, nhưng làm sao cũng không nói nên lời.
Cô đã mất đi người yêu, làm sao có thể lại bỏ mặc bản thân, làm tổn thương đến người bạn duy nhất của mình được.
Cuối cùng, Đường Lâm yên lặng gật đầu. Tiểu Ngũ reo hò, nhảy nhót kéo Đường Lâm lên xe. Không cần biết cô ấy tốt hay xấu, sự tồn tại của Tiểu Ngũ vẫn luôn đúng lúc như vậy.
“Được...”
Đường Lâm thấp giọng trả lời một tiếng, lập tức thay quần áo rồi nhanh chóng xuống tầng. Tiểu Ngũ nhận được ánh mắt cảnh cáo của Yến Thanh. Cô ấy trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó không chút nghĩ ngợi nói: “Ai cũng có linh hồn, chắc chắn là có thể thấy!”
“Khụ khụ khụ…”
Lần này, Yến Thanh thật sự bị sặc nước miếng của mình rồi. Đường Lâm dụi thật mạnh vào mắt, cô biết rằng2 từ nay về sau chỉ còn lại một mình cô bước tiếp trên con đường này.
Không có Thiết Lang, không còn những kỉ niệm, một mình cô 0đơn, lạnh lẽo sống heo hắt trên cõi đời này.
Không còn tình yêu, cũng không còn những lẩn rung động. Lúc đi ra phòng khách, Đường Lâm nhìn thấy ông cụ vẫn ngồi yên trên sô pha, bóng dáng một mình trông rất cô đơn.
Trong lòng Đường Lâm liền không chịu nổi, đứng yên nói: “Bố, dì Lưu đâu ạ?”
Ông cụ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Lâm cười khổ: “Có lẽ là có việc nên ra ngoài rồi!” Khi Đường Lâm trở về phòng, cô cảm thấy7 không còn chút sức lực nào sau khi nói chuyện với bố mình.
Cô lẩn thẩn đi đến bên giường rồi ngồi xuống, trông cô thật thê thả7m, nước mắt cô lúc này lại tuôn ra.
Không được khóc... không được khóc... Đường Lâm nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Tiểu Ngũ đến tìm con, nên con ra ngoài một lát!”
“Ừ, đi đi, về sớm một chút!”
“Dạ!” Nghe vậy, Đường Lâm chợt nhíu mày: “Hôm nay đã đi ra ngoài rồi sao?”
“Không có việc gì thì cũng kệ bà ấy đi. Sao thế? Con cũng muốn ra ngoài sao?”
Ông Đường liền chuyển chủ đề, có vẻ không muốn thảo luận về chuyện của dì Lưu. Cô gái này hết chuyện để nói rồi hả. Đúng là cố ý nói linh tinh mà!
Đúng như dự đoán, vừa nghe được lời Tiểu Ngũ nói, viền mắt Đường Lâm từ từ đỏ lên. Cô nhìn Tiểu Ngũ không nói gì, chỉ mở to đôi mắt ngấn nước, giống như có hàng ngàn, hàng vạn chữ được viết ở trong đó.
Tiểu Ngũ thấy Đường Lâm như vậy, thật sự hận không thể cho mình một cái tát.
Cô ấy thừa nhận mình là một diễn viên không đạt tiêu chuẩn.
Nên nếu cần phối hợp diễn thì cô ấy sẽ diễn không hay…
Biết làm thế nào được!
Bây giờ, cô ấy chỉ hy vọng sau khi biết hết mọi chuyện, dù sao Đường Lâm cũng đừng cắt đứt quan hệ với mình là tốt rồi.