Thiên Đường Có Em

Chương 1098: Mọi người đều vui mừng!



Trán của Tiểu Ngũ trực tiếp đập vào lưng ghế dựa, cô ấy kêu lên một tiếng, không nhịn được giơ chân đạp một cái: “Yến Thanh, anh1 lái xe kiểu gì vậy!”

“Xin lỗi, vừa rồi có một con mèo chạy qua…” “Không có gì, chuyện trong nhà thôi! Đã trì hoãn quá lâu, nên hiện giờ tớ phải trở về giải quyết!”

“Ồ...” Tiểu Ngũ đáp: “Cần tớ giúp gì không?”
Cô ấy thật sự không biết còn có thể làm gì nữa…

“Ừm thì... Cô cả à, nếu tối nay tớ không gọi cậu ra ngoài thì cậu định làm gì ở nhà vậy?”


Về đến nhà đã gần 11 giờ.
Hôm nay đúng là không yên ổn nổi mà.

“Anh im miệng, lái xe của anh đi!”
Tiểu Ngũ liếc xéo Yến Thanh một cái. Dù sao thì gần đây, hai người họ đều không hợp nhau.

Rõ ràng đã quyết định yêu nhau đến bạc đầu. Nhưng không có cách nào khác, ai bảo bọn họ trời sinh là oan gia chứ.
Tiểu Ngũ đang mặt mày cau có trừng mắt nhìn Yến Thanh.

Kết quả lại nghe được những lời này của anh ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác: “Thật sao?”
“Con gái, con về rồi?”

Đúng lúc này, dì Lưu đang mặc bộ đồ ngủ đứng dậy khỏi sô pha.
“Em đó, sao lại không có kiên nhẫn như vậy?”

“Xí! Nếu lúc này anh bảo em bình tĩnh lại, chẳng khác nào bắt em mỗi ngày nhìn Đường Lâm đau đến mức muốn chết mà không làm gì cả!”
Nghĩ lại mình cũng không biết kìm nén gì cả. Bình thường cho dù bị thương đến gân cốt cũng chưa chắc đã làm cô khóc được. Nhưng hôm nay thật sự đã là giới hạn khả năng chịu đựng của cô rồi.

Tiểu Ngũ vẫn luôn yên lặng chú ý đến cảm xúc của Đường Lâm. Cho đến khi nhận thấy khóe mắt cô lại xuất hiện nước mắt, lúc này cô ấy mới mím môi cau mày, vẻ mặt rối rắm.
Tìm cô diễn kịch, còn yêu cầu nhiều như vậy, công việc này không thể làm được.

“Anh thấy… em nói rất đúng.”
“Sao nào, em lại nói sai sao?”

Nói xong, Tiểu Ngũ còn hung hăng trừng mắt nhìn Yến Thanh một cái.
Yến Thanh gật đầu: “Đương nhiên, em có thể tìm chị dâu và Yến Thất. Em đừng nói khách sáo như vậy. Một người là chị dâu của em, người kia là em gái của chồng em. Em giả vờ không quen cái gì…”

Tiểu Ngũ: “…”
“Hả? Có chuyện gì vậy, cậu nói một chút cho tớ đi!”

Tiểu Ngũ sáp lại gần mặt Đường Lâm. Nhìn vào đôi mắt cô đơn của cô, cô ấy đau lòng cũng không đúng, mà cũng chẳng thể nói nổi lời an ủi, dù gì thì cũng không được tự nhiên cho lắm.
“Ăn cơm đó. Giày vò cả một ngày trời, tớ còn chưa ăn cơm đó. Cậu cũng chưa ăn chứ gì. Chúng ta đi ăn món gì đó ngon ngon đi, thế nào?”

Ăn món gì đó ngon ngon...
Yến Thanh nhìn Tiểu Ngũ trong kính chiếu hậu.2 Ánh mắt đầy ẩn ý, dường như mơ hồ xuất hiện một tia sắc bén.

Đường Lâm lại không để ý tới sự tương tác qua lại của hai7 người. Cô chỉ thở dài một tiếng: “Tiểu Ngũ, đừng kích động như vậy. Yến Thanh cũng không cố ý!”
Trong xe rất ấm áp, nhưng trong lòng cô lại... rất lạnh giá.

“Không cần đâu! Tớ có thể tự xử lý được!”

Nói xong, Đường Lâm dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Đường Lâm quả thật không ở lại lâu. Sau khi được Yến Thanh đưa về nhà, cô vào nhà mà không quay đầu nhìn lại.

Ngoài cửa, Tiểu Ngũ vẫn đang ngồi trong xe thấy bóng người Đường Lâm biến mất ở cửa, thì lập tức quay đầu nhìn Yến Thanh: “Này, rốt cuộc mọi người định gạt cậu ấy tới khi nào?”
Ánh mắt bà ta vẫn như thường lệ, nhưng khi nhìn thấy Đường Lâm, dường như ánh sáng trong mắt bà ta càng sâu hơn.

“Dì Lưu, dì còn chưa ngủ sao?”
Mọi thứ vẫn ở đó, chỉ có anh đã mất rồi.

Nghĩ đến đây, Đường Lâm lại muốn khóc.
Đường Lâm chớp mắt. Có lẽ cuối cùng câu hỏi của Tiểu Ngũ cũng khiến cô có thể động não một chút sau một lúc lâu yên lặng. Cô còn thật sự nghiêm túc nghĩ xem, cuối cùng chỉ nói: “Ngủ!”

“Hả? Ngủ? Một ngày đẹp trời như vậy, ngủ cái gì mà ngủ. Nếu không lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đi bar đi. Nếu cậu thấy không có ý nghĩa gì thì lát nữa, chúng ta gọi thêm Cố Nghiên Ca và Yến Thất. Nhưng hôm nay tớ lại thấy chỉ có hai cô gái chúng ta cũng không tồi.”
Đường Lâm lắc đầu nói: “Không cần đâu, tớ không muốn ăn gì cả. Cậu muốn ăn gì thì theo cậu là được!”

“Thật sao?”
Đường Lâm nhìn bà ta với vẻ thâm sâu. Dưới ánh sáng mờ mịt, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.

“À, ừ. Dì biết chuyện xảy ra hôm nay rồi, vậy nên... không ngủ được!”
Tiểu Ngũ tức giận quay đầu lại, cô ấy biết mình không đủ tư cách can thiệp, nhưng cô ấy vẫn rất tức giận!

Những người khác không thấy đau lòng khi nhìn Đường Lâm như vậy, nhưng cô ấy thì có.
Trong chớp mắt Đường Lâm liền nghe được những lời này.

Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thay giày rồi bước vào phòng khách, trong ánh sáng lờ mờ khi chỉ bật một ngọn đèn tường.
Hừ! <2br>
“Đúng rồi, rốt cuộc thì hai người muốn đưa tớ đi đâu vậy?”

Đường Lâm không muốn Tiểu Ngũ và Yến Thanh xảy ra bất0 cứ tranh chấp nào trước mặt cô. Nhân lúc Tiểu Ngũ còn chưa quá dây dưa, Đường Lâm vội vàng hỏi.
Trời đã khuya, trong biệt thự nhà họ Đường yên tĩnh không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Đường Lâm dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng khách lập tức truyền đến một giọng nói: “Được rồi, bây giờ không nói chuyện với anh nữa!”
Chỉ sợ giờ phút này, đối với Đường Lâm mà nói, ngay cả sống cũng không có ý nghĩa gì.

“Cô cả à, sao không nói gì vậy. Nếu không thì nghe lời cậu, cậu muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó!”
Nhớ lại hồi đó, Thiết Lang còn cố tình muốn mở một nhà hàng chuyên món Tứ Xuyên tại nơi mà cô thường lui tới.

Nhưng mà bây giờ, chỉ là cảnh còn người mất mà thôi.
Tiểu Ngũ nhếch miệng, 7che trán mình. Nhưng mà cô ấy thấy Yến Thanh cố ý thì có.

Thằng nhãi này, lúc nào cũng đáng ghét như vậy!
Nhà hàng chuyên món Tứ Xuyên...

Không biết Tiểu Ngũ có cố ý hay không, dù sao Đường Lâm cũng cảm thấy hơi nhói đau khi vừa nghe tên nhà hàng này.
Yến Thanh thở dài một hơi, đưa tay vò rối mái tóc của Tiểu Ngũ: “Em bình tĩnh đi, có một số việc không đến lượt chúng ta nhúng tay vào!”

“Anh... Hừ!”
Đường Lâm nghe Yến Thanh và Tiểu Ngũ cãi nhau, khóe miệng khẽ mím lại, trong mắt ánh lên vẻ cô đơn.

“Không cần, ăn cơm xong tớ muốn về nhà. Mấy ngày nay tớ còn có việc, các cậu không cần tìm tớ đâu!”
“Ừ, thật!”

Tiểu Ngũ cũng nhìn ra Đường Lâm thật sự không có chút tâm trạng nào. Trong lúc tuyệt vọng, cô ấy chỉ có thể nhìn thử sắc mặt Yến Thanh: “Đi thôi, đến nhà hàng chuyên món Tứ Xuyên nào!”
“Ồ? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”