Thiên Đường Có Em

Chương 1099: Cảnh còn người mất!



Lời nói khó hiểu của cô khiến vẻ mặt của dì Lưu ánh lên biểu cảm kỳ lạ.

“Con gái, con nói gì...” Ông ấy mỉm cười bất lực nhìn Đường Lâm, nụ cười nhẹ nhõm đó khiến Đường Lâm có hơi bất ngờ.

“Không phải chứ, biểu cảm này của bố là...”
Đường Lâm suy nghĩ một chút: “Hai ba ngày gì đó!”

“Vậy con định sẽ làm gì...”
Sau khi ổn định cơ thể, lúc này dì Lưu mới nhìn lại: “Sao… sao vậy?”

“Không có gì ạ, con chỉ muốn… chúc dì ngủ ngon!”
Và cô càng muốn biết ai là kẻ đã tấn công Thiết Lang.

Hơn thế, những việc này, cô chỉ có thể đi hỏi một người.
Nói xong, ông cụp mày xuống, dáng vẻ trông rất mệt mỏi. Đường Lâm mím môi, đau lòng nhìn bố mình.

Cô đảm bảo sẽ giải quyết xong mọi chuyện sớm nhất có thể.
Nói xong, Đường Lâm đảo mắt: “Tối hôm qua... dì ấy ra ngoài gọi điện thoại, bố biết rồi sao?”

“Thôi... bỏ đi. Con đi xử lý việc của mình trước đi, cố gắng về sớm đấy!”
“A!”

Bởi vì tiếng gọi của Đường Lâm rất sắc bén, xuyên qua màn đêm xông thẳng vào màng nhĩ của dì Lưu. Nên bà ta bị Đường Lâm gọi như vậy liền sợ tới mức suýt trượt chân ngã cầu thang.
Bà ta nhìn Đường Lâm với vẻ khó hiểu, nhưng chỉ cảm thấy ánh mắt cô lúc này vô cùng xa lạ.

Bà ta cũng được coi là nhìn Đường Lâm lớn lên, nhưng biểu cảm như vậy chưa từng xuất hiện trên mặt cô.
Nhưng ai biết được có bao nhiêu thật lòng.

Đường Lâm đưa mắt nhìn về phía dì Lưu, rõ ràng bọn họ gần nhau như vậy, nhưng cô lại cảm thấy dì Lưu lúc này vô cùng xa lạ.
Ánh mắt dì Lưu liên tục lóe lên. Dưới ngọn đèn tường mờ ảo, bà ta nhìn Đường Lâm, dường như có quá nhiều cảm xúc phức tạp.

Không biết có phải bà ta chột dạ hay không, rõ ràng Đường Lâm có thể cảm nhận được dì lưu bài xích cuộc trò chuyện này.
“Ừm, vẫn ổn, con định đi đâu sao?”

Bố cô không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Đường Lâm đang xách chiếc túi da.


Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Đường Lâm đã đi thẳng đến phòng sách của bố cô.
Trong phòng sách, đôi mắt của ông ấy lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Thấy vậy, Đường Lâm liền hỏi: “Bố? Tối hôm qua bố ngủ không ngon sao?”
“Mọi người đều vui mừng?”

Đường Lâm nhìn dì Lưu cười như không cười, hỏi ngược lại, ánh mắt sâu thẳm, chợt ngồi xuống sô pha, rồi thở dài cười khổ nói: “Ngược lại con cũng muốn mọi người đều vui mừng, nhưng ông trời không cho con cơ hội này. Dì Lưu, dì nói có phải kiếp trước con đã gây ra nghiệp chướng gì hay không, nếu không tại sao kiếp này con lại sống vất vả như vậy!”
“Con bé này, không có chuyện gì lại dọa dì, dì còn tưởng xảy ra chuyện gì!”

“Không có ạ, dì Lưu, ngủ ngon!”
Trong một đêm như này, dì Lưu chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng mình.

Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm vô cùng không thoải mái.
“Vâng, dì Lưu ngủ ngon!”

Đường Lâm sâu kín nhìn bóng lưng dì Lưu đi lên tầng. Cô không nói gì, ngồi trong phòng khách mờ tối, nhìn bà ta đi từng bước lên cầu thang.
“Con gái, con cũng đừng đau lòng quá!”

Dường như Dì Lưu không biết phải nói gì, chỉ đành đi đến bên cạnh Đường Lâm, ngồi xuống bên cạnh cô, rồi đưa tay vỗ vai cô, vừa an ủi vừa nói.
Ngoài anh ấy ra, Đường Lâm cũng không biết phải hỏi ai khác.

...
Không phải chỉ mới vừa về ngày hôm qua sao?

Hôm nay đã phải đi rồi à?!
Cô nhìn dì Lưu thật sâu, đôi mắt sâu thẳm thậm chí khiến người ta hơi sợ hãi.

Lúc này dì Lưu cũng cảm thấy như vậy.
Trong phút chốc, hơi thở của dì Lưu như khựng lại.

Hơn nữa, bà ta còn sốt ruột nhìn Đường Lâm không chớp mắt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng... có lẽ là do cái chết của Thiết Lang.

Dì Lưu vừa đi lên tầng vừa vỗ ngực mình. Bà ta mới đi đến góc cầu thang, Đường Lâm đột nhiên gọi: “Dì Lưu!”
Đường Lâm rời đi, đáp máy bay trở về thành phố G.

Cô muốn biết rốt cuộc ngày hôm đó đã có chuyện gì xảy ra với Thiết Lang.
Đường Lâm nói những lời này không chút do dự. Đối với cô, cho dù bây giờ có nói gì đi nữa, Thiết Lang cũng sẽ không bao giờ trở về.

“Con gái, dì biết con cảm thấy đau khổ, nhưng con cũng phải thông suốt lên. Có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta!”
“Bố, đừng cố gắng dò hỏi con nữa. Lúc trước chẳng phải bố đã nói rằng cho dù con có làm gì, bố cũng đều sẽ ủng hộ con sao. Bây giờ bố muốn hối hận cũng không được đâu!”

“Hừ hừ, con bé này, còn biết tính toán nữa cơ đấy!”
Bà ta thật sự không thể hiểu rốt cuộc hôm nay Đường Lâm bị làm sao.

Rõ ràng bà ta có thể cảm nhận được hôm nay thái độ và cảm xúc của Đường Lâm khác hẳn mọi khi.
“Không có gì ạ, chỉ là con muốn về thành phố G một chuyến, xong việc con sẽ trở lại.”

“Có việc gì mà phải đi về đó một chuyến nữa vậy. Ở nhà vài ngày rồi hãy đi không được sao?”
“Nhớ ra cái gì ạ?”

Đường Lâm hỏi ngược lại. Dì Lưu cũng thấy mình quá kích động, bèn hít sâu một hơi rồi mới nói: “Không, không có gì đâu. Dì nghĩ nếu con nhớ ra thì cuối cùng bố con cũng không phải lo lắng nữa, mọi người đều vui mừng!”
Sau khi tận mắt nhìn dì Lưu rời đi, Đường Lâm ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm trọng và lạnh lùng, đầy bí ẩn.

Có một số việc nên bắt đầu rồi.
Đường Lâm lắc đầu, ánh mắt tối sầm lại: “Con sẽ về sớm. Hơn nữa lần này con phải đi về đó một chuyến.”

“Được rồi, khi nào con về?”
Dì Lưu có phần sợ hãi.

Nhất là vào ban đêm như thế này, cùng với chuyện xảy ra ngày hôm nay, bà ta nghĩ ngợi rồi lập tức nói: “Con gái, không còn sớm nữa, con nên đi nghỉ ngơi sớm đi. Dì lên tầng trước, ngày mai dì Lưu làm món ngon cho con.”
Dì Lưu còn chưa nkói hết lời, nhưng rõ ràng là đang ngẩn người.

Đường Lâm đứng trước mặt dì Lưu nhìn bà ta chằm chằm rồi khẽ thở dài: “Dì Lcưu, dì cảm thấy con nói đúng không? Chẳng phải đôi lúc là vậy ư? Có người luôn làm chuyện xấu sau lưng người ta, thật ra thì kết aquả cuối cùng còn không bằng sống chết có số. Dì nói đúng không?”
Một lần nữa cô lại trở về thành phố G, nơi mà cô đã sinh sống suốt mấy tháng qua. Đường Lâm bỗng thấy buồn bã một cách khó hiểu.

Đường Lâm trở về căn hộ của mình, lúc mở cửa ra, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trong phòng khiến cô tưởng rằng Thiết Lang vẫn còn ở đó.
Rõ ràng chỉ mới một ngày trôi qua, mọi thứ vẫn còn đó thế nhưng người đã không còn.