Thiên Đường Có Em

Chương 1100: Cậu tự leo cầu thang lên đi!



Ngồi ở căn hộ khoảng chừng hai mươi phút, sau khi định thần lại, Đường Lâm gọi điện cho Lục Lăng Nghiệp.

Lúc này là mười giờ sáng, cô nghĩ1 rằng giờ này chắc Lục Lăng Nghiệp đã thức dậy?!

“Nói!” Đường Lâm vốn định lên tiếng, nhưng thang máy đã đóng lại. Khóe miệng của cô hơi nhếch lên, sượng trân.

Trong thang máy, vẻ mặt của Ôn Tiểu Nhị như đang nhìn thấy kẻ thù. Nhìn khuôn mặt tuấn tú phía sau kính râm đen như đít nồi của người nào đó, anh ta cười khan nói: “Chuyện đó... Thất gia, ha ha...”

Làm sao để giải thích đây, thật là lúng túng.
Chỉ là cô chỉ mới nhớ ra những chuyện này cách đây không lâu, và thậm chí cô còn đang nghĩ cách để trả thù.

Cô không phải là người duy nhất mất tích trong vụ tai nạn ở căn cứ huấn luyện đặc biệt năm đó.

Có rất nhiều rất nhiều những cá nhân ưu tú trong quân đội đều nghĩ căn cứ huấn luyện đặc biệt xảy ra chuyện, và vì vậy họ đã bị chôn vùi trong biển lửa.
Sau khi lên tầng cao nhất của văn phòng chủ tịch, Đường Lâm được thư ký đưa thẳng đến phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp.

Đường Lâm đứng ở cửa, lúc bước vào thì đã nhìn thấy Lục Lăng Nghiệp đang ngồi một mình trước bàn làm việc của ông chủ, nghe thấy tiếng động, anh ấy hơi nhướng mắt lên nhìn cô: “Ngồi đi!”

Sau khi cô ngồi xuống, đợi khi thư ký ra ngoài, Đường Lâm mới nhìn Lục Lăng Nghiệp, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh!”
“Chuyện gì?”

“Chuyện về Thiết Lang.”

“Đã nhớ lại hết rồi sao?”
“Nếu cần gì thêm tôi sẽ liên lạc lại với anh.”

Đường Lâm vốn dĩ muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy điều đó cũng không cần thiết.

Cứ xem như để dành cho mình một đường lui vậy.
Sau khi ra ngoài, Đường Lâm đang định xuống lầu lái chiếc BMW, nhưng khi nghĩ đến Thiết Lang đã đừng lái 2chiếc xe đó, trái tim cô như thắt lại, đau nhói.

Thôi vậy, ra ngoài bắt taxi cũng được.

Đường Lâm ra ngoài bắt xe đi thẳng đến tr0ụ sở I.U.
Có trời mới biết, ngày hôm đó lúc cô anh khóc lóc, kể lể bên tai, anh đã muốn ôm cô vào lòng và an ủi thế nào.

Nhưng mà lúc đó, anh hoàn toàn không thể cử động được. Ngoại trừ nghe được tiếng khóc giày vò tâm can của cô thì anh không thể làm gì được.

Đây là thiên la địa võng do họ dày công sắp xếp, điểm then chốt nằm ở Đường Lâm.
“Ừm, 7đến đi!”

Sau khi cúp máy, Đường Lâm cũng không có thời gian để so đo thái độ đó của Lục Lăng Nghiệp.

Dù gì thì con người anh ấy c7ũng là vậy mà, không phải sao?!
Sau khi nói ra lời này, Lục Lăng Nghiệp từ từ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đường Lâm với ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không có chút ấm áp nào.

“Ừm, tôi đã nhớ hết rồi, vì vậy tôi muốn biết rốt cuộc anh ấy đã gặp phải chuyện gì.”

“Cô không biết sao?”
Lục Lăng Nghiệp bất ngờ hỏi một câu làm Đường Lâm sửng sốt: “Ý của anh là...”

Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Đường Lâm, Lục Lăng Nghiệp bỗng nhếch miệng: “Tôi còn tưởng cô sớm đã biết ai là kẻ hãm hại anh ấy!”

“Anh đang nói đến...”
Vừa bắt máy, Lục Lăng Nghiệp đã thốt ra giọng điệu lạnh lùng thường có. <2br>
Đường Lâm thở dài: “Đang ở đâu đó, tôi muốn gặp anh!”

“I. U!”

“Được, bây giờ tôi đi tìm anh, có tiện không?”
“Đường Lâm? Làm sao cô ấy có thể ở đây được?”

Ôn Tiểu Nhị đau khổ gật đầu, cười ha ha nói: “Là thật, tôi không biết là ai có thể quen chị Thất. Vừa rồi chị ấy thật sự đi đến phòng làm việc của Lục lão đại. Tôi sợ chị ấy nhìn thấy anh, cho nên mới…”

Thiết Lang không nói chuyện, khi lấy điện thoại ra thì trên đó cũng có một đoạn tin nhắn được gửi đến.
“Sao lại thế này?”

Giọng nói lạnh lùng của Thiết Lang giống như gió lạnh tháng hai thổi qua mặt.

Ôn Tiểu Nhị xấu hổ, ánh mắt lóe lên: “Ờ thì... Vừa rồi, Chị Thất đi vào!”
“Đúng vậy, chính là người mà cô đang nghĩ tới! Cũng không đến nỗi ngốc nhỉ!”

Rõ ràng Đường Lâm chưa nói ra đó là ai, nhưng Lục Lăng Nghiệp lại đưa ra một câu trả lời khẳng định như thể đã biết từ lâu.

“Thật sự là anh ta sao?”
Tai nạn năm đó đã gây ra tổn thất rất nặng nề cho quân đội.

Còn cô, trong lúc vụ nổ giả đó xảy ra, cô đã được ai đó đưa đi.

Nhìn thấy Đường Lâm đang chìm trong suy nghĩ, Lục Lăng Nghiệp cũng không quấy rầy cô.
Khuôn mặt tuấn tú của Thiết Lang trở nên kín đáo khó dò. Đương nhiên là anh không chết, nhưng mà bây giờ anh chưa thể gặp Đường Lâm được.

“Thất gia, tôi không lừa anh mà!”

Ôn Tiểu Nhị cũng liếc thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại của anh, lại nhìn anh cười đùa cợt nhả.
Đợi sau khi cô suy nghĩ thông suốt, Lục Lăng Nghiệp mới nhếch miệng cười nhạt nói với cô: “Nghĩ ra rồi sao?”

“Không phải, tôi đang nghĩ chuyện khác. Nói vậy là việc anh ấy gặp nạn cũng là do Lý Hãn gây ra sao?”

“Ừm. Buổi chiều sẽ có người đưa cho cô đoạn video giám sát vụ tai nạn trên đường. Tin hay không, cô tự mình xem sẽ rõ!”
Dù gì thì việc Thiết Lang xảy ra chuyện, Đường Lâm cũng có phần trách nhiệm trong đó.

Hoặc cũng có thể, tất cả mọi chuyện xảy ra là vì cô.

Nếu Thiết Lang chưa từng quen biết cô, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng mày: “Tại sao không thể là anh ta? Nếu năm đó không phải anh ta, cô cho rằng Thiết Lang sẽ bị chuyển sang bộ phận ngoại vụ sao? Nếu như hồi đó không phải anh ta, cô nghĩ rằng... trại huấn luyện đặc biệt sẽ xảy ra chuyện sao?”

Sau khi nghe những lời này, Đường Lâm cụp mắt xuống, trên mặt lộ vẻ thờ ơ.

Đương nhiên cô biết nguyên nhân khiến căn cứ huấn luyện đặc biệt xảy ra chuyện năm đó là bởi vì... Lý Hãn!
Vừa rồi anh ta lo lắng nên vội vàng đẩy Thiết Lang vào lại trong thang máy, tạm thời không kiểm tra. Sau đó... hình như đã hôn lên má anh.

Anh ta cũng không muốn mà, Hơn nữa, anh ta đã có Vũ Phỉ rồi, cũng không phải là gay như Lục Thiếu Nhiên.

Thật sự là ngoài ý muốn mà thôi.
Đường Lâm hít một hơi thật sâu rồi khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, không phải tin hay không tin. Tôi chỉ muốn biết mọi việc có giống như những gì tôi nghĩ hay không. Nếu như đã vậy thì tôi cũng không cần băn khoăn gì thêm nữa!”

“Cần giúp không?”

Đường Lâm bỗng nhìn sang Lục Lăng Nghiệp, có vẻ hơi ngạc nhiên với câu nói vừa rồi của anh ấy.
[Ừ.]

Thiết Lang lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Rốt cuộc phải giấu giếm Đường Lâm chuyện anh giả chết tới khi nào.
Vừa khéo là Lục Lăng Nghiệp.

Tin nhắn của anh ta rất ngắn gọi: [Đường Lâm đã xuống lầu!]

Những lời này dường như cũng xác mình cho lời nói của Ôn Tiểu Nhị.
“Nói!”

Thang máy đã sắp dừng mà Ôn Tiểu Nhị còn đang liên tục kêu gào mấy tiếng bên tai anh.

“Chúng ta đi cầu thang bộ đi. Tôi lo lát nữa sẽ lại gặp Chị Thất!”

Thiết Lang cũng không trả lời, liếc nhìn con số hiển thị trên thanh máy, tầng mười.