Ôn Tiểu Nhị bĩu môi, đặt thứ trong tay vào trong túi mới vui vẻ đi ra ngoài. Cậu ta vừa nhìn Cố Nghiên Ca vừa cười nói: “Chị dâu à, vậy tối nay phiền chị chăm sóc cho anh ấy nhé!”
Chị dâu?
Nghiên Ca vừa định mở miệng sửa lại, Ôn Tiểu Nhị đã gọi đám người Sùng Minh: “Mau lên, không nhìn thấy đại ca đang không được thỏa mãn nên cáu kỉnh à? Còn không đi, trời sáng bây giờ.”
Sao nghe câu này cứ cảm thấy có thêm “ý tứ sâu xa” gì đó.
Đám người Ôn Thần Dương và Lưu Hân nổi đuôi nhau ra khỏi phòng, chỉ là trước lúc rời đi, ánh mắt Lưu Hân nhìn Nghiên Ca lại thêm mấy phần sâu sắc.
Có cảm giác như đang soi mói cô vậy.
Cực kỳ khó chịu.
Cố Nghiên Ca nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng rồi. Sau khi đám người Ôn Thần Dương rời đi, cô vẫn đứng ở ngoài cửa, không bước tiếp cũng chẳng lùi lại.
“Lại đây!”
Lại là câu này!
Cố Nghiên Ca co rúm người, nhưng vừa nhìn thấy bằng gạc trắng trên vai Lục Lăng Nghiệp còn vương vết máu, cô thở dài, tiến về phía trước, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì.”
“O!”
Cố Nghiên Ca biết Lục Lăng Nghiệp không muốn nói nên cũng không ngốc nghếch truy hỏi tới cùng.
Cho dù là sự xuất hiện đột ngột của đám người Ôn Thần Dương, hay là vết đạn khiến người ta phải sợ hãi trên cửa sổ kia cũng đủ để Nghiên Ca nhận ra thân phận của Lục Lăng Nghiệp không đơn giản chỉ là Tổng Giám đốc I.U.
Cô đi tới bên giường, đôi mắt to tròn nhìn khắp xung quanh nhưng không dám nhìn Lục Lăng Nghiệp.
Ai bảo anh đang nằm trên giường còn không mặc quần áo chứ. Đèn chùm pha lê sáng bừng trong phòng ngủ xua tan đi bóng tối, càng làm nổi bật làn da nâu bánh mật cùng cơ thể rắn chắc của anh.
Bảo sao mà lúc cô đánh Lục Lăng Nghiệp lại thấy đau tay.
Cứ nhìn cơ bắp trên cơ thể anh mà xem, chắc chắn không phải trong một sớm một chiều mà luyện ra được.
“Ngồi đi.”
Cố Nghiên Ca vẫn đứng bên giường mãi không nói gì, Lục Lăng Nghiệp vỗ chỗ bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
“Chú Út, chú chọc phải người nào vậy?” Nghiên Ca nghiêm túc dò hỏi anh, dù sao thì lượng thông tin tối nay cũng quá nhiều, cô còn chưa kịp tiêu hóa hết. “Sợ rồi sao?”
Nghiên Ca lắc đầu, nói: “Không!”
“Lo lắng cho tôi à?”
Nghiên Ca cố ý lắc đầu: “Không hề!” Mặt Lục Lăng Nghiệp tối sầm lại, quát:
“Ra ngoài!”
Cố Nghiên Ca sững sờ, lại tức giận phản bác: “Chú làm gì vậy? Lúc thì gọi tôi vào, lúc lại đuổi tôi ra ngoài, chú chơi trò lật mặt hả?”
Lục Lăng Nghiệp đen mặt, không nói năng gì nữa. Anh tiện tay châm một điếu thuốc. Cố Nghiên Ca liếc mắt nhìn anh, trước kia vẫn vô tình ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thực sự hút thuốc lá, Cố Nghiên Ca bỗng hoảng loạn trong lòng.
Người ta vẫn nói lúc đàn ông hút thuốc rất quyến rũ. Trước giờ Cố Nghiên Ca vẫn không coi là thật.
Nhưng bây giờ nhìn điếu thuốc đang được kẹp giữa ngón tay Lục Lăng Nghiệp, đốm lửa lúc sáng lúc tắt kia giống như trái tim trong lồng ngực cô lúc này, khó mà khống chế được. Làn khói mơ màng lượn lờ quanh anh khiến Cố Nghiên Ca càng nhìn càng si mê.
Lục Lăng Nghiệp thật sự rất đẹp trai.
Cho dù là lúc khuôn mặt anh không có cảm xúc gì hay là đang đầy tâm sự hút thuốc như lúc này, khuôn mặt ấy đều giống như đang tỏa sáng, hút lấy ánh nhìn của người khác.
“Nghiên Ca, em ghét tôi lắm sao?”
Lục Lăng Nghiệp kẹp điếu thuốc, ánh mắt quay về nhìn lên khuôn mặt Cố Nghiên Ca. Anh nhìn lạnh lùng của anh ẩn hiện trong làn khói thuốc, lóe lên tia sáng mơ hồ nhìn cô. Cô sững sờ, lắc đầu nói: “Không phải!”