Thiên Đường Có Em

Chương 45: Em tưởng mình đang nói chuyện với ai!



Lục Lăng Nghiệp nhìn chằm chằm Nghiên Ca, dưới ánh nhìn sâu sắc ấy của anh, cô lại chẳng thể nào nói ra được một chữ “không”.

Cuối cùng, Cố Nghiên Ca đành ngồi chớm bên mép giường, cô cúi đầu nghịch mãi đầu ngón tay.

Cô chỉ hơi... căng thẳng thôi mà!

“Em sợ tôi sao?”

Lục Lăng Nghiệp dập tắt tàn thuốc, anh lười biếng dựa người vào đầu giường, đôi con ngươi đen láy lóe lên tầng ý nghĩa khác.

Cố Nghiên Ca thở nhẹ đáp: “Chủ muốn nghe lời nói thật hay là...”

“Nói đúng sự thật đi!”

“Tôi... chỉ là tôi không hiểu được tại sao chú lại đối xử với tôi như vậy?”

“Đối xử với em thế nào?”

Lục Lăng Nghiệp nhướng mày nghiền ngẫm, đôi mắt Cố Nghiên Ca nhìn quanh khắp nơi nhưng lại không chịu nhìn về phía anh. Lục Lăng Nghiệp dứt khoát vươn tay kéo Cố Nghiên Ca lại bên cạnh mình. Không đợi cô vùng vẫy, anh đã ra lệnh: “ở yên đó, đừng động đậy!”

Cố Nghiên Ca nhếch môi, nói: “Lục Lăng Nghiệp, lần nào chú cũng thế này. Có phải là vì chú đã quen khống chế tất cả mọi người, nên chủ không ra lệnh cho người khác là thấy khó chịu đúng không?”

Nghe Cố Nghiên Ca nói vậy, đôi mắt Lục Lăng Nghiệp tôi đi, trả lời: “Em coi tôi là loại người như vậy sao?”

“Đúng, chủ cho tôi cảm giác như vậy đấy.” Lục Lăng Nghiệp thở ra một hơi nặng nề, ngón tay anh lướt trên khuôn mặt Cố Nghiên Ca, đầu ngón cái thô ráp miết nhẹ lên cảnh môi của cô.

Khuôn mặt Cố Nghiên Ca bỗng chốc đỏ bừng. “Chú... chứ đừng như vậy.”

Cố Nghiên Ca vẫn còn lo sợ vì hành động lúc trước của Lục Lăng Nghiệp, cô vẫn quanh co muốn trốn khỏi những động chạm của anh.

“Em không trốn thoát được đâu.” Lời nói của Lục Lăng Nghiệp vừa như tiếng nỉ non lại vừa giống như một lời thở than bên tai cô. Cố Nghiên Ca mở to mắt, vô tội hỏi lại anh: “Chú Út, rốt cuộc chú muốn làm gì? Chứ đừng có nói là chủ thích tôi rồi nhé, một chữ tôi cũng không tin đầu.”

Mặc dù câu hỏi này cần có da mặt siêu dày mới đủ sức nói ra.

Nhưng sau một thời gian quan sát, Cố Nghiên Ca nhận ra ngoài khả năng đó cô không nghĩ ra được lý do nào khác để anh đối xử với cô như vậy.

Cho nên Cố Nghiên Ca dứt khoát lật bài ngửa với anh.

Dù sao chỉ cần trong lòng cô hiểu rõ mình hoàn toàn không có khả năng nào với Lục Lăng Nghiệp là được. Hơn nữa, hai người ở hai thế giới khác nhau, làm sao có thể cùng đi tới đích được chứ?

Màn đêm sâu thẳm, cơn gió lành lạnh ngoài cửa sổ cuốn theo hơi ấm phả lên cửa kính.

Cố Nghiên Ca hơi rùng mình, cảm giác tê dại nơi khóe môi khiến cô lạnh cả sống lưng.

“Nếu... nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi đi ngủ đây.”

Cố Nghiên Ca muốn chạy trốn, đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt thâm sâu khó dò của Lục Lăng Nghiệp, cô lại càng có động lực muốn tăng cửa bỏ chạy.

Lục Lăng Nghiệp không nói gì, nhưng lại rút cánh tay của mình.

Anh không nhìn Cố Nghiên Ca nữa mà lại tự châm thêm một điếu thuốc, dùng ánh mắt u tối nhìn lỗ đạn bắn xuyên qua tấm kính thủy tinh.

Cố Nghiên Ca đứng dậy rời đi, nhưng cô mới đi tới gần cửa đã nghe thấy tiếng bật lửa.

Cô quay lại nhìn cảnh tượng ấy mà trong lòng run sợ.

Cố Nghiên Ca thấy Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn cửa sổ, đôi mắt của anh như ẩn chứa những suy nghĩ phức tạp không thể nói rõ.

Khói thuốc lượn lờ nơi đầu ngón tay anh, nhưng lại không cuốn đi được cảm giác cô đơn trên người anh.

Cố Nghiên Ca không nỡ nhẫn tâm, cô nhìn vết máu chỗ bị thương trên vai anh dường như thấm ra đậm hơn lúc trước, cắn chặt răng nói: “Tôi đi thật đấy.”

Phụ nữ mà, cũng phải thừa nhận thôi.

Khi phụ nữ gặp một người đàn ông ưu tú lại đang có biểu cảm cô đơn như anh, chẳng mấy ai có thể thực sự hạ quyết tâm dứt khoát quay người rời đi.

Cố Nghiên Ca tự mắng mình không biết xấu hổ.

Nhưng cô vẫn không khống chế được bước chân quay trở lại.

Cố Nghiên Ca tiến lên phía trước, giật lấy điếu thuốc đang hút dở trên tay Lục Lăng Nghiệp, cô dập tắt điếu thuốc rồi cằn nhằn: “Chú không thể bớt hút thuốc đi được à? Bây giờ chú còn đang bị thương đấy.”

Lục Lăng Nghiệp nhắm hờ mắt, khóe miệng anh nhếch lên đầy châm biếm: “Chẳng phải em muốn đi à?”

“Chú... đúng là đồ không biết điều.” Cố Nghiên Ca sầu khổ không thôi, ai bảo cô tự chuốc lấy chứ.

“Cút! Em tưởng em đang nói chuyện với ai?” Cố Nghiên Ca bị ánh mắt nguy hiểm của Lục Lăng Nghiệp nhìn đến nổi da gà, cô gân cổ cãi lại: “Hừ Chủ đang bị thương, tôi không thèm so đo với chú.”