Thiên Đường Có Em

Chương 1061: Tạo nên kí ức thuộc về chúng ta một lần nữa!



“Vậy nên ý của cậu là, chỉ cần Thiết Lang... à Thất gia cứ tiếp xúc với Đường Lâm với cái tên Hoàng Phủ Kiêu thì sẽ không 1có vấn đề gì?”

Dựa theo lời của Liễu Sùng Minh, Tiểu Ngũ nói ra suy nghĩ của mình. Sao cô vẫn luôn không nhận ra anh đẹp trai đến vậy nhỉ?

Cương nghị, lạnh lùng, kiêu ngạo. Mọi hành động của anh đều mang theo một sức hút nam tính đặc biệt. Lẽ nào vì trước đây anh xuất thân từ lính đặc chủng nên bây giờ mới có khí chất như vậy?!
Đường Lâm hậm hực trừng mắt nhìn người bên cạnh: “Anh đang làm gì vậy? Không phân biệt được công tư nữa rồi ư?”

Thiết Lang ngồi ghế lái, nhẹ nhàng nhìn Đường Lâm: “Công tư phân minh vào lúc làm việc là được rồi!”
“Không có chuyện gì đâu! Hôm nay may cho cô ấy, Thiết Lang cũng coi như trong họa có phúc!”

Yến Thanh gật đầu như thật: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Tôi đi trước đây, có tin tức gì cứ liên hệ nhé.”
Đường Lâm nhận ra mỗi khi ở cùng Thiết Lang, hình như cô luôn là người bị đánh bại.

Lạ thật đấy!
“Được, vậy tôi đưa em về!”

Đường Lâm trố mắt cạn lời nhìn Thiết Lang. Nếu không phải vì hai bọn họ vẫn chưa thân thiết đến mức đó thì cô thực sự muốn hỏi anh là anh bị gì à!
Đường Lâm nhìn dáng vẻ ưu tú của Thiết Lang đến ngẩn người. Cô sẽ không bao thừa nhân rằng mình đã bị thu hút bởi nụ cười của anh.

Như thế thì đúng là mất mặt quá!
Cô đã lớn như vậy, dù không đến mức cạnh tranh háo thắng khắp nơi nhưng thật sự vẫn chưa từng có người con trai nào lại có thể kiêu ngạo như vậy ở trước mặt cô.

“Hoàng Phủ Kiêu, có phải anh đã quên thân phận của mình rồi không? Tôi là sếp của anh đấy, thế mà anh lại hút thuốc ngay trước mặt sếp của anh, như thế có thích hợp không?”
“Hả?”

Trong phút chốc, Đường Lâm không kịp phản ứng, luôn có cảm giác lời thế này đáng lẽ không nên được thốt ra bởi một người như anh.
Đường Lâm chưa từng thấy mình có vấn đề gì, nhưng sau hai lần trải qua cơn đau đớn, cô đều không thể nhớ gì về chuyện quá khứ.

Dù cho trước đó cô đã nghĩ đến cái gì, nhưng sau một cơn đau thấu tận xương, cô đều sẽ quên hết tất cả.
Tại sao lại có thể lật mặt nhanh như vậy?!

Cô đang ngây người nhìn Thiết Lang, trong phút chốc không kịp phản ứng. Đợi đến khi cô hoàn hồn mới nhận ra mình đã bị anh lôi lên ngồi trên ghế lái phụ từ lâu.
“Vậy tôi ngồi phía sau!”

“Ngồi phía trước!”
Chỉ có cái tên Hoàng Phủ Kiêu này là luôn như mới trong trí nhớ của cô.

Vì trước nay chưa từng nghĩ nhiều nên Đường Lâm hoàn toàn không nhận ra tiếp tiếp xúc cô và Thiết Lang có bất cứ vấn đề gì.
“Ừ!”

Đưa em đi ăn cơm, em muốn ăn gì?”

Đường Lâm mấp máy môi: “Giờ đã mấy giờ rồi chứ, không ăn nữa!”
Vốn Đường Lâm có vướng mắc với Thiết Lang, lúc này cửa xe lại bị anh chặn lại nên dĩ nhiên tâm trạng cũng không tốt!

“Ngồi phía trước!”
Đường Lâm: “Anh…”

“Ngoan, ngồi phía trước!”
Cô thừa nhận người đàn ông Hoàng Phủ Kiêu này thật sự đã tạo ấn tượng trong cô, nhưng cô sẽ không để anh được nước làm tới!

Đúng vậy, chính là “được nước làm tới!
Ánh mắt của những ngườ2i còn lại đều tập trung vào khuôn mặt của Liễu Sùng Minh. Anh ta cau mày, giọng điệu không chắc chắn: “Theo tình hình hiệ7n tại thì ít nhất là vậy. Tôi không có quá nhiều hiểu biết về thôi miên. Kĩ thuật này vốn bị rất nhiều người coi thường, 7vì vậy tôi không nghiên cứu về nó. Có điều… tôi có thể về hỏi bạn của tôi. Tôi nhớ lúc tôi mới đi học có một người bạn đã2 tham gia học môn tự chọn này, hơn nữa nghe nói sau đó còn từng được nhận giải về thôi miên tâm lý!”

“Thế tốt quá0 rồi, bác sĩ Sùng Minh, vậy Đường Lâm của chúng ta nhờ cả vào anh!”
“Dập thuốc đi, khó ngửi!”

Cuối cùng Đường Lâm vẫn không thể nói ra hai chữ “quan tâm” mà chỉ tức giận nói ra một câu không có sức tấn công.
Khuôn mặt Thiết Lang toát ra vẻ dịu dàng. Anh tiện tay vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ. Khi kéo cần gạt, giọng anh ân cần: “Đã ăn tối chưa?”

Đường Lâm không nghĩ ngợi gì mà thở dài một hơi: “Làm gì có thời gian ăn, bữa ăn đang ngon thì bị Tiểu Ngũ làm hỏng rồi! Đúng là đồ có trai là bỏ bạn!”
“Muốn ăn gì?”

Thiết Lang đã thay đổi rồi. Hoặc có thể nói trong mắt của Đường Lâm, Hoàng Phủ Kiêu đã thay đổi rồi.
Thiết Lang nhìn Đường Lâm bằng ánh mắt u ám, giọng điệu không thể từ chối, nhưng lại lập tức nhận lại câu chế nhạo của Đường Lâm: “Anh không nhầm chứ? Rốt cuộc trong hai chúng ta ai là cấp trên?”

“Em!”
Trước nay Lục Lăng Nghiệp vẫn luôn lời ít ý nhiều, nói xong với Liễu Sùng Minh thì liền đứng dậy: “Muộn rồi, về cả đi!”

Tiểu Ngũ nhìn trân trân Lục Lăng Nghiệp không nói lên lời, vị Lục lão đại này cũng vô nhân đạo quá đi.
Sau Đường Lâm lên xe Thiết Lang, cô vốn muốn ngồi luôn xuống ghế sau. Nhưng cửa xe vừa mở thì một bàn tay đã giơ ra và chặn cửa lại từ phía sau.

“Làm gì vậy?”
Trước kia là như thế, bây giờ vẫn vậy.

Còn về những kỉ niệm trước đây, dù biết hay không, còn nhớ hay không rõ ràng đã không còn quá quan trọng nữa.
Đang yên đang lành, cười cái gì mà cười!

Đáng chết!
Ngay khi cô đang nghĩ làm thế nào để nổi giận với anh thì cuối cùng anh lại đổi lời, giọng điệu đột nhiên trầm xuống, còn mang thêm đôi phần dịu dàng.

Đường Lâm nghe thế liền ngây người.
“Giải tỏa!”

Không cãi lại nổi!
Thế này là... trình bày xong rồi ra lệnh đuổi?

“Lục lão đại, hôm nay không phải Tiểu Ngũ cố ý, vậy nên bên phía Thất gia…”
Liễu Sùng Minh mỉm cười với Tiểu Ngũ, thật ra trong lòng anh ta cũng không hề có tự tin.

Bây giờ có thể nhìn ra Đường Lâm bị thôi miên là đã đạt tới giới hạn của anh ta rồi.
“Phía sau!”

Thiết Lang nhướng lông mày, có vẻ tâm trạng rất tốt: “Phía trước!”
Thiết Lang ngồi trong xe một lúc nhưng lại không hề khởi động xe.

Thay vào đó, anh châm một điếu thuốc, mở hé cửa sổ. Khi nghe thấy tiếng mở bật lửa, Đường Lâm vô thức quay sang: “Sao anh vẫn còn hút thuốc?”
Đầu ngón tay thon dài của Thiết Lang cầm điếu thuốc. Anh liếc mắt nhìn Đường Lâm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười: “Em quan tâm à?”

“Tôi…”
“Hừ, lý luận vớ vẩn gì đây!”

Đường Lâm quay đầu không nhìn anh nữa. Thật ra dù cô là người cho dù gặp chuyện gì thì bản chất của cô trước giờ vẫn chưa từng thay đổi. Vẫn luôn giống như trước đây, một khi tức giận thì cô sẽ khịt mũi quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Mới vừa rồi vẫn là dáng vẻ độc đoán không ai bằng, sao tự dưng giờ lại trở nên nghe lời như vậy.

Đương nhiên Đường Lâm không biết rằng sau khi biết được vấn đề cô gặp phải và nghe Liễu Sùng Minh phân tích, Thiết Lang đã có sự thay đổi.