Thiên Đường Có Em

Chương 1062: Một con dao!



Trên đường về, Đường Lâm cứ thấy bồn chồn trong lòng.

Trong xe vẫn còn phảng phất mùi khói thuốc từ người Thiết Lang. Mặc dù hai người h1ọ đều im lặng không nói với nhau câu nào, nhưng sự lạnh lùng của Thiết Lang vẫn khiến Đường Lâm không thể nào bình tĩnh.

Người đàn ông 2này thật kỳ lạ. Chết tiệt!

Đường Lâm hận không thể cho mình một cái tát vào lúc này.

Cái miệng hại cái thân mà!
Mãi cho đến khi đến cửa căn hộ, cô mới định thần lại: “À, anh không cần tiễn nữa đâu, tôi tự lên được!”

“Tôi nghe nói căn hộ này thường xảy ra những vụ quấy rối phụ nữ độc thân vào ban đêm. Để tôi đưa em lên, không ảnh hưởng gì đâu!”

Lưỡi của Đường Lâm cứ như bị một con mèo cuỗm mất rồi vậy.
Nhìn thấy biểu cảm của Đường Lâm, Thiết Lang thở dài: “Không tin sao?”

Ngay lúc này đây, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.

Sự lạnh lùng giữa đôi lông mày đã được thế chỗ bằng sự dịu dàng và ấm áp, và đôi mắt đen huyền của anh ngập tràn bóng dáng của Đường Lâm.
Người cô cứng đờ ra. Vẻ mặt luống cuống.

Đường Lâm ngơ ngác nhìn Thiết Lang, cô cũng không biết tại sao tim mình lại bỗng nhiên đập lên rộn ràng khi nghe thấy anh nói ra câu đó.

Có một chút hoang mang, chút ngơ ngác và chút tê tê.
Thiết Lang xoay người đi về phía căn hộ, dáng người cao ráo xoay lưng về phía Đường Lâm.

Thật tuấn tú, thật kiêu ngạo.

Đường Lâm ngắm nghía đến mê hoặc, bước chân cũng bất giác theo sau anh.
Cô luôn muốn nói điều gì đó với Thiết Lang, nhưng đến lúc mở miệng thì lại không thể thốt ra thành lời.

Đường Lâm quẹt thẻ để mở cửa căn hộ rồi theo chân Thiết Lang đi vào trong.

Lúc hai người rời khỏi cổng chung cư, từ cửa kính một chiếc xe ô tô đỗ bên đường truyền ra hai tiếng bấm máy “tách, tách”, có người đang chụp ảnh.
“Không, không có gì!”

“Vậy7 tay của em…”

Ánh mắt Thiết Lang ngậm cười khi nhìn Đường Lâm. Lần theo ánh mắt đó, lúc này Đường Lâm mới chợt nhận ra tay của mình đan2g không ngừng cử động.
Anh nói ra câu này thật dễ dàng, nhưng lại khiến trái tim Đường Lâm bỗng thấy rung động.

Không ngờ anh lại... khen ngợi cô một cách thẳng thắn như vậy, một chuyện động trời không thua kém tác động của việc sao Hỏa va vào Trái đất.

Mặt Đường Lâm bất chợt đỏ ửng lên.
Anh vốn đã vô cùng đẹp trai, đôi má đầy góc cạnh và mạnh mẽ càng toát lên khí chất cao sang ngút ngàn.

Lúc này, vì Đường Lâm mà ánh mắt đó lại càng dịu dàng và trìu mến hơn, có lẽ đổi lại là bất kỳ đàn ông nào cũng khó có thể bình tĩnh khi bắt gặp ánh mắt đó.

Và cho dù Đường Lâm đã trải qua những gì thì chung quy cô vẫn là một người phụ nữ.
Nói rồi, Thiết Lang áp môi hôn lên khóe môi cô.

Lúc này, bầu không khí trong xe bỗng trở nên quay cuồng và mập mờ.

Đường Lâm đơ cả người.
...

Lên tới nhà, Đường Lâm đứng ở cửa căn hộ. Cô bấm mật khẩu, lúc bước vào còn ngơ ngác nói: “Có muốn vào nhà ngồi không?”

“Ừm, cũng được!”
Đường Lâm cố né tránh ánh mắt của Thiết Lang, nhịp tim cô đập nhanh dồn dập.

“Đường Lâm, tôi thích em!”

Ngay khi Đường Lâm cảm thấy không gian trong xe có chút bức bối thì bên tai đã truyền tới lời tỏ tình của Thiết Lang.
Cô mời anh vào làm gì chứ?

Nhưng vấn đề là tại sao anh lại theo cô vào nhà một cách lộ liễu như vậy.

Nếu anh là một tên đểu cáng thì cô nguy to rồi.
Vào lúc này, trông Thiết Lang có vẻ rất nhiều chuyện.

Đường Lâm liếc nhìn Thiết Lang, đảo mắt: “Dừng xe, đến nơi rồi!”

Cô nhìn thấy căn hộ của mình ở ngay phía trước, bên phải.
“Anh… anh nói cái gì cơ?”

Đường Lâm biết rõ cô không hề nghe nhầm, thế nhưng lại vô thức hỏi lại anh một câu.

Thiết Lang đưa tay ra, và trước sự ngỡ ngàng của Đường Lâm, đầu ngón tay của anh khẽ đan qua mái tóc cô. Anh ôm lấy đầu cô, rồi kéo mặt cô đến sát trước mặt anh, nói rõ ràng từng chữ: “Tôi nói, tôi thích em!”
“Ngày hôm qua hai người cãi nhau, hôm nay thế nào rồi?”

Đường Lâm ngẩn ngơ một lát, sau đó bỗng nhiên bĩu môi: “Nhắc đến anh ấy làm gì!”

“Sao vậy? Cãi nhau rồi à?”
Tuy nhiên để thoát khỏi bầu không khí khó xử đó, cô đã yêu cầu Thiết Lang dừng xe.

Sau khi xe dừng lại, Thiết Lang không mở khóa xe, anh khẽ nhíu mày rồi liếc sang nhìn cô.

“Mở cửa xe ra, tôi về trước đây!”
Lúc này Đường Lâm đã bắt đầu cho trí tưởng tượng bay xa.

Cô tự suy nghĩ lung tung, không biết mình nên làm gì.

Vừa bước vào cửa, đập vào mắt Thiết Lang là không gian ấm áp của cách bài trí trong nhà.
Nhìn thấy cô như vậy, Thiết Lang khẽ mỉm cười. Anh không tiếp lời cô mà ngược lại còn hỏi: “Em và bạn trai thế nào rồi?”

“Gì cơ?”

Đúng thật là! Tốc độ suy nghĩ của anh nhảy vọt quá rồi đấy. Đường Lâm cảm thấy có phần không theo kịp suy nghĩ của anh.
Thấy Đường Lâm vẫn còn đang ngẩn người, Thiết Lang khẽ mỉm cười. Anh mở khóa xe, đi tới trước cửa ghế phụ và mở cửa cho Đường Lâm.

Cô ngơ ngác bước ra, ánh mắt dán chặt vào Thiết Lang đến nỗi quên cả phản ứng.

Điều kỳ lạ là cô không hề ghét bỏ nụ hôn vừa rồi của Thiết Lang.
Rõ ràng hôm qua anh không như vậy.

“Đang nghĩ gì đó?”

Dường như Thiết Lang đã nhìn ra suy nghĩ của Đườn7g Lâm. Nhân lúc đợi đèn đỏ, anh nhỏ giọng nói, giọng nói lạnh lùng khiến Đường Lâm có chút hoảng sợ.
Cô không bao giờ ngờ rằng một người chỉ mới gặp hai lần lại hôn cô như thế này.

Không phải chứ!

“Đi thôi, tôi đưa em lên nhà!”
Không phải cô chưa từng nghe những lời đường mật, chỉ là không ngờ Thiết Lang lại nói ra những lời tình cảm đó với cô.

“Sao… sao anh lại nói chuyện này! Chắc sắp tới rồi nhỉ!”

Đường Lâm gượng gạo đổi chủ đề, khuôn mặt không ngừng đỏ ửng lên.
Từ ngôn ngữ cơ thể có thể biết đây rõ ràng là biểu hiện của sự lo lắng.

Đường Lâm chậm rãi đặt hai tay l0ên đầu gối, nhìn Thiết Lang thật lâu: “Anh lo lái xe đi, nhìn tôi làm gì!”

“Bởi vì em đẹp!”
Con dao rọc giấy đó...

Ánh mắt Thiết Lang tối sầm lại, anh đứng trước kệ trưng bày, nhìn chăm vào con dao rọc giấy được chưng trong tủ kính rồi im lặng một hồi lâu.

Đường Lâm cởi áo khoác, rót một ly nước, khi quay lại tìm Thiết Lang, cô thấy anh đang chăm chú vào con dao rọc giấy.
“Sao vậy?”

Đường Lâm đưa nước cho Thiết Lang, nhìn vào ánh mắt của anh với vẻ khó hiểu.

“Chỉ là một con dao rọc giấy thôi mà, sao em lại đóng khung?”