Ngay cả bố của cô cũng nói lời này với vẻ nghiêm túc như vậy, nếu vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy r1a thì cô đúng là đần.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến dì Lưu và bố cô đều bất lực như vậy. Không được nghĩ... không được nghĩ...
Cô không ngừng nhắc nhở bản thân rằng nhất định không được nghĩ gì nhiều vào lúc này.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy rõ những mảnh ghép còn lại trong tâm trí mình, nhưng cô đã biết rằng việc cô mất trí nhớ là có lý do. Bất luận thế nào, cuối cùng cô cũng biết tại sao cô luôn cảm thấy kỳ lạ.
Hóa ra cô đã quên mất chuyện gì đó.
Và dường như đó còn là chuyện rất quan trọng. Không phải Đường Lâm không muốn nhớ lại, mà là cảm giác này cứ khiến cả người cô như bị xé nát.
Cô không ngừng yêu cầu bản thân phải trấn tĩnh lại, không nên suy nghĩ nhiều, phải tỉnh táo trước thì mới biết được nhiều chuyện hơn.
Có thể là gợi ý tâm lý này đã phát huy tác dụng, mấy phút sau, Đường Lâm yếu ớt dựa vào tường, cơn đau đầu cũng từ từ giảm bớt. Cô không tiếp tục nhớ lại mấy chuyện đó nữa, tâm trạng cũng dần ổn định lại. “Thôi bỏ đi, đây cũng là số mệnh của nó! Nếu ban đầu nó không đến trại huấn luyện đặc biệt thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.”
Bố cô thở dài buồn bã, dì Lưu lập tức an ủi ông: “Anh à, anh cũng đừng lo lắng nhiều quá, em thấy tình trạng hiện giờ của Tiểu Lâm cũng không phải quá nghiêm trọng. Nếu đã không nghĩ được cách gì thì đừng nghĩ nữa, dù gì con bé vẫn còn nhận ra chúng ta, như thế là đủ rồi!”
“Anh cũng biết vậy, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ bỏ qua cho kẻ đã đứng đằng sau ra tay với Tiểu Lâm sao?! Hừ, tuy rằng anh đã nghỉ hưu nhưng làm sao anh có thể để những kẻ đã động đến con gái mình sống yên ổn được chứ!” dì Lưu nhìn Đường Lâm, dường như bà ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ cúi đầu rồi vội vã đi xuống nhà.
Đường Lâm dựa vào tường, hai chân khẽ run rẩy. Vì vừa mới chống chọi với cơn đau dữ dội nên lúc này cô đang rất yếu, yếu đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bố... con, rốt cuộc bị gì vậy?” “Anh này, lẽ nào thật sự không thể nói chuyện này cho con bé biết sao?”
Giọng điệu2 của dì Lưu đầy bất lực, nhưng bố cô lại lắc đầu: “Ngày trước có tin báo về từ thành phố G rằng có người đã cố gắng kể với nó về những c0huyện đã xảy ra trong quá khứ. Thế nhưng kết quả lại khiến nó lên cơn đau đầu dữ dội đến mức phải nhập viện. Vì vậy, trước khi tìm được cách giải quyết, trước mắt chỉ đành có thể như vậy.”
“Chuyện này... sao lại thành ra thế này, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này với Tiểu Lâm vậy, thật hèn hạ!” “Nhưng... bây giờ đã biết là kẻ nào gây ra chưa? Lúc đầu, cái cậu Thiết Lang gì đấy cũng đã điều tra suốt một năm, thế nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào, chẳng lẽ... bây giờ đã có rồi...?”
Dì Lưu cau mày, thăm dò hỏi một câu, nhưng bố cô lại khẽ lắc đầu nguầy nguậy: “Tạm thời vẫn chưa có!”
“Vậy... thì tốt!” Nhưng những mảnh ghép trong đầu cứ như bị nổ tung, Đường Lâm thở hổn hển liên tục, bắt buộc phải ép mình bình tĩnh lại.
Cô nghĩ rằng trước đây cô đã từng trải qua cảm giác đau đầu này.
Nhưng cô lại không nhớ rõ là đã xảy ra ở đâu và vì sao lại như vậy. Đường Lâm đứng ở cửa và đã nghe hết cuộc đối thoại giữa bố cô và gì Lưu.
Chuyện gì đã xảy ra.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Con gái? Sao lại về rồi?”
Bố cô đang cầm một cây gậy trên tay, ông chậm rãi đi tới cạnh Đường Lâm, giữa đôi lông mày uy nghiêm hiện rõ nỗi lo lắng dành cho Đường Lâm.
“Bố…” “Tiểu… Tiểu Lâm...”
Có lẽ dì Lưu và bố cô đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của Đường Lâm ở hành lang. Vừa mở cửa, hai người họ đã nhìn thấy Đường Lâm đang ngồi dựa vào tường, trên mặt nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng này khiến dì Lưu và bố cô vô cùng hoảng sợ. Bố cô lấy tay sờ trán Đường Lâm, lúc ông mở lòng bàn tay ra thì tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Ông lập tức nhìn dì Lưu: “Gọi người tới đây!”
“Được được, em đi ngay bây giờ!” Giọng Đường Lâm thều thào yếu ớt.
Chỉ trong vài phút, giọng nói của cô đã khàn đi.
“Chuyện gì thế này? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?” Tốc độ rất chậm, thậm chí ông còn lo lắng cô có thể ngã bất cứ lúc nào.
Trong khi bước đi, ánh mắt Đường Lâm dần trở nên rõ ràng hơn, cô nhìn chiếc ba-toong trong tay ông, lấy làm lạ hỏi: “Bố, bố bắt đầu dùng ba-toong từ khi nào vậy? Chân bố có vấn đề gì sao?”
Sau khi hỏi xong câu này, trong lòng Đường Lâm rất khó chịu. Thật ra nếu không phải vì sức khỏe cô đang rất yếu, chắc chắn Đường Lâm đã bắt bố cô nói ra sự thật ngay bây giờ.
Thế nhưng cô thật sự không thể nào chịu đựng nổi cảm giác cả người như mất đi toàn bộ sức lực.
Đường Lâm và bố cô mò mẫm từng bước đi tới phòng ngủ bên kia hành lang. Trại huấn luyện đặc biệt, Thiết Lang, suốt một năm trời...
Những từ khóa này cứ văng vẳng bên tai Đường Lâm, rốt cuộc chúng là gì?
Rốt cuộc thì cô đã quên điều gì chứ... Có lẽ chấp niệm của cô quá lớn, Đường Lâm cảm thấy đầu bắt đầu nhức nhối khi vừa nghĩ đến điều đó.
Cảm giác này thật quen thuộc.
Trong một khoảnh khắc, dường như cô đã nhớ lại tất cả. Mặt bố cô liền biến sắc: “Con nghe thấy hết rồi sao?”
Đường Lâm gật đầu: “Rốt cuộc mọi người đang giấu con chuyện gì vậy?”
“Bố đưa con về phòng trước để bác sĩ đến khám xem thế nào. Đợi khi nào con khỏe lại, bố sẽ nói cho con biết!” Vì thân phận của bố cô, cô vẫn luôn sử dụng những thứ được cung cấp đặc biệt trong suốt những năm qua, ngay cả bác sĩ gia đình cũng là những nhân viên y tế hàng đầu trong nước.
Hơn nữa, lúc này trong ký ức của cô đều không có ấn tượng gì về việc ông đi lại không ổn.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“Bố không sao, già rồi, đi đứng đương nhiên sẽ ảnh hưởng!”
Câu trả lời của ông rất thản nhiên, nghe không có vấn đề gì, nhưng Đường Lâm lại biết rõ, đây có thể là một đoạn ký ức mà cô đã quên mất.