Những người này đã sớm tập trung ở thành phố kG, chỉ chờ Đường Lâm mà thôi. Nghe thấy thế, vẻ mặt của Đường Lâm khẽ thay đổi, “Không ạ!”
“Ừ, vậy đi thôi, đi ăn cơm đi!” Dì Lưu vô thức sờ lên gò má của mình, sau đó nhìn về phía ông Đường, vẻ mặt cứng đờ.
“Ăn không nói, ngủ không nói, ăn cơm đi!” Dì Lưu đi từ dưới tầng lên, mấy lần thử đẩy cửa nhưng phát hiện cửa vẫn đang khóa trái.
Cho đến tận tám giờ tối, bà hơi mất kiên nhẫn, bèn đứng ở trước cửa phòng ngủ của Đường Lâm, giơ tay lên định gõ cửa thì đúng lúc cánh cửa mở ra. Thật ra mặc kệ bọn họ bàn bạc chuyện gì thì cuối cùng cũng đều là chuyện của cô.
Trước đây dì Lưu rất tự giác và ít khí can thiệp vào chuyện của cô. Vốn dĩ họ sẽ làm chuyện này trong bí mật. Mãi mà bọn họ chưa kể với Đường Lâm vì chẳng biết phảci nói với cô thế nào.
Nhưng may mắn thay, lần này cô về nhà đột ngột lại tình cờ nghe được những lời này. Có lẽ bầu không khí quá ngưng trệ, một lúc sau dì Lưu mới nhìn Đường Lâm hỏi.
“Ngày mai con đi!” Ông Đường cầm bát cơm, có vẻ như hoàn toàn không thèm quan tâm đến chuyện mà hai người bọn họ đang nói.
Sau khi ăn tối xong, ông Đường quay về phòng làm việc. “Sao thế?”
Dì Lưu thử liếc vào trong phòng ngủ, nói: “Đến giờ ăn cơm rồi, muộn lắm rồi, đồ ăn nguội mất!” “Ông à!”
Dì Lưu giật mình, vẻ mặt có hơi xấu hổ. Còn Đường Lâm thì ở lại giúp dì Lưu sắp xếp lại phòng bếp.
“Dì Lưu, dì giúp việc đâu ạ? Con nhớ lúc trước trong nhà chúng ta có dì giúp việc mà. Tại sao bây giờ chỉ còn mỗi một mình dì vậy?” “Không trò chuyện gì ạ, chỉ đi ngủ thôi. Bố giúp con ngủ ạ.”
“Ồ! Vậy bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Không biết có phải cô nghĩ nhiều không, dù sao cô cũng cảm thấy lần này cô trở về, hình như dì Lưu có ác cảm gì đó không thể giải thích được.
Trong ấn tượng của cô, cô đã ở cùng dì Lưu nhiều năm, mặc dù sống dưới cùng một mái nhà nhưng cũng không xảy ra chuyện gì khó chịu. “Ừ, được!”
Ông quay đầu nhìn Đường Lâm, nói: “Con gái, ăn cơm nào!” “Ồ, ra vậy.” Dì Lưu gật đầu hiểu ý, rồi lại hỏi: “Nghe nói gần đây con đi làm ở công ty nhà họ Diệp à? Bên kia thế nào? Không làm khó con chứ?”
Đường Lâm cảm thấy câu hỏi này có vẻ rất bình thường, nhưng hình như có gì đó không đúng lắm. Đường Lâm không nói gì, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, nhìn dì Lưu với vẻ mặt không có gì thay đổi.
“Tiểu Lâm à, con đỡ hơn chút nào chưa?” Đường Lâm cũng không thấy ghét hay phiền hà mà trả lời bà. Nhưng hình như bà rất quan tâm đến chuyện cô và bố đã nói gì trong phòng.
Trong bữa cơm, dì Lưu bận trước bận sau. Ông Đường ngồi ở ghế chủ nhà, Đường Lâm ngồi ở bên cạnh ông. Khóe miệng Đường Lâm khẽ giật, những lời muốn nói cuối cùng vẫn biến mất ở khóe miệng.
Cô xoay người rời đi, mới đi được hai bước thì nghe thấy dì Lưu thở dài ở trong phòng bếp. “Tiểu Lâm à, con đừng làm nữa, việc ở đây cứ để dì là được rồi. Hôm nay con cũng mệt rồi, mau lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Dì Lưu mặc tạp dề, vừa ngăn cô lại vừa giành lấy bát đũa trong tay Đường Lâm, rồi lại đẩy cô, bảo cô quay về phòng. Đường Lâm vừa giúp đỡ rửa bát vừa nhắc mãi. Còn dì Lưu lại mím môi cười khó hiểu.
Dì Lưu không nói tiếp, nhưng Đường Lâm thấy thế lại càng thấy khó hiểu. Dì Lưu bước tới kéo Đường Lâm, vẻ mặt hiền hòa nhìn cô. Ông Đường thì đi theo phía sau.
Lúc đi xuống cầu thang, dì Lưu xúc động nói: “Trưa nay con sao vậy? Ông ấy cũng luôn ở trong phòng con. Dì rất lo, đến xem vài lần mà hai người cũng chưa đi ra. Hai người trò chuyện gì vậy” Chuyện này đúng là kỳ lạ.
Giống như hôm nay, có vẻ dì Lưu cực kỳ quan tâm đến nội dung trò chuyện giữa cô và bố ở trong phòng. Cô cau mày, hỏi: “Tại sao lại làm khó con. Không phải lúc đó là bố bảo con đi sao?”
Dì Lưu đột nhiên nhìn về phía ông Đường, vừa chuyển chủ đề: “Ừ, đúng nhỉ. Con xem đầu óc dì bây giờ này, già rồi, ngay cả việc này cũng không nhớ được!” Nói là thở dài nhưng đồng thời cũng giống như thở phào nhẹ nhõm.
Đường Lâm lắc đầu, dứt khoát đi thẳng lên phòng làm việc trên tầng hai. Lúc này, ông Đường đang ở trong phòng xem tài liệu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông cất tài liệu cẩn thận dưới tờ báo ở trên bàn, cau mày nói: “Vào đi!”
“Bố, bố bận sao?” Ông Đường baiết thời biết thế, đã kể hết mọi chuyện xảy ra với cô.
Đường Lâm và ông Đường vẫn đang đóng cửa trao đổi gì đó. Đường Lâm khẽ gật đầu nói: “Dạ, không sao ạ!”
“Vậy là được rồi, vậy là được rồi. Con không biết đâu, trưa nay dì đã rất lo đó! Đầu con còn đau không?” Cho nên Đường Lâm cũng không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, bởi vì quên một vài việc nào đó cho nên mới có cảm giác như vậy với dì Lưu.
Nhưng cô cũng cẩn thận quan sát dì Lưu, cũng không thấy có chỗ nào không ổn. Dì Lưu ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: “Sao không ở lại thêm hai ngày? Ngày mai trở về rồi sao?”
Đường Lâm mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, hôm nay con chỉ là đi công tác, tiện thể quay về thăm nhà một chút mà thôi. Ngày mà còn phải quay về công ty ạ.” “Dì Lưu, có phải dạo này dì không được nghỉ ngơi đầy đủ phải không? Con thấy hình như quầng thâm của dì hơi sâu thì phải!”
“Vậy… vậy ư?” Nghe thấy thế, dì Lưu xấu hổ cười nói: “À, bây giờ trong nhà cũng không có ai nữa. Bố con cũng về hưu rồi, bình thường chỉ có hai người bọn dì ở nhà, nên có giúp việc hay không cũng không ảnh hưởng gì.”
“Nhưng để dì giúp việc làm những việc này thì tốt hơn. Nói thế nào thì dì cũng là bà chủ của nhà chúng ta, tự mình làm việc này cũng không ổn!” Thậm chí lúc trước, dì Lưu còn tìm cô trò chuyện rất lâu vì chuyện của Lãnh Mục Dương.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, mặc dù dì Lưu không phải mẹ ruột của cô, nhưng chắc chắn được xem như là mẹ nuôi. Đường Lâm đi theo dì Lưu vào phòng bếp. Suốt đường đi, giọng nói quan tâm quá mức của bà vô cùng thân thiết.
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Ông cụ thấy là Đường Lâm thì khẽ lắc đầu, tiện thể vẫy tay gọi cô: “Vào đi!”
“Bố đang làm gì vậy? Muộn thế này rồi còn đọc báo sao?”
Đường Lâm đi đến trước bàn rồi ngồi xuống. Nhìn thấy tờ báo trên bàn đang mở ra, cô không khỏi nhìn lại ông Đường, hơi bất đắc dĩ.